Trong phòng bệnh tràn ngập mùi ete và thuốc khử trùng, Thẩm Quân Uyên ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn người đàn ông già nua nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, các bác sĩ sau khi khám cho Thẩm lão gia và báo cáo sơ qua kết quả khám của ông cho Thẩm Quân Uyên cũng lần lượt rời đi. Lúc này, trong căn phòng chỉ còn lại hai người khiến cho bầu không khí trong phòng thoáng chốc trở nên ngột ngạt.
Trong lúc này, Cố Viễn Thành từ bên ngoài đi vào, trên tanh cầm theo một tập tài liệu rồi đặt trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường bệnh, cười nhẹ nói: "Thẩm lão gia, mời ông xem qua."
"Thẩm lão gia nhìn tài liệu đặt trên tủ, trong lòng có cảm giác không ổn. nhưng ông vẫn gắng gượng ngồi dậy cầm lên đọc. Vừa đọc hết trang đầu tiên, gương mặt của Thẩm lão gia khẽ biến sắc, ông hết nhìn Thẩm Quân Uyên rồi lại nhìn vào những dòng chữ trên giấy, hai tay trở nên run rẩy.
"Bây giờ ông còn gì để nói không? Ông nội."
Thẩm lão gia không nói, tập tài liệu trên tay đã thả xuống từ lâu, lúc này đây ông đã biết bản thân đã thua anh triệt để rồi.
Hiện tại tuy bản thân Thẩm Quân Uyên vẫn chưa thể nhìn thấy rõ ràng nhưng anh cũng đã tưởng tượng ra biểu tình trên gương mặt của ông cụ lúc này. Anh cũng không tiếp tục ở lại trong phòng bệnh nữa mà lập tức rời đi. Vừa ra đến cửa, Thẩm Quân Uyên nghe thấy tiếng ông cụ nói vọng ra.
"Quân Uyên, Thẩm thị có cháu quản lý chắc chắn sẽ phát triển lớn mạnh."
Thẩm Quân Uyên không đáp lại, khóe miệng cũng khẽ cong lên, cho đến khi đã ngồi yên vị trong xe, anh mới vò đầu rồi lầu bầu một câu: "Nói thừa."
Hậu quả của việc thân thể chưa hoàn toàn phục hồi đã ép bản thân làm việc quá sức là toàn thân đau nhức, hai chân Thẩm Quân Uyên hiện tại gần như không còn chút sức lực nào. Lúc này đây, anh đang ngồi trên xe lăn, còn Cố Viễn Thành thì đi đẩy anh đi vào trong nhà.
Khi vừa mới ngồi yên vị trên ghế sô pha, một thân ảnh nhỏ nhắn lao về phía Thẩm Quân Uyên, mùi hương quen thuộc thoang thoảng ở chóp mũi.
"Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi." Vân Mộng Dao nói bằng giọng mũi, dụi mặt vào lồng ngực anh. Mấy tiếng trước, khi cô vào phòng xem tình hình của Thẩm Quân Uyên phát hiện anh đã biến mất liền bắt đầu sợ hãi. Rõ ràng trước khi rời đi anh vẫn còn nằm yên vị trên giường nhưng khi cô quay lại thì lại không thấy anh đâu. Vân Mộng Dao chắc chắn rằng khi cô không có ở đó có người đã đưa anh đi, dù sao thì anh vẫn còn đang hôn mê không hề có dấu hiệu tỉnh lại, chắc chắn không thể tự mình rời đi. Nhưng sau khi xem tin tức chiếu trên bản tin tài chính thì cô mới biết, người đàn ông của cô đã tỉnh lại.
"Ừm." Thẩm Quân Uyên đưa tay lên xoa đầu cô, gương mặt lộ rõ sự sủng nịnh. "Để em phải đợi lâu rồi."
Vân Mộng Dao không đáp nhưng vòng tay đang ôm Thẩm Quân Uyên lại siết chặt hơn. Lúc này, Cố Viễn Thành đứng bên cạnh không nhịn được nữa liền ho nhẹ.
"Khụ... Hai người có thể nghĩ tới cảm nhận của con người độc thân là tôi được không?"
Câu nói của Cố Viễn Thành thành công khiến cho Vân Mộng Dao ngừng khóc, nhưng cô lại không hề nhúc nhích mà vẫn bám chặt lấy Thẩm Quân Uyên.
"Cậu đi kiếm một cô vợ là được rồi." Thẩm Quân Uyên hờ hững đáp lại.
"Uyên Uyên à, cậu làm như kiếm vợ dễ lắm ý." Nói xong, Cố Viễn Thành ngẫm nghĩ một lát thì lại thấy bản thân nói không đúng một chút. Nhà họ Cố tuy không giàu bằng nhà họ Thẩm nhưng cũng được coi là một gia tộc khá giả. Mặc dù, Cố Viễn Thành chỉ là thư ký của Thẩm Quân Uyên nhưng trên thực tế thì bản thân anh cũng có sở hữu một công ty riêng. Điều kiện và gia thế của anh cũng khiến cho không ít cô gái ao ước, hơn nữa anh cũng rất đẹp trai cho nên việc các cô gái dùng thủ đoạn để ở cạnh anh là điều không thể không xảy ra.
Trước kia, khi còn đi học, rất nhiều nữ sinh bởi vì không tiếp cận được với Thẩm Quân Uyên liền chuyển hướng sang tiếp cận Cố Viễn Thành. Mà Cố Viễn Thành khi ấy vốn là một hoa hoa công tử, đối với việc nữ sinh tới làm quen thì không ngại mà tiếp nhận. Tốc độ thay người yêu của anh chàng được ví như là nhanh hơn thay áo, người ở bên anh lâu nhất cũng chỉ được một tháng. Nhưng từ sau khi làm thư ký riêng cho Thẩm Quân Uyên thì tính tình Cố Viễn Thành cũng thay đổi hẳn, gần như không có hẹn hò với bất kỳ ai.
Nhìn hai vợ chồng Thẩm Quân Uyên, Cố Viễn Thành nén tiếng thở dài, anh tìm đại một cái cớ tạm biệt hai người rồi vội vàng rời đi. Trên đường đi, Cố Viễn Thành đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, anh cảm thấy cũng đã đến lúc tìm nửa kia của đời mình rồi.