Tiệc cưới tan cũng hơn chín giờ tối. Phương Nghi vội thay đồ, quần jean áo thun trắng giản dị, mặt cũng không kịp tẩy trang để tiễn mẹ ra sân bay. Chuyến bay lúc mười một giờ, phải có mặt ở sân bay trước một tiếng để làm thủ tục. Mà đường ở quận nhất về đêm khá đông xe, Nghi cư cập rập sợ trễ giờ. Có tiếng gõ cửa phòng, Nghi ra mở cửa thấy Khiêm, anh đã cởi áo vest và áo ghi lê, chỉ còn lại áo sơ mi tím nhạt cùng quần tây trắng. Dáng người Khiêm không mập, thậm chí hơi gầy so với chiều cao một mét tám. Nhưng bù lại Khiêm to xương nên trông khá cân đối. Chiếc áo sơ mi vừa vặn, không ôm sát như áo body mà giới trẻ hay mặc, chỉ đơn giản rất vừa không rộng không chật, kết hợp màu tím nhạt tôn thêm nét hào hoa công tử của Khiêm.
- Em xong chưa? Mình đi nhé!
Nghi vẫn chưa quen với cách nói chuyện dịu dàng thân mật này của Khiêm, cô e thẹn gật đầu. Khiêm đích thân lái xe chở Nghi theo sau xe cứu thương. Lòng nghi nặng trĩu, hai bàn tay cứ nắm chặt với nhau. Mẹ qua bên đó không ai thân thuộc, liệu tình hình có khả quan không? Cách nhau nửa vòng trái đất, chắc cô sẽ chết dần mòn trong nổi nhớ mẹ quá. Nhưng bên ấy trang thiết bị hiện đại bác sĩ giỏi, biết đâu mẹ nhanh chóng tỉnh lại, mẹ con đoàn tụ mừng mừng tủi tủi. "Đúng rồi, mình phải kiên cường cổ vũ cho mẹ, cứ khóc lóc bịn rịn thì sao mẹ an tâm được đây. Trần Phương Nghi! mày phải kiên cường, kiên trì hơn nữa." Bất chợt hai bàn tay Nghi được bao phủ bởi một bàn tay to lớn ấm áp. Khiêm nhìn Nghi mỉm cười "đừng căng thẳng quá, mẹ chỉ đi du lịch rồi lại về với chúng ta". Lời nói trầm ấm dịu dàng, nhưng lại có sức mạnh to lớn, nó làm người nghe cảm thấy được an ủi và che chở. Nghi trút được gánh nặng, đúng rồi mẹ đi du lịch rồi mẹ sẽ về. Nghi đáp trả lại Khiêm nụ cười biết ơn. Nghi cảm thấy rất thoải mái, không còn thấy ghét Khiêm, hay cảm thấy áp lực như trước kia nữa.
Nhìn máy bay cất cánh qua ô cửa kính, đã dặn lòng không khóc nhưng nước mắt cứ thi nhau tràn mi. Tay quẹt nước mắt, miệng mỉm cười, Nghi cứ đứng đó trông theo máy bay dần lên cao khuất dạng. Một chiếc áo khoác kaki màu kem được choàng lên vai Nghi, vòng tay rộng lớn phía sau ôm trọn cô vào trong lồng ngực ấm nóng. Khiêm tì cằm lên đầu Nghi, hay tay vòng ôm tay cô
- Em cứ khóc đi đừng kiềm nén rất khó chịu, nhưng khóc lần này thôi, khóc nhiều quá anh đau lòng.
Ba mươi tuổi đầu, lần đầu tiên Khiêm bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp tỏa sáng của Phương Nghi trong váy áo cô dâu. Người ta nói đúng, người phụ nữ đẹp nhất khi mặc trên mình bộ áo cưới. Một cô gái thông minh và bản lĩnh, nhưng cũng rất yếu đuối giấu trong vỏ bọc kiên cường. Khiêm không tin tiếng sét ái tình, không tin vào say nắng,nhưng giờ anh tin, tin sái cổ. Anh đã say nắng Phương Nghi. Anh chỉ muốn mình thật khỏe mạnh để có thể che chở, giữ cho "ngôi sao" kia mãi tỏa sáng. Ở bên Nghi, anh mới cảm thấy trọng trách của người đàn ông, người chồng. Anh sẽ biến bản hợp đồng kia thành thật. Cảm ơn em trai đã cho anh người vợ quá tuyệt vời.
