A Tân nghe câu hỏi này mà sợ nhảy dựng lên.
“Chị nói cái gì vậy! Sao mà có thể chứ?”
Hồ Lăng nói: “Trưa hôm nay Tiểu Mi lại tìm anh ấy lượng tình tha thứ, ôm anh ấy khóc nức nở.” “Không thể nào!” A Tân khoát tay, “Chắc chắn là chị nhìn nhầm rồi, chắc chắn là anh Đông không thể như vậy đâu.”
Hồ Lăng: “Là chính mắt chị thấy đó.”
A Tân: “Chị nghĩ kĩ lại thử xem, chắc chắn là không thể nào!”
Cậu nói từng câu từng chữ, giọng điệu chắc chắn quá mức, khiến Hồ Lăng nói chuyện cũng trở nên do dự. Cô nhíu mày nhớ lại, lúc đó hai người họ đứng đối diện đường, Triệu Lộ Đông nghiêng nửa người về phía cô, cô cũng không thấy rõ chính diện, nhưng chắc chắn Tiểu Mi có thực hiện động tác nghiêng đầu về phía trước.
Lẽ nào không đụng trúng?
“Dù sao thì chắc chắn là Tiểu Mi muốn dựa vào.” Cô nói.
A Tân nhéo nhéo mũi, nói: “Nếu chị nói Tiểu Mi muốn dựa… vậy thì có khả năng đó.”
Hồ Lăng: “Trước đây họ có quan hệ thế nào?”
A Tân có vẻ buồn rầu.
“Nếu nói về quan hệ… thì chuyện này đã từ rất là lâu rồi.”
Nên bắt đầu nói từ đâu đây?
Từ nhiều năm trước, Triệu Lộ Đông quen Tiểu Mi khi bắt đầu chơi Audition online trên QQ, vì ở cùng một thành phố, sau này cũng có gặp mặt đi ăn vài lần. Khi Triệu Lộ Đông vừa chuẩn bị mở tiệm, chọn trùng địa điểm với một đám khác. Mấy cửa hàng ở gần khu vực Làng Đại học cạnh tranh rất kịch liệt, lúc đó Triệu Lộ Đông vừa mới thành niên, đối thủ là một người trung niên làm bên ngành dịch vụ ăn uống, kinh nghiệm phong phú, thực lực hùng hậu. Triệu Lộ Đông người ít sức yếu, không phải là đối thủ. Cuối cùng là nhờ Tiểu Mi giúp đỡ.
“Cô ta giúp kiểu gì?” Hồ Lăng hỏi.
Triệu Lộ Đông: “Chuyện này nói ra thì cũng khéo, người đàn ông đó thích chơi gái, vừa hay…”
Hồ Lăng trừng mắt.
“Chơi Tiểu Mi à?”
“Không không không, là chị em của cô ta.” A Tân nói, “Sau khi Tiểu Mi biết chuyện này thì nói với Triệu Lộ Đông, bảo anh ấy mở tiệm thì bảo cô ta cùng làm, cô ta giúp anh ấy thông báo chuyện này cho người trong nhà biết. Sau đó vợ của người đàn ông đó quậy ông ta đến nổi không thể giải quyết được, anh Đông nhân cơ hội đó ký hợp đồng luôn.”
Hồ Lăng: “Vậy sao Tiểu Mi lại không ở tiệm?”
A Tân lấy mu bàn tay vỗ lòng bàn tay.
“Chậc! Không phải chuyện này cứ diễn ra vậy sao! Lúc đó sau khi mà Tiểu Mi nói xong, thái độ của anh Đông ba phải lắm. Tiểu Mi cứ tưởng anh ấy mặc nhận rồi, nhưng sau chuyện đó hỏi lại anh ấy, thì anh Đông…”
A Tân xòe tay.
Hồ Lăng: “Ăn quỵt rồi?”
A Tân: “Dù sao thì cũng không đồng ý, anh ấy cứ bảo cô ta hiểu lầm rồi. Sau này mở cửa tiệm, Tiểu Mi vẫn muốn đến, lúc ấy một khóc hai náo ba thắt cổ ấy, anh Đông vẫn không đồng ý, cô ta mới đến Tuyến Đầu. Nếu chị bảo là ăn quỵt, thì cũng có thể nghĩ như vậy. Cho nên ở ngoài thì coi như anh Đông khá là nể mặt Tiểu Mi.”
