Không ai phát hiện, đội ngũ cách mạng "Tiến công chiếm đóng đội trưởng" của DRX trà trộn một kẻ giấu giếm dị tâm là Jeong Jihoon.
Ban ngày, cậu cố gắng sắm vai nhóc quỷ gây sự muốn thân thiết với đàn anh hơn, rồi ban đêm cậu giành lấy một nửa cái gối trên giường đơn chật hẹp, có được đặc quyền ỷ lại bên người Kim Hyukkyu.
Ổ chăn nồng ấm của Kim Hyukkyu tựa như hồi ức Proust* thuộc về Jeong Jihoon. Từng chút giấu đi nỗi bất an trong cậu, lại gom mưa phùn, gió đêm và đông lòng, thêm vào xúc cảm thỏa mãn lan tràn đến đầu ngón tay khi nằm kế Kim Hyukkyu. Tất thảy được vẽ nên từ khoảng không tối mịch hỗn độn.
(*Marcel Proust là nhà văn vĩ đại người Pháp, nổi tiếng với tác phẩm "Đi tìm thời gian đã mất" - nội dung kể về nhân vật chính là người kể chuyện ở ngôi thứ nhất xưng "tôi". Nhân vật "tôi" kể chuyện mình từ ngày còn nhỏ, với những ước mơ, dằn vặt, mối tình với Gilberte - con gái của Swann; với Albertine - một trong "những cô gái tuổi hoa", mối tình thơ mộng và đau xót làm cho nhân vật quằn quại. Còn có những thiên đường tuổi ấu thơ; một xã hội thượng lưu giả dối, nhạt nhẽo; Albertine sống bên cạnh Marcel như một "nữ tù nhân", rồi chết một cách thảm thương. Cuối cùng "thời gian lại tìm thấy", có nghĩa là người kể chuyện tìm ra lẽ sống của mình là cống hiến cuộc đời cho nghệ thuật.)
Cậu mơ màng cọ chóp mũi vào sau gáy Kim Hyukkyu, ngón tay lần mò qua, mạnh mẽ xen vào giữa những kẽ ngón tay anh, giữ chặt ôm vào lồng ngực mình và lắng nghe tiếng hít thở miên man say ngủ ở đầu bên kia gối.
Một đêm không mộng mị.
..
DRX thực hiện livestream Way back home, cuối cùng cũng tới lượt Jeong Jihoon và Kim Hyukkyu cùng nhau lên xe tham gia.
Lúc Jeong Jihoon ngồi dãy xe phía trước, không ít lần nhìn chằm chằm khuôn mặt Kim Hyukkyu lấp ló qua dãy ghế xe đang live stream. Dưới ngọn đèn che chắn, cậu ra vẻ lơ đãng quay đầu lại, như thể đãi mắt một vòng vì hứng thú với phong cảnh bên ngoài sau xe, cuối cùng mới dám vội vàng liếc mắt phác họa gò má Kim Hyukkyu.
Thật giống như một đứa học sinh ngốc nghếch, bỏ qua cả sân chơi, chỉ để "tình cờ" gặp thoáng qua người thầm thương cũng có thể vui vẻ cả ngày.
Chẳng qua, khoảng thời gian gần đây, những bước tiến triển của Jeong Jihoon thật sự có hiệu quả. Tối thiểu trong tình huống đối mặt với camera thế này, giọng điệu Kim Hyukkyu nhắc về "Jihoon" điểm tô thêm chút gần gũi thân mật tràn ngập những vụn vặt đời thường.
Nghe quản lý trêu ghẹo mình là kẻ trộm đồ lót, Jeong Jihoon to gan lớn mật kéo mật kéo Kim Hyukkyu thuận theo chủ đề châm dầu vào lửa kế bên, vạch áo mình lên muốn cho anh xem. Thừa dịp bầu không nóng hừng hực, khi nghe Kim Hyukkyu bảo kí túc xá đã có một chú chó ồn ào rồi, cậu làm bộ khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại kéo cổ tay Kim Hyukkyu qua và khẽ cắn lưu lại dấu răng, rồi không nhịn được dùng đầu lưỡi nương theo vết cắn trên ngón tay bị bóng mờ che khuất mà liếm một cái.