Minh bước về căn hộ của mình một cách nặng nhọc, nhìn cánh cửa hàng xóm đóng im ỉm, trong tim Minh dâng lên nổi chua xót không lời. Trong nhà tối thui vắng lặng, Minh không mở đèn, lẳng lặng mở màn cửa ban công, ánh sáng trăng mười sáu hắt vào phòng khách. Bóng dáng người con gái ngồi trên ghế sofa nói muốn "qua đêm" cùng anh, rồi cuống quít khi Minh tiến lại gần làm anh phì cười. Minh bước tới tựa đầu vào cửa kính nhìn xuống đường "em có nhớ anh không? Nếu biết tờ hôn thú kia sẽ mang em rời xa tôi thì tôi đã không kí tên". Trong đầu Minh hiện lên hình ảnh đôi nam nữ ở sân bay, chàng trai bệnh tật triền miên bao năm bỗng có phép màu trở nên mạnh khỏe khác thường. Còn cô gái yếu đuối luôn bị người khác tổn thương đã tìm được lá chắn đời mình. Họ quá xứng đôi. Còn mình, mình chỉ sống trong bóng tối... luôn như thế. Một giọt mặn đắng chợt rơi trên tay Minh nóng hổi.
Khiêm dắt tay Nghi qua khu sân bay nội địa, Nghi đi theo thấy như có gì sai sai, nhìn Khiêm nghi hoặc
- Mình đi hưởng tuần trăng mật, đồ đạc của em anh kêu Lực gửi qua khoang hành lý rồi. Chúng ta ra Hải Phòng tham quan Vịnh Hạ Long trước, rồi tới Hà Nội, Huế, Đà Nẵng....
- Khoan, ý anh là mình đi du lịch xuyên Việt? Khiêm cười ha ha, búng nhẹ lên mũi Nghi.
- Vợ yêu nói chính xác, xuyên Việt, ngắn gọn xúc tích đầy đủ. Thế mà anh lại nói chi quá dài dòng. Vợ đúng là thông minh.
- Em chưa chuẩn bị gì hết mà.
- Không sao, thiếu gì mua bổ sung sau. Đi chơi để vui vẻ chứ không phải lo mấy chuyện cỏn con đó đâu vợ yêu.
Nghi chỉ biết thở dài đi theo người đàn ông. Anh ấy cũng dễ thương, dễ gần nhỉ. Vậy mà trước kia, khi chưa thấy mặt tưởng tượng ra Trần Gia Khiêm là người ghê gớm lắm, chắc mình lậm phim ngôn tình xã hội đen rồi. Suy nghĩ rồi tự lấy tay che miệng cười. Gia Khiêm quay sang nhìn Nghi khó hiểu?
- Em cười gì thế?
- À, là anh so với tưởng tượng của em khác xa quá nên buồn cười thôi.
- Người Việt mình ngộ nhỉ!!!
- ?????? Nghi nhìn Khiêm
- Buồn sao lại cười, phải vui cười mới đúng. Giống như dạy toán cho học sinh cũng vậy: một bé hơn hai. Bé phải thua chứ bé mà hơn là quá phi logic.