Hồ Lăng mím chặt môi
Vốn dĩ A Tân muốn khuyên cô thêm mấy câu, nhưng thấy biểu cảm quá mứuc nghiêm túc của cô, cẩn thận hỏi: “… Chị, chị nghĩ gì thế?”
Hồ Lăng không nói gì, cô nhìn bức huyết thư và sấp tiền năm ngàn trong tay A Tân, cuối cùng nói với cậu: “Đưa chị đi, cậu đi làm việc đi đã.”
A Tân đi rồi, Hồ Lăng quay lại sảnh, vừa đúng lúc gặp Triệu Lộ Đông đang đeo tai nghe chơi game.
Cô nghĩ đến ít chuyện không liên quan.
Khi Tiểu Mi còn trẻ như vậy, đã xưng em gọi chị với những người làm ngành nghề như vậy, thì có thể tưởng tượng được môi trường sống của cô ta từ nhỏ đến lớn cũng chẳng ra làm sao.
Vậy tại sao cô ta lại muốn đến WHY X?
Hồ Lăng nhìn bóng lưng của Triệu Lộ Đông, dáng người của anh đã rất cao rồi, lúc nào cũng ngồi một cục, cổ luôn nghiêng qua, hai chân lúc nào cũng banh ra, ngồi rất tùy tiện.
Cho dù là xét về tiền bạc hay là vẻ bề ngoài, hình như Phạm Giang Viễn luôn ra dáng hơn Triệu Lộ Đông nhiều. Rốt cuộc Tiểu Mi nhìn trúng điểm nào ở Triệu Lộ Đông, tại sao mà cho dù có phải sống giả dối cũng muốn đi cùng với anh?
Hồ Lăng cảm thấy thật ra chuyện này cũng không khó để lý giải.
Cô lại cười lạnh một tiếng, đi ra sau lưng Triệu Lộ Đông, tháo tai nghe của anh xuống.
Triệu Lộ Đông đang chơi game, quay đầu nhìn, thấy người đến là Hồ Lăng, nhíu mày nói: “Làm gì thế?”
Hồ Lăng nói: “Đưa số điện thoại của Tiểu Mi cho tôi.”
Triệu Lộ Đông càng nhíu mày chặt hơn.
“Cô muốn làm gì?”
“Anh đưa tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô ta, anh không cho tôi tôi sẽ tự đến Tuyến Đầu tìm cô ta.”
Triệu Lộ Đông dừng lại một lúc, rồi vẫn đưa số điện thoại của Tiểu Mi cho cô.
Hồ Lăng lưu số rồi đi ra ngoài.
Triệu Lộ Đông lại đeo tại nghe lên, một lúc lâu mà anh vẫn không nhấn chuột, rồi lại tháo tai nghe ra. Anh giơ tay gọi Mã Lục đến, nói mấy câu. Mã Lục gật đầu, đi theo Hồ Lăng ra ngoài.
Qua một lúc sau, Mã Lục quay lại, nói với Triệu Lộ Đông: “Cô ấy hẹn tối mai gặp Tiểu Mi.”
Triệu Lộ Đông: “Còn nói gì nữa?”
Mã Lục: “Chị Lăng nói muốn giải quyết chuyện này thì tối mai gặp nhau, còn không thì cô ấy sẽ đi nộp tài liệu.”
Không bao lâu sau thì Hồ Lăng quay lại, thong thả đi vào quầy thu ngân, mở một bộ phim truyền hình, xem phim cứ như không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, trời xanh mây trắng.
Buổi chiều Hồ Lăng đi làm, cô không nói với bất cứ ai về cuộc hẹn của mình, mọi thứ vẫn như bình thường. Cô tranh thủ hoàn thành công việc xong sớm, hơn tám giờ tối, cô gọi A Tân đến trông quầy giúp cô, còn mình thì xách túi đi.
Tất cả mọi thứ, Triệu Lộ Đông đều thấy cả.
Anh mặc quần áo, đi theo cô.
Anh cũng không nghĩ nhiều, chủ yếu là do anh sợ cô lại bị đánh.
Hồ Lăng không phát hiện Triệu Lộ Đông đi theo sau mình, cô gọi một chiếc xe, đi thẳng đến chỗ hẹn. ở một tiệm xiên nướng gần đó.
