Cùng Lạc Phàm Vũ ở bên nhau, hậu quả sẽ là cái gì?
Vấn đề này, Dụ Thiên Nhu không hề nghĩ tới.
Suốt nửa tháng sau đó, rốt cuộc cô hối hận mình đã không suy xét rõ ràng.
Dưới chung cư, từ xe taxi bước ra, cô chạy lên gõ cửa, hồi lâu cửa mới mở, Dụ Thiên Nhu rõ ràng đã làm tốt chuẩn bị, thế nhưng vẫn bị thân thể trần trụi của Lạc Phàm Vũ dọa cho sợ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên vội quay người: “Anh đi mặc quần áo vào!”
Tên đàn ông thúi, lỏa lồ thành tánh rồi có phải không?!
“Ở nhà mà cũng yêu cầu đứng đắn như vậy sao?” Lạc Phàm Vũ cong môi nói, thân hình cường tráng đi tới, túm cô kéo qua cửa, ôm chặt cô ở trong ngực, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Dụ Thiên Nhu đã quen với lối sinh hoạt phóng đãng này của anh, nhíu nhíu mày, móc văn kiện ra: “Anh mau ký tên, sau đó em phải về công ty.”
“Bút.”
Cô lấy bút ra đưa cho anh.
Lạc Phàm Vũ ký mấy chữ lên văn kiện cô đã mở ra, sau đó cầm luôn cả folder, ném ở trên bàn.
Dụ Thiên Nhu cả kinh, nhíu mày, muốn đẩy anh ra để đi đến bàn, lại bị anh chặn ngang ôm lại.
“Sáng sớm đánh thức anh chỉ vì cái văn kiện rách này, chưa đến ba phút đã muốn đi?” Ánh mắt Lạc Phàm Vũ hơi hơi phiếm lạnh nhìn chăm chú cô gái nhỏ trong lồng ngực: “Dụ Thiên Nhu, em làm bạn gái của anh như vậy sao?”
Dụ Thiên Nhu có chút bực bội xấu hổ, hơi giãy giụa trong lòng ngực anh, có chút giận dỗi nói: “Bạn gái của anh phải đi làm phải ăn cơm hàng ngày, còn phải hầu hạ vị đại gia là anh, đã vậy còn không có lương tăng ca, bà đây cũng không muốn hầu hạ nữa! Ai thích thì làm đi, em không thích!”
Lạc Phàm Vũ nheo đôi mắt: “Em không thích?”
“Thoạt nhìn em rất vui à?”
“Vậy chúng ta làm chuyện khiến em vui đi.” Lạc Phàm Vũ kéo cô trở về, cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô.
Hô hấp của Dụ Thiên Nhu bị chặn, muốn đẩy anh, lại bị anh bắt được tay kéo vòng quanh vòng eo tinh tráng của mình, cô tức giận đến muốn cắn anh, lại bị anh bóp lấy hàm dưới, hàm răng không thể động, chỉ có thể hưởng thụ thật sâu nụ hôn kia, cảm giác tê dại giống như có dòng điện len lỏi khắp người, làm cho gân cốt của cô hoàn toàn mềm nhũn.
“Quy định của Lạc thị, cấp dưới không thể yêu đương với cấp trên, nếu không sẽ bị sa thải, em biết quy định này không?” Lạc Phàm Vũ rất vừa lòng với sự ngoan ngoãn của cô gái nhỏ trong lồng ngực, sau khi đã thoả mãn, vuốt ve tóc của cô, thấp giọng nói.
Khuôn mặt nhỏ của Dụ Thiên Nhu đỏ lên: “Em cũng đâu có muốn yêu đương cùng với anh, là anh ngang ngược muốn yêu em!”
“Đừng nói sang chuyện khác, đó không phải cũng giống nhau sao?” Lạc Phàm Vũ nắm cằm của cô, đôi mắt thâm thuý lập loè: “Nơi em công tác chỉ là công ty con của anh, anh cũng không thể đến đó mỗi ngày, nếu ngày nào anh cũng đến, em cho rằng không có ai phát hiện anh và em đang ở bên nhau à?”
“Lấy cớ! Căn bản là do anh quá lười cho nên mới không đi làm! Chính là một tên ăn chơi trác táng! Anh nhìn anh rể em đi, mỗi ngày đều rất bận, công ty cũng ngày càng phát triển, anh còn bạn tốt của anh ấy nữa, sao không học hỏi anh ấy!”
Lạc Phàm Vũ ngoắc ngoắc khóe môi: “Em còn chưa phải là vợ của anh, bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của anh? Điểm này không sai, hiện tượng tốt…… Nhưng mà, Dụ Thiên Nhu —— ai cho phép em lấy bạn trai mình so sánh với đàn ông khác?”
Dụ Thiên Nhu đọc ra sự nguy hiểm trong ánh mắt của anh, thế nhưng vẫn cắn môi nói: “Em có thể không so sánh sao? Chị của em mỗi ngày đều hạnh phúc như vậy, em thì chỉ có thể trơ mắt nhìn, hơn nữa, trước kia em đã cảm thấy anh rể là một người đàn ông tốt, hiện tại mình cũng có bạn trai, đương nhiên là muốn so sánh một chút, nhưng kết quả chính là anh không bằng anh ấy, anh chính là không bằng anh ấy!”
