Chuyện này đã qua rất lâu rồi, lúc đó Hồ Lăng tiện tay đặt đâu đó, đã quên mất vị trí cụ thể rồi. Cô nói liên tiếp vài chỗ, nhưng đều cảm thấy không chính xác, cuối cùng lật chăn nói: “Anh đợi đi! Tôi đi qua tìm!”
Hồ Lăng đặt điện thoại xuống, thay quần áo rồi lập tức ra ngoài.
Cô sợ chốc nữa lỡ như không tìm được thuốc, nên đã mua vài loại thuốc đâu dạ dày ở tiệm thuốc hai mươi bốn giờ trên đường.
Khi đến tiệm thì đã là ba giờ hơn rồi, Mã Lục đang trông tiệm ở quầy thu ngân, trong tiệm vẫn còn lẻ tẻ mấy người lên mạng. Mã Lục nhìn thấy cô, hỏi một cách hiếu kỳ: “Sao cô lại quay lại tiệm rồi?” Hồ Lăng không rãnh để giải thích cho anh ta, đi đến tìm đồ, tìm hết một vòng nhưng không tìm thấy. Mã Lục hỏi: “Cô tìm gì thế?” Hồ Lăng nói: “Anh giúp tôi tìm thử, có một cái túi màu đen, đựng thuốc trong đó.”
Nói xong, cô lấy thuốc đau dạ dày mà mình mang đến lên phòng của Triệu Lộ Đông trên tầng hai, gõ cửa, không ai trả lời. Cô vặn tay cầm, phát hiện cửa không khóa. Trong phòng còn đang thắp một ngọn đèn lờ mờ, Triệu Lộ Đông nằm chết giường như người chết vậy.
“Này!”
Hồ Lăng sợ hết hồn, chạy đến nhìn anh. Gác một tay lên mới phát hiện, Triệu Lộ Đông cứ như mới được vớt dưới sông lên vậy, cả người bị mồ hơi thấm ướt sũng. Cô để tay lên mũi anh huơ qua huơ lại, hên quá, còn thở.
Cô bắt đầu lay anh. “Này… Này! Triệu Lộ Đông!”
Dưới móng vuốt của cô cuối cùng Triệu Lộ Đông cũng hơi nhúc nhích. Anh xoay cổ lại, sắc mặt trắng bệt, môi cũng nhợt nhạt, tóc bị mồ hôi thấm ướt dính lên gối. “Chị ơi, không sao cũng bị chị lắc thành cho có sao luôn rồi đó?”
Có lẽ là do quá đau rồi, nên anh nói toàn ra hơi, hình như không dám dùng sức.
Hồ Lăng lập tức lấy điện thoại ra: “Tôi gọi xe cấp cứu!”
“Đừng, gọi xe cấp cứu gì chứ…” Triệu Lộ Đông giơ tay lấy điện thoại của cô, có lẽ là do tay không có sức, quơ một cái nhưng thế mà lại không nắm được, cánh tay run lên, ngã xuống.
Tim Hồ Lăng cũng run rẩy theo đó.
“Sao mà anh lại thành ra thế này, A Tân đâu?”
“Đi về rồi, giờ đã mấy giờ rồi.”
“Lão Bạch đâu?”
“Cậu ấy cũng không có ở đây.” Anh di Hồ Lăng, dần tỉnh lại. “… Tôi chỉ hỏi cô là để thuốc ở đâu, sao cô đến đây luôn rồi?”
Hồ Lăng lấy thuốc đau dạ dày ra. “Thuốc mẹ anh đưa tôi đang nhờ Mã Lục tìm rồi. Anh có biết mình bị gì không? Trên đường tôi đến đây có mua ít thuốc, anh xem thử coi có uống được không?” Triệu Lộ Đông lật xem. Hồ Lăng thấy đến cả bàn tay anh cũng trắng hơn bình thường nữa, lòng cô chẳng rõ cảm giác. Sau cùng Triệu Lộ Đông lấy một hộp thuốc dạ dày dạng viên, nói: “Cái này là được.”
Hồ Lăng chuẩn bị đi đún chút nước nóng uống thuốc, kết quả vừa đứng lên, đã thấy Triệu Lộ Đông xé bao thuốc ra, muốn đổ hết cả túi vào miệng.
“Này!” Hồ Lăng lập tức kéo tay anh lại, “Anh làm gì thế! Làm gì có ai uống thuốc như anh chứ!”
Triệu Lộ Đông: “Không sao, trước đây tôi vẫn uống vậy đó.”