Ban đầu cô cũng nghĩ sẽ đến mấy chỗ như quán cà phê này nọ, nhưng sau này nghĩ lại, cuộc gặp mặt này nói chuyện chắc cũng không “yên tĩnh”, cho nên cô cố tình chọn chỗ đông người náo nhiệt,
Khi cô đến thì Tiểu Mi đã đến rồi.
Hồ Lăng ngồi phía đối diện cô ta.
Tiểu Mi vuốt tóc, còn chưa trang điểm, nếu như nhìn kĩ, trên mặt cô ta đã có nếp hằn của tuổi tác rồi. Chắc là cô ta cũng chẳng hơn mình bao tuổi, Hồ Lăng thầm nghĩ, biết giày vò nhau quá, quả nhiên là già đi nhanh lắm.
“Cô hẹn tôi ra làm gì?” Tiểu Mi lạnh lùng hỏi.
Hồ Lăng vừa thả túi xuống vừa nói: “Không làm gì hết, chỉ là giao lưu tình cảm với cô chút thôi, không được à?”
Tiểu Mi không nói gì nữa.
Nhân viên phục vụ đến để gọi món, Hồ Lăng nói: “Cho một đĩa lạc rang chua ngọt.”
Nhân viên phục vụ: “Chỉ một món ạ?”
Hồ Lăng: “Tôi ăn xong rồi sẽ gọi tiếp.”
Nhân viên phục vụ làm bà làm bèm đi xuống.
Đợi một chốc, món ăn đã lên.
Hồ Lăng lấy đũa nhón một hạt, bỏ vào miệng nhai chầm chậm, tiện để chỉnh sửa lại mớ suy nghĩ trong đầu mình.
“Nào, để tôi sắp xếp cho cô trước đã, quá trình về chuyện của hai chúng ta.”
“Từ khi nào mà thành chuyện của hai chúng ta rồi?” Tiểu Mi mở miệng nói, “Đây không phải là chuyện của tôi và Huyên Tử à? Nếu tính rộng ra chút nữa, thì cũng là chuyện của tôi và ông chủ của Huyên Tử.”
Hồ Lăng để lộ nụ cười cực kỳ thấu hiểu lòng người.
“Cô nghe tôi nói đã. Khi vừa bắt đầu ấy, đúng thật là chuyện giữa cô và Huyên Tử, nhưng sau này thì không phải nữa rồi. Tại sao hả? Vì trong group của cô có một thằng nhóc tên Anh trai ngực bự, nó chửi tôi, tôi đi tìm nó, nó còn vu oan cho tôi là kẻ bắt cóc, để cho ông nó đánh tôi.”
Tiểu Mi: “Đó là chuyện của cô và nó, cũng đâu phải là tôi đánh cô.”
Hồ Lăng: “Nó có trong group của cô, tính cho tròn thì là cô đánh tôi rồi.”
Tiểu Mi bị tư duy của cô chọc tức.
“Cô muốn chơi tôi thì nói thẳng đi, không cần phải vòng vo!”
Hồ Lăng lại nhón thêm một hạt lạc, giơ tay tỏ ý cô ta đừng kích động quá.
“Đừng đừng đừng, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Cô thuật lại cả câu chuyện một cách tỉ mỉ chi tiết, nói cả viẹc mình đi mua micro cho Huyên Tử, dạy Huyên Tử hát, còn cả buổi sáng cô bị đánh thức mở cuộc họp khẩn cấp, vân vân và mây mây…
Tiểu Mi ngồi ở đối diện, không nói tiếng nào.
“Khi chúng tôi mở cuộc họp ý, Huyên Tử kể cho tôi nghe quá trình ứng tueỷn của cô ấy.” Hồ Lăng suy ngẫm, “Về sau tôi mới nghĩ, cô nói xem nếu bạn đầu cô ấy không quen bạn trai, mơ màng ngơ ngác ở lại tiệm của cô, thì có phải bây giờ cô ấy cũng bị tạm giam trong đó không đúng không? Nếu nghĩ như vậy, tôi lại cảm thấy mấy cô gái bị nhốt trong đó cũng đáng thương lắm.”
Nói đến đây, Hồ Lăng lắc đầu liên tục.
