Thời gian phẫu thuật kéo dài, Văn Mân ngồi đợi lâu cũng thấy phần eo của mình vô cùng nhức mỏi.
Trong thời gian chờ đợi, ba Văn đã từ trung tâm sinh hoạt của tiểu khu trở về nhà, thấy trong nhà trống rỗng không có một ai mới gọi điện hỏi. Saukhi biết rõ mọi chuyện, ông có ý định đến bệnh viện trông nom nhưng bịVăn mẹ bác bỏ, chỉ nói nhiều người cũng không làm được gì, không bằngông ở nhà làm tốt công tác hậu cần, chờ Phó Thiên Húc phẫu thuật xong,bà cùng Văn Mân trở về có cơm ăn là được.
Văn Mân vẫn khôngnhìn thấy Tiếu Đồng đâu, sau khi hỏi người đàn ông dẫn cô đến phòng mổmới biết được, Tiếu Đồng vì lo lắng tình huống bên trong phòng phẫuthuật nên sau khi chào hỏi viện trưởng xong cũng vào phòng phẫu thuậtluôn.
Nghe được tin này, Văn Mân lại cảm thấy an tâm. Mặc dù Tiếu Đồng không phải là người tốt nghiệp ngành y chính quy nhưng đốivới cấu tạo cơ thể anh lại nắm rất rõ, e là những bác sĩ ngoại khoa bình thường cũng không giỏi bằng anh được. Nếu có anh bên cạnh theo sát tình hình, cô cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Văn mẹ lo lắng nếu hai người phụ nữ có thai cứ nóng lòng ngồi đợi bên ngoài trong thờigian dài như vậy sẽ có hại cho thân thể, lặng lẽ đến phòng y tá mượn hai cái gối đầu mang đến đặt bên hông Văn Mân và Khương Bạch San để haingười tựa vào.
Khi chiếc gối được đặt sau thắt lưng, Văn Mân bất giác nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Khương Bạch San quay đầu áy này nhìn thoángqua Văn Mân. Cô biết, tình trạng thân thể của Văn Mân hiện giờ thật sựkhông thích hợp cùng cô chờ đợi ở chỗ này.
Nhưng mà lúc này, trong lòng cô vô cùng sợ hãi, cô sợ nếu Phó Thiên Húc xảy ra vấn đề thì cô không thể tự mình chống đỡ được. Nếu chỉ có một mình cô thì việcchống đỡ cũng không quá khó khăn, nhưng mà Văn Mân nói đúng, trong bụngcô còn có một đứa trẻ nữa. Nếu…nếu Phó Thiên Húc thật sự không thể tỉnhlại, đứa con trong bụng chính là huyết nhục duy nhất của anh ở trên đờinày, cô nhất định phải bảo vệ nó.
“Văn Mân, thực xin lỗi…” Thiên ngôn vạn ngữ, lúc này cũng chỉ có thể thốt ra được một câu như vậy.
“Nói gì vậy? Cô cũng đừng quá lo lắng nữa, chồng cô là người đàn ông cótrách nhiệm, sẽ không mặc kệ cô và đứa trẻ đâu, yên tâm đi, sẽ không cóviệc gì.”
Văn Mân vừa nói xong, một loạt tiếng bước chân hỗn độn đã truyền tới từ cuối hành lang. Mọi người không hẹn mà cùng ngướclên nhìn về hướng phát ra âm thanh, người đàn ông vừa rỗi dẫn Văn Mânvào đang dẫn theo bốn người nam nữ trung niên bước tới.
Bốnngười này rõ ràng là hai cặp vợ chồng, đang dìu nhau bước tới chỗ này,không khó để nhận ra bước chân của họ có phần hơi lảo đảo.
“Ba, mẹ…”
Không đợi Văn Mân đoán ra thân phận của bốn người kia, Khương Bạch San bên cạnh đã nghẹn ngào gọi trước.
“Bạch San, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Đêm qua còn rất tốt, sao hôm nay đã phải vào phòng phẫu thuật rồi?”
Một người phụ nữ trung niên dẫn đầu lên tiếng, vẻ mặt lo lắng, đường congcủa gương mặt có thể cho thấy bình thường người này vốn là một người phụ nữ vô cùng nghiêm nghị.
“Mẹ ~ con…” Có lẽ là do nhìn thấyngười thân, tâm trạng bi thương vốn được kìm nén của Khương Bạch San lập tức vỡ òa, mới nói được hai chữ này đã khóc không thành tiếng rồi.
Văn Mân tự giác nhường lại vị trí bên cạnh Khương Bạch San, để bốn người họ có thể đứng gần cô ấy hơn. Cô biết, bây giờ, so với cô thì Khương BạchSan càng hy vọng có cha mẹ cùng cha mẹ chồng ở bên cạnh mình hơn.
Văn mẹ thức thời đưa tay dìu Văn Mân bước đến một chiếc ghế xa hơn ngồixuống, nhìn thấy tình huống của Khương Bạch San ở bên kia, buông tiếngthở dài.