Kim Hyukkyu không ý thức được mình rơi vào bầu không chơi đùa với lửa, giọng nói khi trò chuyện với Jeong Jihoon cũng mang theo một âm điệu làm nũng.
Làm việc thật tốt, làm việc thật hay, phúc lợi đi làm tuyệt nhất.
Cậu nghe thấy Kim Hyukkyu nhắc tới con mèo anh nuôi ở nhà. Mấy năm trước khi Jeong Jihoon trở thành người xem stream trung thành của Kim Hyukkyu, đã từng gặp chú mèo cực kỳ bám Kim Hyukkyu đó rồi.
Jeong Jihoon nhớ tới lần đầu tiên thấy chú mèo cam kia thò đầu vào camera, cậu trợn trừng mắt kề sát mặt vào màn hình, nhìn chằm chằm khung hình nhỏ nghẹn ngào gọi "Hạnh nhân."
- - "Hodu* này." Tiếng nói dịu dàng của Kim Hyukkyu vang lên từ phía bên kia màn hình truyền qua bộ âm thanh.
(*Hodu: Hạch đào - quả óc chó)
Jeong Jihoon cảm thấy trái mình khi không trèo lên một chuyến tàu lượn siêu tốc, lắng nghe Kim Hyukkyu càu nhàu lải nhải giới thiệu với với người xem rằng Hodu là chú mèo con lang thang mẹ anh nhặt được ở cửa công ty.
Thật sự rất giống, thậm chí chút hoa văn màu trắng trên chóp đuôi màu cam cũng hơi tương đồng.
Sau khi phóng màn ảnh to hơn, cậu bình tĩnh lại, cảm thấy hình như không quá giống nhau.
Dường như con mèo trước mặt ngoan ngoãn hơn một chút, tùy tiện lật bụng ngủ ngáy bên cạnh bàn phím, hoàn toàn không giống chú mèo lười biếng phơi nắng ấm nhưng hết sức cảnh giác với bước chân người lạ trong ký ức cậu.
Không phải Jeong Jihoon chưa từng quay lại tìm Hạnh nhân.
Kiềm chế nhớ thương vốn là một việc khó khăn.
Ban đầu cậu định giả dạng thành người nhà, hỏi thăm địa chỉ căn cứ Samsung từ vùng lân cận nhà chung MVP, muốn lén lút chạy tới nhìn một cái là đủ rồi.
Nhưng bất đắc dĩ, khuôn mặt trẻ con khiến uy tín của cậu sụt giá nghiêm trọng, đổi mấy chỗ khác nhau cũng không hỏi ra được nguyên nhân.
Hạnh nhân trở thành trạm dừng trò chuyện giải khuây đầu tiên của cậu.
Cậu cầm cá khô nó thích ăn nhất, đi dọc bụi cỏ bắt chước tiếng mèo kêu, đi tìm mấy bận dưới ánh nắng chói chang, nhưng mà ngay cả một cọng lông mèo cũng không thấy.
Chưa chán nản bỏ cuộc, Jeong Jihoon nhớ đến chuyện định làm ổ mèo mấy hôm trời lạnh.
Cậu xin một thùng giấy carton từ cửa hàng tiện lợi, rạch ra một cái lỗ bằng dao nhỏ. Cậu moi ra chiếc áo phông mang theo để thay trong balo, trải kín đáy thùng thật thoải mái, thậm chí còn tinh tế dùng băng dính dán ở đáy thùng để tránh thấm nước.
Jeong Jihoon ôm thùng giấy, tìm một chỗ có ánh sáng mặt trời trong công viên và nhẹ nhàng đặt nó xuống, ngồi xổm bên cạnh chờ tới nỗi chân tê mỏi cũng không đợi được chú mèo trong hồi ức.
Lòng cậu ghi nhớ, sau này còn đến đây thêm mấy lần.