Hồ Lăng: “Không được! Trên đây viết là phải uống nước nóng, bắt buộc phải uống theo hướng dẫn sử dụng!”
Cô bắt lấy cánh tay anh, nếu ngày thường thì kiểu này Triệu Lộ Đông dẫy cái là ra, nhưng hôm nay anh đau dạ dày vô cùng, không dùng sức nổi, cuối cùng đành thả tay.
“Được được được… cô làm đi.”
Lúc này, Mã Lục gọi điện thoại đến, nói tìm được túi thuốc rồi. Hồ Lăng nói: “Đúng lúc, tôi đun chung luôn, anh đợi chút đi.”
Hồ Lăng xuống lầu, đun nước bằng ấm đun ở quầy thu ngân. Trong lúc đợi nước sôi, cô nhớ đến Triệu Uyển Uyển, ẩn chút cảm giác có lỗi với bà. Rõ ràng là bà đã từng nhắc Triệu Lộ Đông có bệnh về dạ dày rồi, cũng đưa thuốc rồi, nhưng cô không để ý.
Quan trọng là đương sự cũng chẳng để trong lòng.
Thêm cả cảnh Triệu Lộ Đông sống không bằng chết khi vừa vào phòng, Hồ Lăng càng nghĩ càng bận lòng, ôm cánh tay, nhíu chặt lấy chân mày.
Đã lớn vậy rồi, sao mà chẳng chút ý tứ nào cứ như con nít vậy chứ!
Nước sôi, Hồ Lăng pha hai gói thuốc, bưng hai ly nước vọt lên lầu, để ở tủ đầu giường.
“Dậy uống thuốc.”
Triệu Lộ Đông ngồi dậy dựa vào đầu giường, vừa giơ tay, đã chạm phải ly thủy tinh kế bên, lập tức suýt xoa một tiếng.
“… Nóng thế?” Anh nhíu mày, “Sao mà cô bưng lên được vậy?”
Hồ Lăng xoa xoa đầu ngón tay, có hơi đỏ lên rồi.
“Tôi vừa đi từ bên ngoài vào, tay còn lạnh, không có cảm giác.” Cô nhìn hai ly thuốc, còn bốc khói nóng. “Anh đợi chút.” Cô lại đi lấy hai cái ly, đổ qua đổ lại, cuối cùng cũng uống được rồi.
“Hai cái này uống cái nào?” Cô hỏi Triệu Lộ Đông.
“Uống hết đi.”
Mặt Hồ Lăng lại rúm lại.
“Có phải là anh qua quýt quá rồi không đấy, cái này mà uống chung được hả? Có bị giật không đó?”
“Không sao, uống rồi không chết đâu.”
Cô nhìn bộ dáng chẳng sao cả của anh, lòng vừa giận vừa xót. Cô lấy điện thoại kiểm tra, cuối cùng nói: “Không được, vẫn nên cách một lúc rồi uống tiếp.”
“Được.” Anh lại nghe lời.
Hồ Lăng đưa thuốc của Triệu Uyển Uyển cho anh, “Uống cái này trước.” Hồ Lăng nhận lấy uống một hơi cạn sạch, uống xong thì chép chéo miệng.
“… Sao mà đắng thế?”
“Đau dài không bằng đau ngắn, tôi nấu thuốc cô đặc.”
Triệu Lộ Đông cười cười, mở chai nước ra súc miệng, sau đó nằm lại lên giường.
Hồ Lăng ngồi bên giường.
“Anh đỡ hơn chút nào chứ?”
Triệu Lộ Đông liếc mắt nhìn cô, rõ ràng là sắp vào đông rồi, vậy mà Hồ Lăng đồ mồ hôi đầy đầu, mặt mày ẩm ướt, vì mệt mỏi và gấp gáp nên mắt cô có hơi đỏ lên.
Khi cô gái tập trung chăm chú quan sát người đàn ông, thì luôn có một cảm giác nói không nên lời, nhất là kiểu người đẹp như Hồ Lăng. Dưới ánh đèn mờ ảo trên tủ đầu giường, hai má cô xinh đẹp động lòng người một cách kỳ lạ.
…
“Nói chuyện đi, đỡ hơn chút nào chưa?” Hồ Lăng hỏi nhẹ.
Tóc mái của cô có hơi quăn tự nhiên, rơi bên má, mềm mại dịu dàng.
Triệu Lộ Đông gật đầu.