“Cô nói xem vậy thì trách ai đây?” Cô trịnh trọng giơ tay chỉ lên trời. “Là trách ông trời không có mắt nhìn?” Rồi lại chỉ vòng quanh. “Hay là trách thế giới lạnh lẽo này?” Cuối cùng hai tay cô chỉ trước mặt Tiểu Mi. “Chắc sẽ không trách chị Mi đây đâu nhỉ.”
Một bàn phía sau nào đó, Triệu Lộ Đông cũng gọi một đĩa lạc, anh hút thuốc, chứ không ăn.
Sắc mặt của Tiểu Mi trắng bệch, cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi hiểu ý của cô, cảm thấy tôi dẫn họ đi sai đường rồi, cảm thấy tôi làm ảnh hưởng đến sự phát triển lành mạnh của Anh trai ngực bự. Tôi nói cho cô biết, có rất nhiều cô gái đều đang cầu xin tôi dẫn họ đi vào cái nghề này đó. Còn cả Anh trai ngực bự nữa, cái loại con nít đó có trách thì nên trách gia đình nó, cho dù là không có tôi, thì cũng có cả tram ngàn cách khiến nó sa chân thôi.”
Hồ Lăng giơ đũa lên, vẽ một vòng tròn giữa không trung.
“Cô tìm đám con gái này, lập cái group, hấp dẫn Anh trai ngực bự, Anh trai ngực bự chọc đến tôi, tôi đến xử lý cô.”
Cuối cùng chiếc đũa chấm một cái.
“Đây là một vòng tuần hoàn, chị Mi, chương cuối cùng, tên là “Báo ứng”. Cho dù mỗi người trong số họ có sai trái thế nào đĩ nữa, nhưng do cô tập hợp họ lại mà. Cái vòng này sớm muộn gì cũng phải kết thúc thôi, không có tôi, thì cũng sẽ có người khác.” Hồ Lăng cảm thán nói, “Đi đêm rồi cũng có ngày gặp ma thôi.”
Tiểu Mi im lặng không nói gì.
Hồ Lăng nhìn gương mặt ê chề của cô ta, thở nhẹ một tiếng, nói: “Có điều ấy à, tôi cũng không phải là người bảo vệ công lý, chỉ là tôi muốn xả giận cho mình và bạn bè thôi, cho nên chuyện này cũng không phải là hoàn toàn không thể làm dịu và chừa đường lui.”
Tiểu Mi nhìn cô: “Cô ra điều kiện đi.”
“Tôi nói cả buổi vậy rồi mà cô còn không hiểu à?” Hồ Lăng nhón đậu phộng, nói một cách nhẹ nhàng: “Cô đi tự thú đi.”
Khóe miệng Tiểu Mi khẽ run.
Hồ Lăng: “Không hổ là kinh nghiệm phong phú, trước giờ cô chưa từng dùng tài khoản của mình để nói chuyện trong group đúng không? Không phải là không biết sẽ nguy hiểm à?”
Tiểu Mi vẫn cứ im lặng không nói gì, nhìn đĩ lạc chỉ còn một nửa trên bàn, mặt cắt không còn giọt máu.
Hồ Lăng: “Cô cũng lăn lội trong xã hội từ nhỏ mà, tôi nghe ý trong lời nói của cô, thì cũng coi như là người trong giang hồ rồi.” Cô dựa lưng vào ghế, nửa đùa. “Trong phim có nói, người trong giang hồ đều trọng nghĩa khí, cô nhận hết những chuyện của cô đi, không vấn đề gì chứ?”
Mặt Tiểu Mi càng trắng hơn, làm cho hốc mắt đỏ lên như đổ máu vyạ.
“Cô muốn chơi tôi, muốn chơi tôi cho bằng được đúng không!”
Hồ Lăng nói: “Cô đi tìm cảnh sát tự thú, nói cho rõ hết mọi chuyện. Tôi xem coi cô có cái gan này không. Nếu như cô có, thì tôi coi như cô còn chút lương tâm, tất cả tài liệu còn lại tôi sẽ không nộp nữa, chuyện này chúng ta tính đến đây thôi.”
Cô lại nhón thêm một hạt lạc, nói tiếp: “Nội dung trong group tôi đã từng phân tích rồi, nếu mà may ấy, thì mấy cô gái kia bị tạm giam xong nộp tiền phạt cũng sẽ được ra thôi. Còn phần cô à… tự cô đến chỗ cảnh sát tranh thủ cho mình đi.”