Sắc mặt của Lạc Phàm Vũ đã đen thui.
Lúc này di động vang lên trong phòng.
Lạc Phàm Vũ vốn định thu thập cô gái nhỏ này một trận, nhưng tiếng chuông chuyên biệt kia nhắc nhở anh là có chuyện quan trọng, đơn giản lạnh lùng buông cô ra, đi vào phòng tiếp điện thoại.
Dụ Thiên Nhu ở phòng khách, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Đợi vài phút, rốt cuộc Lạc Phàm Vũ cũng đi ra, lạnh lùng nhíu mày, xả quần áo qua mặc vào.
“Rốt cuộc anh cũng muốn ra cửa?” Dụ Thiên Nhu nghiêng đầu, tìm tòi nghiên cứu nhỏ giọng hỏi.
“Em về công ty trước, có rảnh anh sẽ tìm em.” Lạc Phàm Vũ nhàn nhạt nói một câu, vỗ vỗ đầu cô, tiếp tục xả qua cà vạt trên giá áo phía sau cô.
Anh luôn luôn thích màu trắng ưu nhã, nhưng hôm nay lại mặc một thân đen tuyền.
Là cái loại màu đen lạnh lùng, giống y như màu đen mà anh rể thường mặc, không hiểu sao trong lòng Dụ Thiên Nhu bỗng nổi lên nghi hoặc.
“Anh muốn đi đâu?” Cô thu thập văn kiện chuẩn bị ra cửa cùng anh, nhỏ giọng hỏi.
Lạc Phàm Vũ dừng chân, nhìn cô một lúc.
“Có việc, em về trước đi.” Đôi mắt anh lộ ra chút phức tạp, duỗi tay kéo mở cửa, nhấc chân bước ra ngoài.
Dụ Thiên Nhu vô cùng nghi hoặc, nhưng lại không biết nên mở miệng dò hỏi như thế nào, tính cách của Lạc Phàm Vũ luôn lang bang lại kiêu ngạo, hiện giờ lộ ra biểu tình nghiêm nghị lạnh lẽo như vậy khiến cô có chút sợ hãi, lại không biết vì cái gì mà sợ hãi.
Ra khỏi cổng lớn chung cư, vốn dĩ nên đón taxi về công ty, nhưng xa xa nhìn thấy Lạc Phàm Vũ lái chiếc Ferrari từ gara chạy ra, không biết anh muốn đi đâu, trong lòng cô căng thẳng, lên taxi nói với tài xế: “Bác tài, có thể giúp tôi đuổi theo chiếc xe phía trước kia không? Chính là chiếc Ferrari kia.”
Ở trên đường cái rộng lớn, xe của Lạc Phàm Vũ rất bắt mắt.
“Cô gái, cô muốn chơi trò theo dõi à?” Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu cười nói.
“Không phải……” Dụ Thiên Nhu phủ định, cắn cắn môi nói: “Kỳ thực tôi chỉ muốn biết anh ấy đi làm chuyện gì, bác tài, giúp tôi được không?”
“Được rồi!” Tài xế sang sảng đáp ứng: “Nhưng mà cô gái, cô phải bảo đảm là không có nguy hiểm gì khác, tài xế taxi tôi đây chưa hề trải qua loại chuyện này.”
“Dạ, được.” Dụ Thiên Nhu đáp ứng, ở trong lòng nhỏ giọng nói thầm, kỳ thật tôi cũng chưa trải qua loại chuyện này.
Chạy theo hồi lâu, tốc độ lái xe bưu hãn của Lạc Phàm Vũ suýt nữa quăng bỏ tài xế xe taxi, thật vất vả anh mới dừng lại, qua cửa sổ xe, Dụ Thiên Nhu nhìn ra đó là trung tâm giải trí lớn nhất thành Z, thực xa hoa, trải dài suốt một con phố, nghe nói đều là sản nghiệp thuộc tập đoàn Lạc thị.
Nơi xa, Lạc Phàm Vũ từ trong xe bước ra, có mấy người đeo kính đen chạy vội tới, cung kính chào đón anh.
Đột nhiên Dụ Thiên Nhu có cảm giác giống như đang xem các băng đảng Mỹ bắn giết lẫn nhau, thực kích động, sau khi thanh toán tiền taxi, cô vội xuống xe chạy về phương hướng đó.
“Thực xin lỗi cô, trung tâm giải trí của chúng tôi không hoạt động vào ban ngày, xin hỏi cô muốn đi vào để làm gì?” Ở cửa có người ngăn cô lại.
“Tôi……” Dụ Thiên Nhu nghẹn lời, bỗng nhiên giật mình nói: “Tôi tìm ông chủ của các anh, anh ấy vừa mới đi vào, tôi là nhân viên ở công ty chi nhánh, có phần văn kiện anh ấy ký sai cần lập tức sửa lại cho đúng, tôi chỉ đi vào một lát, làm ơn cho tôi vào được không?”
Đối phương có chút khó xử.
“Chỉ năm phút, cô phải ra đây ngay,” đối phương nhìn đồng hồ: “Nếu như cô không ra, tôi sẽ trực tiếp cho người vào bên trong mời cô.”