Sau đó, anh chứng kiến người đẹp nào đó diễn bộ phim thay đổi sắc mặt trong vòng mười giây.
Hồ Lăng chậm rãi đứng lên khỏi giường, cứ như núi lửa phun trào, ngón tay thon dài của cô chỉ vào anh, từng câu từng chữ.
“Triệu Lộ Đông, Đáng! Đời! Anh! Lắm!”
Triệu Lộ Đông thở dài trong lòng, chầm chậm nhắm mắt lại.
2 nói một cách hung dữ: “Cho anh ngày nào cũng thức đêm! Cho anh ngày nào cũng hút thuốc! Ngày nào cũng ăn mì gói! Đau dạ dày rồi chứ gì? Đáng! Anh nói xem có phải tự anh gây ra không! Anh có thể trách ai được chứ hả!”
Triệu Lộ Đông đổi tạo hình, quay lưng về phía Hồ Lăng.
Anh thầm nghĩ, khoảng khắc đó sao lại không dừng ở lúc ban nãy chứ?
Hồ Lăng liên tục kể lể những điều linh tinh lặt vặt trong cuộc sống của Triệu Lộ Đông, chê đến thậm tệ, chẳng có cái nào mà cô nhìn nỗi. Triệu Lộ Đông nhắm mắt nằm nghe, vô tai trái ra tai phải, bày ra tư thế như nhập thiền.
Anh cảm thấy mình là lão tăng ngồi thiền, trong mắt Hồ Lăng thì là điếc không sợ súng, cô nói cả lúc lâu mà không phản ứng, đạp một phát vào mông anh. “Anh ngủ rồi à?”
Triệu Lộ Đông vẫn không nhúc nhích.
Hồ Lăng: “Không lẽ anh chết rồi hả?”
Triệu Lộ Đông chửi nhỏ: “Mẹ nó ông đây thà chết quách đi…”
Hồ Lăng ngồi lại cạnh giường, rồi đẩy anh một cái, cứ như bãi bùn vậy, dứt khoát không thèm đụng vào anh nữa, hai người quay lưng lại với nhau để nói chuyện.
“Nói chuyện đàng hoàng đi, anh đau đến như vậy, đã đi bệnh viện khám chưa?”
“Khám rồi.”
“Bị bệnh gì thế?”
“Chẳng phải bệnh gì, hơi loét tí, viêm dạ dày mãn tính.”
“Anh thường bị đau dạ dày?”
“Thỉnh thoảng.”
Hồ Lăng hơi suy nghĩ, nói một cách nghiêm túc: “Triệu Lộ Đông…”
“Hửm.”
“Chắc anh không phải bị ung thư đâu chứ?”
“…”
Im lặng một lúc, Hồ Lăng nghe thấy tiếng vuốt vuốt ở phía sau lưng, quay đầu, ông chủ Triệu đang chống tay ngồi dậy, dùng biểu cảm, vô cùng, cực kỳ, rất là phức tạp để nhìn cô.
“Hồ Lăng…”
Hồ Lăng bị giọng điệu như lời thành khẩn của anh làm cho ngơ ngác.
“Làm sao thế?”
Hồ Lăng muốn nói cái tật “Không đẹp quá ba giây” của cô có thể sửa hay không, nhưng anh nhìn vào cặp mắt vờ như vô tội của cô lâu quá, thành ra nói không nên lời.
Triệu Lộ Đông nhớ đến mình từng nói chuyện với Mã Lục, Mã Lục nói về bạn gái của mình, nói tướng mạo này, khí chất này, tính cách của cô ấy, chỉ xét một cái thì rất bình thường, nhưng kết hợp hết trên người cô ấy thì vô cùng thoải mái.
Anh lại nhìn Hồ Lăng… Cô gái này xét tướng mạo thì không còn gì để nói, khí chất cũng rất khá, giọng nói cũng hay, tính cách độc lập kiên cường, cũng có thể chịu khổ. Chỉ xét một phương diện thì rất hoàn mỹ, nhưng kết hợp hết tất cả lại với nhau, thế mà lại thành ra nhân vật “Hồ tiên nữ” bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến anh cạn lời không còn gì để nói.
“Anh còn nói chuyện được không đấy?” Hồ Lăng hỏi.
Triệu Lộ Đông thầm thở dài một tiếng, rồi lại nằm xuống giường.
“… Không sao.”
“Anh chuẩn bị lâu vậy luôn mà chỉ nói với tôi không sao? Triệu Lộ Đông anh bị bệnh hả.”
“Đúng, tôi bị bệnh.”