Trong ổ có một chú mèo con khác nằm ườn, không biết là cư trú dài hạn hay thuê ngắn hạn, hoàn toàn không rụt rè.
Jeong Jihoon vươn tay vuốt ve nó, mỉm cười chỉ chỉ ngón tay vô đầu nhỏ của nó, lầm bầm: "Ở trọ nhà Hạnh nhân, thì lúc nhìn thấy nó phải nói mấy lời hay ý đẹp giúp anh nhé."
Thỉnh thoảng ổ mèo cũng biến mất luôn, đoán chừng nhân viên vệ sinh tiện tay ném đi, cậu tốt tính làm một lại cái thùng giấy khác, làm y đúc và bày cùng vị trí ấy.
Tuy nhiên cậu chưa từng gặp lại Hạnh nhân.
"Có lẽ Hyukkyu mang đi rồi." Cậu suy đoán, bỗng nhiên hơi hâm mộ chú mèo nhỏ có thể sống trong yêu thương của Kim Hyukkyu, cùng anh trải qua năm rộng tháng dài cuộc đời.
Jeong Jihoon cúi đầu, đầu ngón tay chạm lên khuôn mặt Hodu trên màn hình.
Xem ra vận may của Hạnh nhân cũng nát y chang cậu.
Quản lý híp mắt nhìn khung chat chuyển động, chọn ra một chủ đề mới: "Tới sinh nhật Jihoon muốn được tặng quà gì?"
"Quà ư..." Jeong Jihoon bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức.
Cậu định nhặt nhạnh một vài nguyện vọng sinh nhật bình thường để trả lời, hoặc đáp án "chức vô địch" tiêu chuẩn không sai vào đâu treo trên miệng của mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp. Tuy nhiên, cậu phát hiện Kim Hyukkyu bên cạnh đặt điện thoại di động xuống, quay đầu nhìn mình chăm chú, dường như rất nghiêm túc chờ đợi đáp án của cậu.
Cậu nghiêng đầu đón lấy ánh mắt của Kim Hyukkyu: "Món quà sinh nhật muốn có nhất, có thể nói ra sao?"
"Không thể nói à." Kim Hyukkyu mỉm cười.
Jeong Jihoon nhìn anh không rời mắt, từng câu từng chữ: "Quà sinh nhật là thứ bình thường không thể có nên mới muốn lấy được, phải không."
Ví dụ, chẳng hạn như Jeong Jihoon 20 tuổi bỗng sở hữu một công tắc có thể điều khiển sự yêu thích của người khác. Chỉ cần nè xuống, Kim Hyukkyu 24 tuổi có thể lăn ra khỏi đầu cậu, sẽ lộc cộc lăn vào trong ngực cậu.
"Anh biết tất mọi chuyện về Jihoon đấy." Thấy cậu im lặng nửa ngày trời, Kim Hyukkyu ném ra một câu không đầu không đuôi, "Khi nào Jihoon kết hôn anh cũng biết, muốn anh nói em nghe không?"
"Nói cho em nghe đi." Jeong Jihoon muốn ôm lấy trái tim vô dụng đập loạn khôn nguôi vì một chút dự cảm mông lung của mình. Cậu dựa người sát qua kề tai mình bên anh.
Cánh môi Kim Hyukkyu ma sát lên vành tai cậu như có như không, "Đợi đến khi Jihoon chắc chắn rằng em muốn nghe đáp án nhé."
Jeong Jihoon yên tĩnh một cách kỳ lạ trong suốt đoạn đường tiếp theo.
Cậu vô duyên vô cớ bắt được một chút chân thành khó lộ ra từ trong câu nói tựa như đánh thái cực quyền trong mây mù* của Kim Hyukkyu.
(*Ý chỉ khó lộ ra, mơ hồ)
Thời gian gần đây, cậu thận trọng từng bước như đánh cờ vua, rõ ràng trông không hề đếm xỉa, nhưng lại phải vây kín Kim Hyukkyu vào góc chết mới bằng lòng thôi. Mà rồi lúc này, bỗng dưng cậu phát hiện, cứ ngỡ Kim Hyukkyu đã trở thành con thú bị giam cầm trong lồng ngực cậu, nhưng thật ra cậu dùng bản thân làm mồi nhử, tự đẩy mình vào chiếc túi lưới.