Cô nói đến đây, cuối cùng Tiểu Mi cũng không nhịn nổi nữa mà bật khóc, cô ta đưa tay ra, như đang muốn lấy điện thoại vậy.
Kỳ lạ là Hồ Lăng lại bị hành động này của cô ta chọc giận, cô quăng đũa, nhón người qua bắt lấy cánh tay của cô ta.
“Vương Sở Ni!” Cô gọi thẳng tên thật của Tiểu Mi. “Cô muốn gọi điện thoại cho ai, cô lại muốn tìm ai giúp nữa!”
Tiểu Mi nói một cách điên cuồng: “Bỏ tôi ra! Cô buông tôi ra!”
Nhịn cả một buổi tối, tính khí Hồ Lăng cũng đã bùng nổ rồi, một tay cô bóp chặt cánh tay Tiểu Mi, một tay cô nắm cổ áo của cô ta.
“Tôi biết cô muốn đi tìm ai! Cô nghe cho rõ cho tôi nhé, chuyện này Triệu Lộ Đông không có quyền xía vào đâu!”
Giữa bầu không khí quyết đấu hết sức căng thẳng và kích thích, người đàn ông ngồi hút thuốc ở bàn bên còn cười một tiếng.
Hồ Lăng cũng không biết tại sao mình lại kích động đến thế, cô nhớ đến mọi chuyện xảy ra trong suốt một tháng nay – Lúc ban đầu là cô trút giận cho Huyên Tử, để đám bên Tuyến Đầu ngừng live stream và xin lỗi. Về sau gặp phải hai ông chúa Anh trai ngực bự, bị tạt thạch động rồi bị đánh. Sau đó là chuyện Triệu Lộ Đông tức giận cãi nhau với cô vì cô bị đánh. Tiếp sau đó nữa là cô đến gặp bà nội Trương, rồi liên lạc với group phụ huynh bên trường cháu trai.
Cuối cùng là đụng phải đợt kiểm tra gắt gao, Tiểu Mi đến tìm Triệu Lộ Đông cầu xinh nương tình…
Tất cả mọi chuyện dồn vào một chuyện, cuối cùng đi đến bước đường như ngày hôm nay.
“Nói trắng nhé, tại sao lúc đó cô lại làm thế với Huyên Tử chứ?” Hồ Lăng kéo cô đến gần hơn một chút. “Mọi người đều làm cái nghề này, anh không chọc tôi tôi không ghẹo anh, nước sông không phạm nước giếng, là do cô quá quắt trước. Cô phụ trách hết live stream bên Tuyến Đầu đúng không? Vậy thì đụng chuyện thì đứng có mà núp sau lưng người khác, vừa bảo Phạm Giang Viễn bỏ tiền, vừa nhờ Triệu Lộ Đông khuyên giải, còn để đám chị của em đứng ra chặn cho cô, không có đúng đâu!”
Cái lợi của việc chọn cửa tiệm ồn ào náo nhiệt đã thể hiện rồi, xung quanh ồn ào, bên phía bọn họ xảy ra xung đột, cũng chỉ có hai bàn xung quanh chú ý đến.
Tiểu Mi khóc đến nổi thở không ra hơi, vẫn kiên trì muốn gọi điện thoại.
Hồ Lăng cắn răng cướp điện thoại qua, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình – Tiểu Đông.
Tiểu Mi lớn tuổi hơn Triệu Lộ Đông, nhưng khi gặp mặt thì cô ta vẫn luôn gọi anh là anh, chỉ có ở những chỗ riêng tư, cô ta mới giữ nguyên cái xưng hô thuở ban đầu.
Hồ Lăng vừa nhìn thấy hai chữ này, thì đã xót hết cả mắt.
Thật ra cô ta chả ngốc chút nào, người phụ nữ đã phiêu bạt từ nhỏ, từ rất lâu rất lâu về trước đã hiểu rõ, ai là người có thể dẫn cô ta ra khỏi bãi bùn.
Không phải cô ta chưa từng cầu cứu.
Chỉ đáng tiếc.
