Trích Tinh lâu lại một lần nữa trở thành lãnh cung.
Từ một nơi cao như vậy mà ngã xuống còn có thể giữ được tính mạng đã là vạn hạnh trong bất hạnh, về phần hài tử trong bụng thì không giữ được.
Trên đầu Hà Tịch quấn băng dày đặc. Hai mắt vô thần dựa vào vách tường, nghe thấy tiếng đàn sáo cùng với tiếng cười duyên từ Lãm Nguyệt lâu truyền tới, nội tâm bi thương lại bao trùm khắp cơ thể nàng.
Nàng không ngờ hắn lại vô tình như vậy. Vô tình đến mức mà ngay cả hài tử trong bụng nàng, hắn cũng không thèm để ý. Buồn cười nhất chính là không ngờ mạng nàng lại lớn như thế. Dù có bị tra tấn như thế nào đi chăng nữa thì vẫn còn sót lại một hơi thở.
Hôm nay không những nàng mất đi hài tử mà ngay cả tình huống của phụ thân cũng không biết được chút nào.
Mà ám vệ chỉ luôn hành động vì hoàng đế, dưới tình huống đặc thù như thế này cũng sẽ không nghe theo sự phân phó của nàng, nàng chỉ có thể tiếp tục kéo dài hơi tàn mà sống như vậy.
Đáng tiếc Thác Bạt Mẫn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện buông tha nàng. Mặc dù Hà Tịch đã hoàn toàn không có khả năng uy hiếp tới nàng ta.
Mẫn phi có tin vui.
Sau bảy ngày Hà Tịch mất đi hài tử, trong cung bỗng truyền ra cái tin vui này.
Nghe nói sau khi thượng triều xong, việc đầu tiên hoàng thượng làm cính là tới Lãm Nguyệt lâu, tự mình đút thuốc cho nàng ta uống thuốc. Đối với nàng ta thập phần săn sóc.
Nghe nói bên phía triều thần cũng có người nói muốn tiến cử lập hài tử trong bụng Mẫn phi làm thái tử. Lũ triều thần nhao nhao tiến cử, xếp thành một hàng dài.
Nghe nói Mẫn phi rất có thể sẽ sinh hạ hoàng tử, sau đó sẽ được phong làm... Hoàng hậu.
Những lời này, Hà Tịch đều nghe Thác Bạt Mẫn nói.
Nàng ta giống như một con vẹt, trước mặt hoàng thượng thì cố gắng nịnh hót lấy lòng. Còn trước mặt nàng thì kiêu ngạo đi tới đi lui, nàng cũng lười nghe chuyện hoàng thượng sủng ái nàng ta như thế nào.
Hà Tịch trầm mặc nghe, lúc trước có lẽ nàng sẽ đau lòng, chua xót, cũng sẽ rơi lệ, nhưng bây giờ nước mắt nàng cũng đã cạn kiệt, máu cũng bị hút sắp hết, trong cơ thể chỉ còn kịch độc mỹ nhân khô, thời thời khắc khắc đều có thể chết, không... hơi đâu mà đi ghen ghét, đố kị với nàng ta.
Thác Bạt Mẫn thấy nàng không có chút phản ứng, đột nhiên cảm giác mình đứng trước mặt nàng ta hao hết tâm tư mà không có chút ý nghĩa nào, không khỏi có chút tức giận, cười lạnh nói: "Tỷ tỷ, ngươi vẫn chưa biết sao? Lúc trước Hoàng Thượng cho rằng ngươi tư thông với kẻ khác, là ta cố tình sắp xếp cho hắn vào tẩm cung của ngươi..."
"Cái gì?"
Hà Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như dính đầy nọc độc, hung hăng ôm lấy Thác Bạt Mẫn.
"Chỉ là không có nghĩ đến ah" Thác Bạt Mẫn thấy Hà Tịch rốt cục đã có phản ứng, cười càng thêm vui vẻ, "Tỷ tỷ thật sự vụng trộm cùng người khác... Còn đánh cắp bí mật quân sự? Thật đúng là giảm đi chút chuyện cho ta đấy."
Hà Tịch quay mặt đi không nói lời nào, Thác Bạt Mẫn lại bỗng nhiên đi tới, véo một bên mặt của nàng, ép Hà Tịch phải nhìn về phía nàng ta, "Tỷ tỷ tốt của ta... Ngươi có thể nói cho ta biết, đến tột cùng là ngươi còn có cái bí mật gì mà ta chưa biết? Có phải là trong hoàng cung này, còn tồn tại một lực lượng bảo vệ hoàng thượng?"
"Ngươi quả nhiên có ý đồ với hoàng thượng!"
Hà Tịch trừng mắt nhìn nàng, cắn răng nói: "Yến hội ngày đó cũng là ngươi phái người động thủ à? Còn giá họa lên người phụ thân ta!"
"Ngươi đoán sai rồi" nội tâm Thác Bạt Mẫn khẽ động, vung tay lui về phía sau, nhìn Hà Tịch với ánh mắt cười nhạo cùng xem thường, "Những tên thích khách kia thật ra đều là do Hoàng Thượng an bài đấy! Hắn tự diễn trò trước mặt quần thần, chính là vì muốn diệt trừ Hà đại tướng quân quyền cao chức trọng, buồn cười nhất chính là, ngươi còn vì hắn mà ngăn cản mũi tên kia! Đến ta cũng còn cảm thấy đáng thương thay ngươi đấy..."