Nghi chợt cười hahahaha thật tự nhiên sảng khoái. Anh ấy nói không sai, sao mình trước giờ không nhận ra nhỉ. Người chồng này đáng yêu quá. Khiêm nhìn Nghi cười thật rạng rỡ, hồn nhiên. Anh cứ ngắm, ngắm đến ngây người. Anh chỉ ước được ôm cô vào lòng, hôn lên cánh môi xinh xắn kia.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Cát Bi hơn ba giờ sáng. Khiêm và Nghi đón taxi về khách sạn nghỉ ngơi trước, sáng họ lên thuyền ra đảo Cát Bà, tham quan Vịnh Hạ Long. Vừa bước vào phòng, Nghi mệt mỏi nằm xoài trên chiếc giường rải đầy hoa hồng, trang trí đôi chim thiên nga bằng khăn. Quá mệt mỏi cả ngày vì chuẩn bị đám cưới, thêm tiễn mẹ ra sân bay, Nghi chỉ muốn ngủ thật đã quên mất cô đang đi cùng chồng. Định thần Nghi mở mắt, bật ngồi dậy tìm Khiêm. Khiêm đang sắp xếp đồ từ va ly vô tủ, lấy bàn chải kem đánh răng và xà bông tắm để vào nhà vệ sinh. Nghi chỉ biết trố mắt ngại ngùng. Cô đứng lên tính lại sắp xếp thay anh, nhưng Khiêm chỉ nắm tay Nghi cười - Em mệt tranh thủ nghỉ đi, dưỡng sức mai đi chơi chứ.
Vừa nói vừa cười, thêm cái nháy mắt điệu nghệ. Nghi chỉ biết cười theo.
- À, ráng dậy tắm nước ấm thay đồ ngủ mới ngon em à.
Sau đó, Khiêm mở tủ lấy ra áo ngủ của khách sạn cùng đôi dép đặt vào nhà vệ sinh. Nghi không khỏi cảm thán người đàn ông quá đẹp trai ga lăng kia đang là chồng mình, người chồng hoàn hảo.
Tắm táp sạch sẽ, Nghi bắt đầu thấy ngại ngùng khi nghĩ đến cảnh tiếp theo. Tuy đã là người của người ta, nhưng lần đó là do thuốc, còn lần này, Nghi không biết tính sao. Cô cứ đi qua đi lại trong phòng tắm, tay cuống quít vò nhàu cả khăn. Khiêm thấy lâu cô vẫn chưa ra, nên lo lắng gõ cửa.
- Em không sao chứ?
- Em, em không sao, ra liền.
Nghi ngập ngừng mở cửa, mặt lo ngại nhìn Khiêm. Khiêm nắm hai vai của Nghi, cúi nhìn cô thở dài.
- Sợ gì chứ, yên tâm đi, anh sẽ không đụng tới em khi em chưa sẵn sàng. Chuyện vợ chồng là cả hai tự nguyện thì mới thăng hoa được.
Khiêm ôm Nghi vào lòng vỗ về như đứa trẻ. Anh cố hít sâu đè nén dục vọng, anh không thích ép buộc bất cứ cô gái nào, nhất là vợ mình.
Nghi thầm cảm ơn người chồng quá hiểu chuyện, cô an tâm ngủ tới sáng. Khiêm từ phòng tắm bước ra thấy Nghi ngủ say trên giường, anh lẳng lặng ngồi ngắm cô ngủ. Một cô gái mang nét đẹp trong trẻo thánh thiện như vậy đáng được hưởng hạnh phúc. Nếu như em có ác tâm, mượn tôi trả thù dì ghẻ, và cô gái phá đám cưới kia, có lẽ tôi có thể dễ xử hơn. Tôi biết làm sao đây khi tôi cũng bắt đầu yêu em rồi, Phương Nghi!
Điện thoại Khiêm reng, anh ra ban công nghe điện thoại, thỉnh thoảng quay lại nhìn người con gái đang ngủ yên trong phòng. Ánh mắt trìu mến, nhưng hằn nổi suy tư.
Minh sau khi điện thoại hỏi thăm anh trai liền vào phòng ngủ. Anh cũng quá mệt mỏi cả sức khỏe lẫn tinh thần, hôm nay anh bị thêm bệnh "đau tim". Trong giấc mơ, Minh thấy mình và người con gái ấy nắm tay nhau đi dạo trên bãi cỏ ở Ma Rừng, khoảng thời gian đẹp đẽ có lẽ anh sẽ không bao giờ có lại. Giờ người ta cũng sẽ vui, nhưng vui với chồng.