“Hứ.”
Đêm tối yên tĩnh, âm thanh cô quạnh, mấy thiếu niên ở tiệm dưới lầu ủ rũ đến nỗi chẳng phát ra âm thanh gì. Hồ Lăng nhìn sạc điện thoại trên tủ đầu giường ngây ngốc mất một lúc, nói: “Sao này không cho ăn mì gói nữa nhé.”
Triệu Lộ Đông không nói gì.
Hồ Lăng nghiêng đầu nhìn anh: “Nghe chưa hả?”
Triệu Lộ Đông vẫn không nói gì.
Hồ Lăng: “Cai thuốc và cai mì gói, anh chọn một cái.”
“Không chọn cái nào hết.” Triệu Lộ Đông nhắm mắt dưỡng thần, “Cô bớt quản tôi đi.”
Hồ Lăng: “Được, vậy anh lập bản di chúc, anh chết rồi thì tiệm net về tay tôi, tôi sẽ không quản anh nữa.”
Triệu Lộ Đông cảm thấy cơn đau đầu đã sắp áp chế cơn đau dạ dày rồi.
Hồ Lăng đứng dậy lục ngăn kéo: “Đợi đó đi, tôi tìm bút viết cho anh.”
Triệu Lộ Đông không thể nhịn được nữa, gọi lớn một tiếng: “Hồ Lăng!”
Hồ Lăng quay đầu: “Làm gì hả?” Cô chớp chớp cặp mắt to to, cả khuôn mặt hiện sự kinh ngạc. Triệu Lộ Đông thầm tự nói với mình, nhường một bước, không phải nhận thua, chỉ là tránh việc tổn thọ thôi.
“… Thuốc thì tôi thật sự không cai được.”
“Vậy cai mì gói đi.”
Triệu Lộ Đông mặc nhận.
Hồ Lăng nghểnh cổ, vênh váo tự đắc ngồi xuống giường.
Triệu Lộ Đông đã quen với tư thế của kẻ thắng trận của cô rồi. Anh không biết cô vui thế này rốt cuộc là do đã quan tâm đến sức khỏe của mình hơn một chút, hay chỉ đơn thuần là vì số trận cô thắng anh đã nhiều hơn một chút.
Anh cứ nghĩ ngợi, rồi lại cảm thấy mình rơi vào suy nghĩ thế này cũng đỉnh lắm, cười nhẹ một tiếng.
…
Không lâu trước đó.
Trước khi Triệu Uyển Uyển chuẩn bị mời Hồ Lăng đến nhà ăn cơm, đã từng hỏi Triệu Lộ Đông: “Con cảm thấy Tiểu Lăng thế nào?”
Tất nhiên anh hiểu ý của bà, giả ngốc nói: “Thế nào cái gì?”
Triệu Uyển Uyển: “Qua hết năm sau là con đã hai mươi sáu rồi!” Triệu Lộ Đông cười.
“Làm sao, mẹ thích cô ấy à? Mẹ không chê cô ồn ào ĩ à?”
“Không ồn ào, từ nhỏ mẹ đã thấy rất tốt rồi.”
Triệu Lộ Đông nhìn Triệu Uyển Uyển đang dọn cả chậu hải sản trong bếp, nhớ đến gì đó.
“Con nói này mẹ sẽ không muốn nhân cơ hội này, sắp xếp cho con trai của mẹ đó chứ? Vậy con không có để cô ấy đến đâu.”
Triệu Uyển Uyển ngừng lại, nói: “Chuyện của con con tự lo, mẹ chẳng nói giúp con, cơn mơ đi!”
“Thế thì đúng rồi.” Triệu Lộ Đông mở ti vi.
Một lúc sau, Triệu Uyển uyển lại đứng cạnh bên nói: “Thật ra mẹ thật sự cảm thấy cơ hội bây giờ tốt lắm đó, điều kiện của Tiểu Lăng so với mấy người xung quanh con thì cao hơn cả dãy. Trước đó là do hai đứa không gặp nhau, bây giờ sớm hôm bên nhau, đây chẳng phải là cơ hội mà ông trời cho con à? Nữa nhé con cũng vừa mới giúp con bé, chuyện này cứ…”
“Này này này này này! Con nói này bà Triệu à. Triệu Lộ Đông cầm điều khiển nhấn nhấn. “Càng nói càng lệch lạc đó. Tiệm của con vốn đang tuyển người, cô ấy đến đúng là có trả nhiều hơn chút, chút tiền đó mẹ cầm đi chợ mua thịt heo ngon, thì cũng chẳng ăn được đến năm sau đâu. Sao mà mẹ còn mong mua được cô vợ mang về thế?”
