Buổi tối trời đông gió rét, tuyết rơi phấp phới trên đường. Tóp năm tóp ba người tụ hợp cùng nhau để đi về, trên đường người cũng ít dần.
“Mẹ, con đã về rồi.” Vương Tây Minh từ xa đã nhìn thấy được hàng bắp viên của nhà cậu.
“Tiểu Tây về rồi à.” Dì bán hàng cách vách, nhìn thấy cậu lộ ra nụ cười chất phác.
“Dì Ni” Vương Tây Minh cười chào hỏi.
“Dọn dẹp một chút, chúng ta cùng về nhà, hôm nay mẹ nấu thịt bò.”
Vương Thúy Mai phủi tạp dề trên người “Hôm nay ngồi hơi lâu, chân cũng tê rần.”
Chân Vương Thúy Mai không tốt lắm, đặc biệt là lúc thời tiết không tốt, đi đường thì khập khiễng, phải cố hết sức.
“Mẹ, mẹ chậm chút, mẹ ngồi đây đi, để con dọn cho.” Vương Tây Minh bộ dáng cố hết sức của Vương Thúy Mai, đau lòng nói, “Trời lạnh, mẹ về nhà trước đi.”
Vương Thúy Hoa đi lên, Vương Tây Minh ở dưới dọn dẹp, đem đồ cất vào một cái kho nhỏ khoảng 1m vuông được đặt ở sau nhà.
“Xong.” Cậu làm xong này hết thảy, vỗ vỗ tay, xong việc.
Cậu vừa quay đầu đã thấy được một ông lão bán kẹo hồ lô, ông mặc áo khoác rất dày, mũ len màu đen đội sát chân mày, đẩy một chiếc xe đạp cũ nát, phía sau cắm đầy kẹo hồ lô.
“Bán kẹo hồ lô, kẹo hồ lô ngào đường đây……”. Ông lão hét to.
Vương Tây Minh nhìn thấy, có chút do dự.
“Ông ơi, cho con hai xâu hồ lô ngào đường.” Cậu chạy nhanh đuổi theo, mua hai xâu kẹo hồ lô ngào đường của ông lão.
“Đây, nhóc con, cho con chọn, hai xâu 5 tệ.” Ông lão bán hồ lô ngào đường đặc biệt dễ gần.
“Ông ơi, con………… Con…… Muốn chua một chút.” Vương Tây Minh có chút ngượng ngùng mở miệng nói.
…………
Vương Tây Minh lấy bọc bao lai kẹo hòi lô ngào đường, bỏ vào trong cặp.
Sau đó, cậu không có vội vã về nhà, mà dfi đến một con hẻm nhỏ, vừa quẹo qua hẻm đã thấy được một căn phòng nhỏ.
Vương Tây Minh đi vào phòng, trong phòng chỉ có vợ chồng ông lão bán thuốc khoảng bốn năm chục tuổi.
Trong phòng ánh đèn lờ mờ, vợ chồng ông chủ đang ăn cơm chiều, đang xem Bản Tin Thời Sự.
“Bác, quấy rầy.” Vương Tây Minh có chút băn khoăn, khi làm phiền người khác ăn cơm.
“Con trai Thúy Mai sao? Tới, cùng nhau ăn cơm.” Bà chủ nhìn thấy Vương Tây Minh đặc biệt nhiệt tình, vội vàng đứng dậy, mời Vương Tây Minh ăn cơm.
“Đừng, đừng, đừng, thiếm, con đến mua chút đồ, mẹ con đang ở nhà nấu cơm.” Vương Tây Minh liên tục xua tay cự tuyệt.
“Tây Minh, muốn mua cái gì nha?” Ông chủ nhìn là một người rất có phúc hậu.
“Con muốn mua chút thuốc mỡ, chân mẹ con lại tái phát rồi.”
“Ừ! Gần đây trời rất lạnh, trước khi ngủ nhớ nhắc mẹ con ngâm chân.” Pong chủ lập tức đứng dậy, đi đến quầy lấy thuốc cho Vương Tây Minh.
“Tây Minh, gần đây đi học như thế nào” Bà chủ tiệm thuốc lôi kéo Vương Tây Minh ngồi xuống nói chuyện.
“Vẫn rất tốt ạ.” Vương Tây Minh khiêm tốn trả lời.
“Con đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, không giống như là đại Hổ, không làm người ta bớt lo.” Bà chủ oán giận thằng con nhà mình.
“Đúng rồi, thiếm, đại Hổ khi nào trở về?” Nói đến đại Hổ Vương Tây Minh vẫn còn nhớ thằng bạn chơi từ nhỏ đến lớn của mình, vừa học xong 9 năm giáo dục bắt buộc, liền đi lên phía nam làm công.