Buổi tối tắt đèn, cảm xúc xoắn xuýt khó tả ấy của Jeong Jihoon vẫn chưa tan biến hết.
Cậu tìm thấy ánh sáng lối thoát khỏi cơn mơ cuốn lấy cậu cả ngày lẫn đêm, nhưng rồi, trong niềm vui sướng khôn xiết này, cậu nếm thấy nỗi sợ hãi không chân thật.
Ryu Minseok ghé qua phòng ký túc sát vách chơi, trước khi đi còn bảo Jeong Jihoon rằng hôm nay cậu có thể ngủ trên giường của em. Tuy nhiên, Jeong Jihoon nào cam lòng buông tha cho Kim Hyukkyu trốn dưới lớp mặt nạ người trưởng thành kín kẽ, đang lặng lẽ tiến gần cậu thêm một bước.
Cậu thấp tha thấp thỏm nhìn tấm lưng Kim Hyukyu một hồi, rầu rĩ nói: "Hyung thật sự biết rõ em muốn nghe đáp án gì sao?"
Kim Hyukkyu không trả lời.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc chuyển động, chờ đợi mỏi mòn, Jeong Jihoon đè lên vòm ngực mình, nơi đã trở nên trống rỗng bởi cử động tiến lùi của Kim Hyukkyu.
Cậu nghĩ, con người thật sự là những sinh vật tham lam.
Ban đầu, chỉ là muốn gặp lại anh ấy, dù cách xa một đám người cũng được, về sau lại bắt đầu hy vọng có thể mãi mãi ở bên cạnh anh ấy, chung quy vẫn chờ tình yêu của mình được đáp lại. . Truyện Linh Dị
Jeong Jihoon nghĩ về thứ mình học được trong mấy năm nay, điều cậu am hiểu nhất là tự mình giải quyết buồn phiền, cuối cùng không kìm được mí mắt, chậm rãi thiếp đi.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cậu thoáng cảm giác được Kim Hyukkyu lật người, thở dài.
"Jihoonie, em thật sự muốn đáp án này sao."
..
Ngủ một giấc, Jeong Jihoon khôi phục đầy thanh máu.
Cậu vui vẻ cùng Kim Hyukkyu diễn một vài trò mà chỉ hai người ngầm hiểu, và nhân danh làm việc*, thuận đà xen lẫn một chút tư tâm.
(*Làm việc: ở đây chỉ việc phối hợp là các hành động trên sóng, ví dụ dùng để chỉ phối hợp xào couple, xây dựng hình tượng,...)
Lúc quay way back home, cậu dùng ngón chân cọ lòng bàn chân Kim Hyukkyu không biết chán, khi Kim Hyukkyu sợ ngứa nên trừng mắt nhìn liền nịnh nọt làm mặt quỷ; hoặc khi live stream giả vờ lỡ miệng phàn nàn giường Kim Hyukkyu quá nhỏ, nên lúc rời giường, cậu bị dập ngón chân, rồi ngắm nhìn khung chat toàn dấu chấm hỏi và Kim Hyukkyu đỏ mặt lắp bắp giải thích; hay thời điểm đi workshop, mượn trận chiến tạt nước, gọn lẹ ôm lấy eo Kim Hyukkyu, cùng nhau ngã xuống biển giữa tiếng cười đùa ồn ào của mọi người.
LOL mới ra mắt con tướng Yuumi, nhân off - season, ngay tức thì Jeong Jihoon quấn quýt Kim Hyukkyu bảo anh đi đường dưới với mình.
Kim Hyukkyu không sửa được tật xấu thấy lính là ngứa ngáy bên trong xương cốt mỗi ADC, thỉnh thoảng sẽ nhảy xuống cướp xe.