Triệu Uyển Uyển ném ốc biển vào trong chậu. “Mẹ nói như thế hồi nào, con đừng có bẻ lời mẹ!” Dừng một lúc, có lẽ là vẫn cảm thấy còn hơi giận, đập một phát thật mạnh lên thớt, chỉ vào anh từ xa. “Con cứ ngu ngốc đi!”
Triệu Lộ Đông sờ sờ cằm.
“Con trai mẹ ngu sao?”
“Ngu!”
Lúc đó, “thằng ngu” bị phê phán đang nằm trên gối, tự biện giải cho mình.
Anh cảm thấy anh không ngu, chẳng lẽ anh không hiểu ý của Triệu Uyển Uyên sao? Thậm chí cả suy nghĩ của Hồ Lăng anh cũng đã rất rõ ràng rồi.
Chỉ có thể nói, có vài chuyện là niềm vui bất ngờ từ cuộc sống, nếu như có được, được nhiên là tốt nhất, nếu như không có, cũng chẳng phải là không thể sống tiếp.
Nếu suy nghĩ, nếu tính toán, nếu miễn cưỡng, thì chuyện có tốt đẹp đến đâu cũng sẽ biến chất.
Không nhất thiết, lúc này anh đã rất vừa lòng rồi.
Hồ Lăng ngồi trên giường nắn nắn ngón tay mình, Triệu Lộ Đông hỏi cô: “Còn nóng không?”
Hồ Lăng: “Hết nóng lâu rồi.” Nói xong cô lại trừng mắt. “Trách anh cả!”
Triệu Lộ Đông: “Đúng đúng đúng đúng đúng, trách tôi cả.”
Hồ Lăng ngáp một cái, thình lình cô đã thức cả đêm, thấy Triệu Lộ Đông khỏe hơn nhiều rồi, lòng cũng nhẹ bớt, mệt mỏi và buồn ngủ cũng theo đó mà đến.
Cô ngồi đó dụi dụi mắt, Triệu Lộ Đông nói: “Đừng dụi nữa.” Hồ Lăng không dừng, còn lật tay chọc anh.
Triệu Lộ Đông: “Cô nghỉ chút đi.”
Hồ Lăng mơ mơ hồ hồ ừm một tiếng.
“Anh cứ ngủ đi.”
Triệu Lộ Đông vén chăn, vỗ vỗ giường.
“Nào, ngủ chung đi.”
Hồ Lăng lập tức tỉnh táo, nhảy cẩng cả lên, mặt mày hung dữ, nói một cách mất khống chế: “Gớm chết đi được! Không biết xấu hổ! Triệu Lộ Đông anh bị điên hả!”
Triệu Lộ Đông cười ha hả, ngồi dậy nói: “Chọc cô thôi, giường cho cô, tôi ngủ đủ rồi.”
Cô nhích qua đánh anh bộp bộp.
Triệu Lộ Đông rời giường giữa cơn mưa bom bão đạn, đi ra ngoài, không biết tìm đâu ra bộ chăn drap giường mới, ôm trong tay đi về phòng.
“Hồ tiên nữ, xin né cái mông cao quý ra chút.”
Hồ Lăng đứng cạnh nhìn Hồ Lăng thay xong, nói: “Còn cả gối đầu nữa, không thay áo gối.”
Triệu Lộ Đông gật đầu, rồi lại đi tìm áo gối mới đi về.
Hồ Lăng vuốt vuốt tóc: “Quét bụi trên gối nữa…” Còn chưa nói xong, cô đã cảm thấy trước mắt tối lại, Triệu Lộ Đông giơ tay ra, bóp khuôn mặt cô, bóp mặt cô thành cái mỏ gà.
Anh nói: “Cô còn dám lải nhải thêm một câu, thì có tin tôi ấn cô lên cửa sổ lau kính không?”
Xem ra là tên này đã khỏe hoàn toàn rồi, Hồ Lăng níu chặt lấy tay anh, cái mỏ gà hơi nhúc nhích: “… Triệu Lộ Đông! Anh đối xử với ân nhân cứu mạng vậy đó hả?!”
Cứ như con cá đang nhả nước.
Triệu Lộ Đông đổi cho cô xong, lật tay đẩy từ sau lưng, quăng cô lên giường, tiếu sái rời khỏi phòng.