Buổi sáng ngày hôm sau, Vân Mộng Dao ngủ dậy cũng muộn hơn bình thường, cơ thể đau nhức như vừa bị một chiếc xe cán qua, người bên cạnh thì không biết đã đi mất từ khi nào. Cô đưa tay đỡ lưng, trong lòng thầm ai oán. Rõ ràng tối qua anh mới là người dùng sức nhiều nhất nhưng tại sao người mệt chỉ có cô?
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Thẩm Quân Uyên từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một khay thức ăn nóng hổi. Nheo mắt nhìn Thẩm Quân Uyên, thấy tinh thần anh có vẻ vô cùng thoải mái khiến cho Vân Mộng Dao tức giận mà quên đi tình trạng hiện tại của bản thân. Thẩm Quân Uyên đặt khay thức ăn lên bàn rồi đưa mắt qua nhìn Vân Mộng Dao. Thấy Vân Mộng Dao ngồi bên mép giường, tùy tiện khoác chăn lên người, thân thể trần trụi, mềm mại nửa kín nửa hở như đang dụ hoặc khiến cho mắt anh tối sầm lại, byết hầu lăn lộn lên xuống.
Cảm nhận được ánh mắt của người nào đó, Vân Mộng Dao không kìm được rùng mình một cái, cô kéo chăn cuộn mình thành một con sâu chỉ để lộ ra cái đầu nho nhỏ rồi trừng mắt với Thẩm Quân Uyên.
Đối mặt với ánh mắt của Vân Mộng Dao, Thẩm Quân Uyên mặt không có một chút biểu tình sải bước thẳng về phía Vân Mộng Dao rồi ôm lấy cô vào lòng. Cả một quá trình đó không có một động tác thừa nào.
Cứ ngỡ rằng Thẩm Quân Uyên chỉ ôm cô một lúc thôi, nhưng Vân Mộng Dao lại không ngờ tới bàn tay to lớn nhân lúc cô sơ hở mà luồn vào trong chăn bắt đầu dạo chơi thân thể trần trụi, mềm mại.
"Anh... anh mau dừng lại." Vân Mộng Dao co rúm người lại, gương mặt đỏ bừng lên trừng mắt với anh. Cô dùng cánh tay mảnh khảnh của mình ngăn chặn hành động được một tấc tiến một thước của người nào đó. Khóe môi Thẩm Quân Uyên khẽ cong lên, anh chỉ cần dùng một tay đã có thể dễ dàng khống chế bàn tay nhỏ bé đang ra sức chống cự mình, tay còn lại tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Trên thân thể ngọt mềm vẫn còn lưu lại dấu vết hoan ái, cảm xúc khi chạm vào vẫn mềm mại, mượt mà khiến anh vừa chạm vào đã thấy nghiện. Anh gỡ bỏ lớp chăn che chắn thân thể cô ra rồi đặt cô ngồi lên trền đùi mình sau đó thì cúi đầu cắn nhẹ lên vai cô.
"Thẩm Quân Uyên, anh... anh mau dừng lại cho em." Gương mặt Vân Mộng Dao đỏ bừng lên, hô hấp cũng bắt đầu trở nên nặng nề.
"Ngoan, đừng nhúc nhích. Em có biết buổi sáng chính là lúc đàn ông dễ động tình nhất hay không? Nếu em còn tiếp tục anh sẽ 'làm thịt' em." Thẩm Quân Uyên trần giọng nói, bàm tay đang dạo chơi trên thân thể Vân Mộng Dao cũng ngừng lại mà chuyển sang ôm cô vào lòng. Lúc này, Vân Mộng Dao cảm nhận được vật thô cứng bên dưới đang đâm vào hông mình, cô liền co rúm người lại không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Nhìn bộ dạng nhát gan của người trong lòng, Thẩm Quân Uyên lại đổi ý muốn tiếp tục chà đạp cô. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm của cô, bàn tay to không an phận phủ lên nơi đẫy đà trước ngực, đôi gò bồng đào hiện đầy dấu đỏ loang lỗ vì tối qua bị anh chà đạp, giờ phút này lại càng ngượng ngùng vểnh cao.
"Ưm... Ưm..." Vân Mộng Dao bị anh hôn đến điên cuồng, trong đầu không ngừng mắng anh nói lời không giữ lời nhưng lời tới cổ họng bị chặn lại chỉ có thể phát ra tiếng rên khe khẽ.
Đúng lúc này, bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa, hành động của Thẩm Quân Uyên cũng ngừng lại. Nhân lúc Thẩm Quân Uyên vừa thả mình ra, Vân Mộng Dao vội vàng chạy vào trong phòng tắm rồi khóa chặt cửa lại. Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn đang chạy chối chết như thể phía sau có một thứ gì đó thật đáng sợ, Thẩm Quân Uyên chỉ biết bất lực cười nhẹ. Anh chỉnh lại bộ đồ đã xộc xệch của mình rồi chậm rãi đi ra mở cửa.
"Làm gì mà lâu vậy mới ra mở cửa? Dao Dao đâu rồi?" Vân phu nhân vẻ mặt ghét bỏ không để cho Thẩm Quân Uyên một ánh mắt mà thông qua khe hở nhìn vào trong căn phòng, hỏi.
Mặc dù Vân phu nhân không cho anh một sắc mặt tốt nhưng Thẩm Quân Uyên lại không hề cảm thấy giận dữ hay tủi hờn, anh chỉ bình thản nói: "Vợ con đang tắm. Mẹ có chuyện gì muốn nói với vợ con sao?"
"Dao Dao là con gái tôi, tôi không được phép nói chuyện với con bé sao?" Vân phu nhân lườm Thẩm Quân Uyên như thể muốn lập tức dùng ánh mắt của mình đốt anh thành tro. Cái người đàn ông bề ngoài đoan chính nhưng thật ra lại thu hút một đám ong bướm vây quanh này khiến cho bà thấy chán ghét. "Từ khi nào mà anh với con bé trở nên thân mật vậy? Tôi nhớ không nhầm cái ngày đăng kí kết hôn anh bỏ lại con gái tôi một mình ở cục dân chính thì phải."
"Con với cô ấy là vợ chồng, tất nhiên là lúc nào cũng phải thân mật rồi, có như vậy thì ngày ba mẹ bế cháu cũng không còn xa nữa." Nói rồi, khóe miệng Thẩm Quân Uyên hơi cong lên, đôi mắt hơi híp lại tựa như đang ngầm khiêu khích.
Không khí giữa mẹ vợ và con rể trong thoáng chốc trở nên lắng đọng, ánh mắt hai người nhìn nhau như có một tia lửa điện xẹt qua. Mặc dù Vân phu nhân chính là người bắt đầu đá xéo Thẩm Quân Uyên nhưng bà lại không đấu thắng được anh đành phải ôm một cục tức trong bụng mà rời đi. Nếu như có thể, Vân phu nhân thật muốn trở về quá khứ ngăn chặn cô con gái ngốc nghếch của mình tiếp xúc với Thẩm Quân Uyên.
Nhưng bà cũng biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.