"Căn bệnh đi một mình" làm Jeong Jihoon dỗi ngược dỗi xuôi, ván kế tiếp liền cắn môi ăn miếng trả miếng biến thành chú mèo bám trên người người khác. Không được mấy phút, khi Kim Hyukkyu cuống quýt hấp tấp cản trước người mình và la lên "Anh tới cứu em", cậu ôm trái tim ngọt ngào như rót mật ngã trên ghế, cười không thấy mặt trời, nhe hai chiếc răng trước màn hình máy tính, kề sát micro làm nũng:
"Quả nhiên em chỉ có hyung ~"
Mùa xuân lặng lẽ ấm dần dưới sự đưa đẩy này.
..
Ngày nghỉ, huấn luyện viên đúng dịp đi Incheon làm việc, nên định lái xe thuận đường đón các đội viên quay về căn cứ.
Trạm thứ nhất là Jeong Jihoon ở Incheon, trạm cuối cùng là Kim Hyukkyu ở Seoul.
Nơi huấn luyện viên đỗ xe chính là cửa hàng hamburger "Chỉ số hạnh phúc số một" Kim Hyukkyu yêu thích.
Chỉ là giao lộ cỏ cây xanh ươm tươi tốt đầu ngõ trong giấc mơ đã bị quy hoạch thành khu thương mại nhỏ, góc rẽ chỉ mới mở một cửa hàng McDonald.
Jeong Jihoon hồi tưởng lại Kim Hyukkyu tham ăn, văn vẻ nói thức ăn nhanh* mới là câu trả lời thích hợp để giảm bớt tâm trạng tệ hại*, vừa mút đầu ngón tay vừa hung hăng nói nếu không làm tuyển thủ chuyên nghiệp được thì sẽ đi làm nhân viên cửa hàng hamburger để biển thủ công quỹ.
(*Trong tiếng Trung, thức ăn nhanh gọi là thực phẩm rác rưởi/ bỏ đi, tâm trạng tệ hại nguyên gốc là tâm trạng rác rưởi/bỏ đi)
Cậu bật cười, lắc đầu. Đoán chừng giờ này e rằng Kim Hyukkyu vừa tỉnh dậy, chắc chắn không có thời gian ăn sáng, nên báo lại một câu và bước xuống xe mua hamburger.
Jeong Jihoon chờ thức ăn trước quầy, vừa nghiêng đầu nhìn qua bên ngoài cửa thủy tinh đã nhìn thấy Kim Hyukkyu đeo balo, vẻ mặt mơ màng ngái ngủ không biết tháng ngày, lẹp xẹp giày đi về phía xe.
Cậu mỉm cười bước đến, đang định gõ cửa thủy tinh dọa Kim Hyukkyu thì nhìn thấy mẹ Hyukkyu gọi tên Kim Hyukkyu và chạy theo anh.
Vẻ ngoài mẹ Hyukkyu trước mặt không chênh lệch mấy với dì Kim dịu dàng trong trí nhớ.
Bà nhỏ giọng dặn Kim Hyukkyu nhớ uống thực phẩm chức năng, lưng đau thì phải vận động nhiều hơn, vừa cười nhéo mặt anh, nói: "Chao ôi, thằng nhóc lớn vậy rồi mà tật xấu vứt đồ lung tung vẫn không thay đổi". Nói xong bà đưa cái túi nhỏ trong tay sang.
Có lẽ dọc đường bà nắm mạnh quá nên khiến một góc của đồ vật lòi ra ngoài.
Jeong Jihoon liếc nhìn, nụ cười thong dong vừa nãy ngay tức khắc đông cứng trên mặt.
Thứ trong túi rõ ràng là một cái keycap.
Kể từ khi cậu chen lên giường nhỏ Kim Hyukkyu, những cơn mộng mị đã lặng thầm biến mất khỏi đêm dài của Jeong Jihoon.
Thi thoảng cậu hoảng hốt nghĩ, có phải cậu và Kim Hyukkyu vốn là một cặp được vận mệnh an bài hay chăng, nên trời cao mới có thể vẽ cho cậu những giấc mơ quá đỗi chân thật và tràn đầy dự báo như vậy, làm cậu nhảy qua những trêu ngươi ba phút nóng vội* tuổi trẻ, trân trọng từng chút yêu thương, chỉ một cái liếc mắt đã muốn cùng Kim Hyukkyu đi qua cả quãng đời còn lại.
