Lục phủ ngũ tạng vô cùng đau buốt, mãi đến rạng sáng mỡi đỡ hơn một chút. Đến khi Hà Tịch tỉnh lại, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi. Ánh nắng nương theo khe cửa sổ, chiếu rọi vào gian phòng.
Ngoài cửa, có vài cung nữ đang xì xèo bàn tán.
"Có nghe thấy chưa? Hà đại tướng quân chiến thắngtrở về. Hoàng Thượng muốn tổ chức yến hội, phong thưởng vô vàn cho ông ấy!"
"À? Vậy có thể vị bên trong này của chúng ta..."
Thanh âm đàm thoại dần dần thấp đi. Hà Tịch cắn răng nỗ lực bò dậy.
Không thể để cho phụ thân trở về. Cái gọi là yến hội, chẳng qua chỉ là một hồi Hồng Môn Yến mà thôi!
"Phụ thân..."
Két...
Cửa bị đẩy ra, ánh mặt trời chói chang chiếu vào. Hà Tịch không chịu nỗi mà híp mắt, nhìn thân ảnh màu vàng chói mắt hơn cả mặt trời đang cậm rãi tiến vào.
"Có lẽ hoàng hậu cũng đã nghe nói đại khái, Hà đại tướng quân chiến thắng trở về, đây chính là một chuyện đại hỷ của Thiên Thịnh ta!" Nguyên Lương bước đến trước mắt Hà Tịch, từ trên cao nhìn xuống người đang nằm hấp hối, chật vật dưới mặt đất. "Ngay cả dân chúng trong kinh thành cũng ồ ạt muốn ra ngoài thành để nghênh đón. Từng nhà treo lụa đỏ... Thật đúng là náo nhiệt ah!"
Đáy lòng Hà Tịch khẽ run lên. Dân chúng kính yêu, công cao chấn chủ, đây là chuyện mà tất cả các quân vương đều kiêng kị. Phụ thân của nàng tuy một lòng nhiệt huyết, trung quân vì nước, thế nhưng tránh không khỏi trong có kẻ tiểu nhân buông lời gièm pha, lẫn lộn thánh ý!
Nguyên Lương nhìn Hà Tịch cười lạnh, hắn nâng cằm nàng lên: "Đêm nay tổ chức yến hội, trẫm muốn hoàng hậu tham gia cùng trẫm, chúc mừng công lao của Hà đại tướng quân!"
"Hoàng Thượng..."
Hà Tịch nhắm chặt hai mắt, đuôi mắt chảy xuống hai hàng lệ nóng. Cho dù nàng sớm đã không còn là hoàng hậu, nhưng Nguyên Lương vẫn gọi nàng một tiếng là hoàng hậu như muốn dùng điều này để tra tấn nàng.
Quả thật Nguyên Lương mang nàng tham gia yến hội, chỉ là khuôn mặt nàng bị thương, bị Nguyên Lương bắt đeo một cái mặt nạ da người, giả làm cung nữ.
"An phận chút, nếu không trẫm sẽ để cho ngươi tận mắt chứng kiến cảnh Hà đại tướng quân bị chặt đầu!"
Trước khi yến hội bắt đầu, Nguyên Lương từng uy hiếp nàng như vậy.
Hà Tịch cầm bầu rượu bằng bạc trong tay, nhìn mọi người mặc quần áo hoa lệ đang dần dần tiến vào, nàng có chút lo lắng mà tìm kiếm thân ảnh của phụ thân.
"Hà đại tướng quân đến..."
Một thanh âm the thé kéo dài truyền đến, ánh mắt Hà Tịch gấp gáp nhìn ra chỗ này, quả nhiên trông thấy một thân ảnh quen thuộc tiến vào, nước mắt trong chốc lát liền tràn đầy hốc mắt.
Phụ thân...
Yến hội bắt đầu, Nguyên Lương dẫn đầu giơ chén rượu lên, cất cao giọng nói: "Hà đại tướng quân vất vả rồi, trẫm thay mặt toàn bộ lê dân bách tính mời ngươi một ly!"
"Thần không dám, tạ ơn Hoàng Thượng!"
Hà Khiêm vội vàng đứng lên, cung kính nâng chén rượu trong tay lên, ngẩng đầu nhìn Mẫn phi đang ngồi bên cạnh Nguyên Lương, nghi hoặc hỏi: "Hoàng Thượng, không biết hoàng hậu đang ở đâu?"
Nguyên Lương cười lạnh liếc mắt nhìn Hà Tịch đang toàn thân run rẩy ở bên cạnh, rồi nói: "Thân thể hoàng hậu không khỏe, trẫm để nàng nghỉ ngơi ở Trích Tinh lâu, đợi thân thể hoàng hậu tốt lên, trẫm sẽ để cho ngươi và nàng gặp mặt."
"Cái này..."
Trên mặt Hà Khiêm lập tức tràn đầy lo lắng, nhưng không dám tiếp tục truy hỏi, đành thất thần ngồi xuống ghế của mình.
Yến hội lại tiếp tục.
Thác Bạt Mẫn ngồi một bên ân cần rót rượu cho Nguyên Lương.
Trong không khí, có vài đạo tiễn xé gió mà tới.
"Vèo!"
Hà Tịch có luyện võ, tự nhiên so người bình thường phản ứng sẽ nhanh nhạy hơn, khi nàng phát giác mũi tên bắn về phía Nguyên Lương, thân thể lại phản ứng trước suy nghĩ, trực tiếp chắn trước mặt Nguyên Lương.
Xoẹt...
Vũ khi sắc bén cắm vào da thịt, Hà Tịch yếu đuối nằm trong ngực Nguyên Lương, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
Hơn mười hắc y nhân núp trong bụi hoa, trên mái hiên bỗng xuất hiện, không ngừng nói: "Thuận theo dân tâm... Diệt trừ hoàng đếm, thoái vị nhượng chức!"
Mặt mày Thác Bạt Mẫn biến sắc, ánh mắt lại oán độc trừng mắt nhìn Hà Tịch, kêu lên: "Hộ giá! Mau hộ giá! Có thích khách!"
Hà Khiêm ném chén rượu sang một bên, hô to."Thị vệ!"
Ngự tiền thị vệ nhao nhao xông lên. Thích khách nhân số ít, rất nhanh rơi vào thế Hạ Phong, Nguyên Lương ôm Hà Tịch đang té xỉu, hét lớn: "Lưu lại người sống, nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này!"
Đáng tiếc những tên hắc y nhân kia không sợ chết, mắt thấy tình thế không ổn, lập tức giơ đao lên kề cổ, đứng nghiêm trang kêu to: "Thuận theo dân tâm, người vô năng cuối cùng cũng sẽ phải thoái vị!"
Sau đó không chút do dự mà tự sát.
Yến hội bị ép bỏ dở. Trong ngự thư phòng, Nguyên Lương nắm một chiếc lệnh bài bằng vàng trong ta, sắc mặt bất thiện.
"Người vô năng cuối cùng cũng sẽ phải thoái vị... hả?"
Đáy mắt Thác Bạt Mẫn hiện lên một đạo hào quang, lập tức nói: "Hoàng Thượng, thích khách này lai lịch... Chỉ sợ không đơn giản."
Nguyên Lương ném lệnh bài trong tay snag một bên, ngữ khí sẳng giọng: "A, trẫm đã biết là người nào."
Đối với việc có diệt trừ Hà Khiêm hay không, trong lòng hắn đã từng có chút chần chừ do dự, nhưng hôm nay xem ra thì không cần nữa rồi!
Thái y từ Trích Tinh lâu tới bẩm báo, Nguyên Lương mới nhớ tới Hà Tịch phấn đấu quên mình bổ nhào về phía trước, ánh mắt có chút nhu hòa.
"Hoàng hậu thế nào rồi?"
Thái y quỳ xuống, quy củ đáp: "Nương nương thân thể suy yếu, cộng thêm thân thể lúc trước cũng từng bị tổn thương, vốn dĩ đã rất là suy yếu, may mà trên tên không có độc, nếu không thai nhi trong bụng sợ là muốn giữ cũng không giữ được."