“Cô tìm anh ấy để làm gì?” Giọng nói của Hồ Lăng cũng đã hơi run rẩy. “Đến bây giờ mà cô cồn không biết, tại sao có đánh chết Triệu Lộ Đông cũng không đồng ý hợp tác làm ăn với cô à, cô còn tìm anh ấy làm gì!”
Ở chiếc bàn bên kia, Triệu Lộ Đông có hơi nhíu mày.
Sao cô ấy biết được chuyện này?
Cái thằng A Tân thèm đòn này…
Hồ Lăng hất tay của Tiểu Mi ra, ngồi lại chỗ cũ, hòa hoãn lại tâm trạng, rồi nói: “Tôi không nói mấy chuyện vô dụng này với cô nữa. Nói thật với cô vậy, đúng thật là chuyện này mấy người có hơi xui xẻo. Kiểm tra mạng nghiêm ngặt thêm cả áp lực từ Bộ Giáo dục, cộng dồn với nhau. Chuyện này không còn giống với những lần cảnh sát cảnh cáo video cấm trước đây nữa rồi.” Ngọn tay cô chỉ chỉ lên mặt bàn. “Bây giờ vốn chẳng còn là chuyện tôi có buông tha cho bọn cô hay không nữa rồi. Cô tưởng tôi không giao tài liệu thì cảnh sát không tra ra thật đó à? Cô đừng có ngu nữa! Nhanh chậm mà thôi! Cho nên cô đi tự thú sớm chút đi, vẫn còn cơ hội!”
Hôm qua, sau khi A Tân nói hết ngọn nguồn chuyện của Tiểu Mi và Triệu Lộ Đông rất nhiều suy nghĩ của Hồ Lăng đã thay đổi.
Thật ra Triệu Lộ Đông đã biết Vương Sở Ni là con người như thế nào từ lâu rồi, anh đã đoán trước được kết cục của cô ta, nhưng anh không muốn là người vẽ nên dấu chấm cho bức tranh. Có lẽ là do xuất phát từ lòng thương hại kỳ lạ mà đàn ông dành cho những cô gái lầm đường. Cũng có lẽ là do người làm ăn nhỏ, thái độ không quan tâm đến những chuyện không liên quan. Cũng có lẽ thật sự là do chút ít cảm giác hỗ thẹn khi ngày xưa lợi dụng Tiểu Mi xong lại vứt bỏ.
Ban đầu, Hồ Lăng cảm thấy Triệu Lộ Đông đối xử với Tiểu Mi quá tốt rồi, không phân rõ mình và địch.
Bây giờ nghĩ lại, chút sự cầu cạnh này có ít nhiều gì đó ý tự an ủi mình.
Rơi mấy giọt nước mắt cá sấu… Không đúng, nước mắt còn chẳng có, hút mấy điếu thuốc cá sấu, nói mấy câu quan tâm, thì cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa rồi.
Lúc này, cái tên Triệu Lộ Đông bị mổ xẻ phân tích kia, tâm trạng khá khó để miêu tả, anh nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra được kết luận gì cả. Dù sao thì có thể xác định, cuộc gặp mặt tối hôm nay, đại khái là sẽ không có gì nguy hiểm.
Tiểu Mi cúi đầu khóc, cả người run cầm cập.
Hồ Lăng nói: “Cô đừng có sợ quá, tôi đã hỏi luật sư rồi, chuyện này không đáng sợ như cô nghĩ đâu. May mà cô vẫn còn giữ được chút giới hạn, không để người ta lột trần, cũng không quá nhiều người liên đới. Nếu như cô chủ động đầu thú, thì khả năng cao là có thể hoãn án. Đây là cách xử lý tốt nhất rồi…”
Thật sự thì tôi đã có không phẩy không không không không không không một phần trăm sự đồng cảm dành cho cô rồi, mới đến nói những chuyện này với cô đó.
Câu cuối này, Hồ Lăng nuốt xuống hết.
Cô lấy túi, cuối cùng lạnh lùng nói: “Còn nữa, đừng có nghĩ đến việc báo thù tiệm chúng tối, đàn ông thì có lẽ sẽ chê phiền phức, không thích kiếm chuyện, nhưng tinh lực của tôi dạt dào lắm. Nếu các cô muốn đấu thật, thì bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ tháp tùng đến cùng.”
Nói xong, quay người bỏ đi.