(*Ba phút nóng vội: ý chỉ con người luôn làm việc nôn nóng, thiếu kiên trì, dễ bỏ cuộc.)
Nhưng, bây giờ rốt cuộc cậu cũng chắc chắn, những ngày đêm hỗn loạn thời không ấy không chỉ tồn tại trong tâm tưởng cậu, mà rõ ràng là năm tháng đã diễn ra trên người bọn họ.
Cậu chợt nhớ tới ánh mắt Kim Hyukkyu nhìn cậu khi nói "Anh biết tất cả mọi thứ về Jihoon đấy."
Biết tất cả, ghi nhớ hết thảy, cất kỹ nó vào trong một chiếc túi nhỏ, từng giây từng phút mang trên mình.
Đến giờ Jeong Jihoon mới hiểu được, sau khi tới DRX, một chút cảm giác kỳ lạ trộn lẫn trong thái độ bình tĩnh và xa lạ của Kim Hyukkyu đến từ đâu.
Cậu nhớ đến ánh mắt Kim Hyukkyu nhìn cậu lần đầu tiên, không chút gợn sóng, rồi lại giống như nhìn xuyên qua cậu nhìn một khoảng không, nhìn một người và một câu chuyện đã mất.
Hóa ra cậu chính là người cũ ấy.
Vậy những thứ mình làm sẽ lại là câu chuyện gì qua góc nhìn của Kim Hyukkyu?
Một người bạn tâm giao xưa cũ cố gắng sắm vai người xa lạ; một phần động tâm mơ hồ chung giường chung gối đã vứt đi; một lời hẹn ước cùng đến một đội và cùng nâng cao chiếc cúp; một lựa chọn bị vứt bỏ không chút do dự khi đối mặt với ngã ba nẻo đường.
Dẫu thế, đối mặt với tâm trạng bất ổn sau khi gặp lại anh của cậu, Kim Hyukkyu vẫn hoàn toàn chấp nhận hết thảy.
Dường như anh vẫn luôn như thế, sợ khát cầu của mình trở thành gánh nặng cho người khác, rồi sẵn lòng âm thầm gồng gánh yêu cầu của người khác trên người mình.
Đúng là kẻ xấu, Jeong Jihoon nhìn chằm chằm trần xe, hít một hơi.
Bọn nhóc DRX chợt phát hiện hình như cuối cùng Jeong Jihoon đã không còn cảm giác mới lạ thích bám Kim Hyukkyu nữa rồi.
Đấu tập vẫn y như cũ, nhưng lặng lẽ đổi tính, trở thành một đứa đàn em vừa lễ phép vừa biết chừng mực.
Ngay cả huấn luyện viên cũng không nhịn được nói bóng nói gió hỏi Jeong Jihoon, có phải cậu có mâu thuẫn gì với Kim Hyukkyu không.
"Không có." Jeong Jihoon bình tĩnh lắc đầu.
Cậu chỉ là không muốn tùy tiện thả trôi tính tình của mình, khiến Kim Hyukkyu trở thành người chịu đựng tất cả vô điều kiện nữa.
Cậu giao quyền lựa chọn cho Kim Hyukkyu.
Dù sao, vẫn còn nhiều thời gian.
Nhưng không lâu sau, Jeong Jihoon mới hiểu được.
Hai chữ "thời gian", mới chính là hy vọng xa vời giữa hai người họ.
(Hết chương 9)
Những tình tiết như:
- Muốn vạch áo lên cho anh xem
- Kéo tay anh cắn
- Ngón chân ma sát lòng bàn chân anh
- Ôm anh ngã xuống biển trong workshop
- Kề sát tai nghe anh nói nhỏ trong way back home
- Kể chuyện bị dập ngón chân trên stream
- Chơi yuumi và được anh tới cứu
Là những chuyện đã thật sự xảy ra.