"Nó hả? Ăn tết mới trở về, cũng nhanh thôi, đến lúc đó các con cũng nghĩ học rồi?” Bà chủ tiệm uống một ngụm trà Hà Nam, thấm giọng, làm Vương Tây Minh cảm thấy thân thiết không thôi.
Vương Tây Minh tươi cười, “Da, chúng con cũng nhanh được nghĩ, đến lúc đó sẽ đến tìm đại Hổ chơi.”
“Ừ ừ ừ, khi nào nó trở về, thiếm nhất định sẽ nói với nó.” Bà chủ tiệm sảng khoái trả lời, bà nắm tay Vương Tây Minh xoa xoa, đối với đứa nhỏ này, yêu thích không thôi.
“Tây Minh, của con xong rồi, giống như lần trước.” Ông chủ ở một bên hô to.
“Dạ, cảm ơn bác Trần, bao nhiêu tiền ạ?” Vương Tây Minh bỏ tay vào túi, chuẩn bị lấy tiền ra trả.
“Tiền bạc gì.” Ông chủ cười ha hả nói.
“Không được, không được.” Vương Tây Minh vội vàng cự tuyệt nói, “Nếu như vậy, lần sau con không dám mua nữa đâu.”
“Hàng xóm với nhau, nhanh lên, đừng để cho mẹ con chờ?” Ông chủ cầm một túi thuốc nhét vào tay Vương Tây Minh, bà chủ ở một bên phụ họa theo.
“Vậy………… Cảm ơn bác với thiếm.” Vương Tây Minh có chút hổ thẹn, những năm gần đây, gia đình cậu toàn nhờ mọi người chiếu cói, “Con về ạ, xin chào.”
“Đi về đu.” Hai vợ chồng hòa ái chào tạm biệt Vương Tây Minh.
………………
“Mẹ, con đã trở về.” Vương Tây Minh “Phanh” một tiếng đem cửa đóng lại.
“Sao lại lâu như vậy, mau đi rửa tay ăn cơm.” Vương Thúy Hoa còn bận ở trong bếp.
“Con qua chỗ bác Trần mua thuốc cho mẹ.” Vương Tây Minh đi vào phòng bếp, liền khen ngợi “Thơm quá.”
Vương Thúy Hoa đang hầm thịt bò, “Xào thêm chút rau, chúng ta liền ăn cơm.”
“Mẹ, gần đây trời rất ẩm, mẹ nhớ để ý đến chân.”
“Biết rồi, ăn cơm đi.” Vương Thúy Hoa đem cải vừa xào xong bưng lên.
……………………………………
Mọi người bận rộn cả một ngày, lúc này cùng nhau ngồi xoay quanh bàn ăn nóng hôi hỏi, cảm thấy lòng ấm áp đến lạ.
Vương Thúy Mai không ngừng gắp đòi ăn vào chén Vương Tây Minh, “Tiểu Tây, lớp học thêm của con còn bao lâu nữa?”
Vương Tây Minh suy nghĩ trong chốc lát, “Chắc còn khoảng hai tuần nữa.”
“Ừ! Dạo gần đây trời rất lạnh, con nhớ về sớm.” Vương Thúy Mai dặn dò nói.
“Con biết rồi, mẹ không cần chờ con. Bác Trần nói mẹ buổi tối trước khi ngủ nên ngám chân mới tốt.”
“Mẹ biết rồi, con ăn nhanh đi, một lát nguội hết bây giờ.”
Mùa đông, Vương Tây Minh đều tắm xong ở nhà mới quay về lớp học tự học, chõi của bọn họ đến 10 giờ sẽ không cung cấp nước nóng nữa.
Bómg đèn kiểu cũ phát ra ánh sáng vàng ấm, trong vòng tắm nhỏ vòi sen đang không ngừng tỏa ra hơi nóng.
Hơi nước nóng, làm làn da của Vương Tây Minh biến đỏ.
………… Tắm rửa xong, mặc xong quần áo, quần áo mùa đông rất dày, rất ấm áp.
“Tiểu Tây, con đi nhớ đem rác vứt xuống lầu.” Vương Thúy Mai ở một bên xem phim nói.
………………………………………
Vương Tây Minh ở gần trạm tàu điện ngầm, đang là giờ cao điểm người rất đông, Vương Tây Minh đi qua biển người……
Ra khỏi tàu điện ngầm, là đến con phố ăn uống.
“Tây Minh, nơi này………!!!” Vương Tây Minh từ xa đã nhìn thấy Húa Ngạn đang điên cuồng vẫy tay.
“Cậu đến đây thật?” Vương Tây Minh có chút giật mình.
“Tôi lừa cậu làm gì, chua tay xong tôi phải học tập thật tốt, tháng sau mà tôi thăng hạng, cha mẹ sẽ mua cho tôi chiếc xe mới.” Hứa Ngạn quơ tay múa chân nói.
“Sau cậu không tìm ai, để hai người học chung với nhau?” Vương Tây Minh cảm thấy Hứa Ngạn muốn nhanh chóng tăng thành tích, tóit nhất là đi tìm gia sư, đâu cần phải tham gia mấy lớp học này.
“Tôi muốn học chung với cậu, thầy giáo nói, nếu tôi muốn tăng hạng, nên tìm một người bạn học chung như vậy sẽ tốt hơn?” Hứa Ngạn đi tới liền theo thói quen ôm lấy vai Vương Tây Minh, “Này, sao cậu lại thơm như vậy.” Hứa Ngạn ngửi ngửi cổ Vương Tây Minh.
“Mới tắm xong, đương nhiên là có mùi.” Vương Tây Minh trả lời.
“Tan học tôi đi tìm cậu chơi.”
“Tới rồi, đi lên đi.”
Hai người cùng leo cầu thang, bởi vì Hứa Ngạn cùng Vương Tây Minh học khác tầng. Hứa Ngạn ở tầng dưới chào cậu “Tôi dfi đây, tan học gặp lại.”
“Tạm biệt.”
………………………………………………
Một giờ sau, nghỉ giữa giờ, Hứa Ngạn như cá gặp nước chạy đến tìm cậu, “Rốt cuộc…… Rốt cuộc giải thoát rồi…….”
Hắn lập tức bay lên tìm Vương Tây Minh, đến trước phòng học của cậu, đa sói mọi người đều đi ra ngoài uống nước, đi WC, chỉ còn vài người ở lại lớp.
Vương Tây Minh chính là một trong số đó.
Vương Tây Minh ngồi ở bàn sau, Hứa Ngạn lặng lẽ đi đến bên người Vương Tây Minh, “Tây Minh.”
Vương Tây Minh nhìn cũng không thèm nhìn Hứa Ngạn, nhẹ nóu, “Cậu tới rồi à, chờ tôi một chút.”
Vài phút sau, Vương Tây Mnh mới để ý đến Hứa Ngạn.
“Tây Minh, cậu đang viết tiếng Anh à? Cho tôi chép với.”
“Tôi cất trong cặp, dưới chân ấy, cậu tự lấy đi.”
“Ừ!………” Hứa Ngạn đem cặp sách của Vương Tây Minh cầm lấy, đặt ở trên đùi lật tới lật lui, “Này, đây là cái gì?” Hứa Ngạn đem cái bao nilon lấy ra.
“Hồ lô ngào đường, cậu ăn không?” Vương Tây Minh trả lời.
“Được nha, vừa lúc tôi đang đói bụng.” Hứa Ngạn thật cẩn thận xé mở lấy kẹo ra, “Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi ăn.”
“Không thể nào.” Vương Tây Minh nghe hắn nói, nở nụ cười, “Hồ lô ngào đường mà cậu chưa từng ăn à?”
Hứa Ngạn lắc đầu, cắn một ngụm, “Đm!, sao lại chua như vậy! Cho bà bầu ăn à.”
“Cậu ăn ở đây có đường này.” Vương Tây Minh nói tiếp, “Cậu nuóin uống nước không?”
“Quên đi, Vương Tây Minh, cậu đâu có mang thai, sau lại ăn chua như vậy.” Hứa Ngạn phun tào nói, vừa rồi thật sự là quá chua.
“Cậu có bệnh à……? Chua như vậy sao?” Vương Tây Minh cầm lấy hồ lô ngào đường trong tay Hứa Ngạn, cân một ngụm chõi cậu ta chưa ăn, “Còn được……………”
“Thao, tôi đi về lớp.” Hứa Ngạn mở điện thoại, nhìn nhìn thời gian, nói tiếp “Cậu nhớ mua giùm tôi gói thuốc, có gì điện thoại.”
“Ừ, đã biết.” Vương Tây Minh trả lời.
………………………………………………
10 giờ rưỡi, Vương Tây Minh về đến nhà, cậu đi vào chỉnh chăn cho mẹ đàng hoàng, sau đó về phòng học thêm môht tiếng nữa mới lên giường.
Nằm trên giường, cậu bấm mở điện thoại, suy nghĩ một chút mới bấm vào giao diện:
“Vì sao đột nhiên thích ăn chua?”
Một loạt chịu chứng nhảy ra:
① 14 tính hiệu cho biết bạn mang thai.
② thích ăn chua dễ dàng sinh con.
③ phụ nữ có thai vì sao thích ăn chua.
④ thích ăn chua sinh con gái?
……………………………………!!!!!!!!!!!
Cậu không dám click vào xem, trong lòng nghĩ: Vô lý, vô lý, thật sự rất vô lý...............
- -------------***-----------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Truyện còn nhiều sai sót, nếu có sai xin cmt để mình sửa lại. Cám ơn!