Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 348: Ngoại truyện 9 (Lại yêu)



Dụ Thiên Nhu gật gật đầu, mới vừa khóc nên tiếng nói có chút khàn khàn: “Được.”

Nói xong cô liền túm lấy cà vạt của anh, kéo cả người anh xuống.

Lạc Phàm Vũ nhíu mày, ngước mắt lên, hai gương mặt gần trong gang tấc chạm vào nhau, có phần hít thở không thông, thấp giọng nói: “Em muốn làm gì?”

“Trả thù.” Dụ Thiên Nhu cắn răng, nói rất rõ ràng.

Nháy mắt tiếp theo, Lạc Phàm Vũ biết ngay mình đã sai rồi.

Bởi vì, cô nhóc này đã dùng hết toàn lực mà hung hăng cắn lên cổ của anh!!

“Híz ——!” Lạc Phàm Vũ đau đến suýt ghé cả thân thể vào trên người cô, lại không thể nhúc nhích, toàn bộ cơ bắp phần thân trên đều căng chặt, anh chịu không nổi, vốn định gào to kêu cô dừng lại, nhưng ngẫm lại vừa rồi đúng là mình rất quá đáng, dứt khoát cắn răng chịu đựng để cho cô cắn đến đã ghiền thì buông ra.

Vài giây sau, đau đớn trên cổ rốt cuộc giảm bớt một chút.

Hô hấp nóng hôi hổi của cô nhóc vẫn còn ở cần cổ, một mảnh ấm áp, cơ bắp đang căng chặt của Lạc Phàm Vũ thả lỏng, đôi mắt thâm thúy lộ vẻ nhu hòa, nhìn chăm chú cô, thấp giọng nói: “Cắn đủ rồi?”

Trong mắt Dụ Thiên Nhu vẫn còn nước mắt, muốn mở miệng nói chuyện, đầu lưỡi lại chợt đau nhói.

Người đàn ông này, đúng thật là biến thái, chỉ có biến thái mới cắn đầu lưỡi của con gái để tiết hận!!

“Cắn đủ rồi thì chúng ta coi như huề nhau, ngày mai đúng giờ tới công ty đi làm, con nữa, tôi mặc kệ em thuê cái phòng rách gì đó ở nơi nào, đêm nay lập tức trả ——” Lạc Phàm Vũ lưu loát nói, tay đặt trên tóc cô xoa xoa hai cái: “Nghe thấy chưa?!”

Dụ Thiên Nhu vặn đầu tránh, mang theo nho nhỏ hận ý, không để ý đến anh.

Lạc Phàm Vũ hơi nhíu mày, cô nhóc này, vẫn còn hăng hái!

Tay anh hơi hơi ra lực, cố tình chính là ghìm chặt đầu cô, không cho động đậy, chỉ có thể cách anh gần trong gang tất, hô hấp hoà lẫn cùng nhau, loại cảm giác này…… Quá khó tiếp thu!

“Tôi đang hỏi em đó, có nghe không?” Âm điệu của anh hơi lạnh lùng.

Dụ Thiên Nhu có thể cảm giác được lực đạo mạnh mẽ của bàn tay anh sau gáy mình, biết không thể phản kháng, chỉ thấp giọng nói mấy chữ: “Sói đuôi dài.”

Lạc Phàm Vũ sửng sốt một chút, không nghe rõ.

“Em nói cái gì?”

“Tôi nói anh chính là sói đuôi dài khoác da dê!” Dụ Thiên Nhu lớn tiếng nói cho anh nghe, đôi mắt trong trẻo lộ ra chút hận ý: “Cũng chỉ biết giả bộ hiền lành ở trước mặt chị của tôi, có bản lĩnh thì lần tới hung dữ với chị ấy đi, đừng có hung dữ với tôi!”

“Em nhắc tới chị em lần nữa thử coi!!”

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv