"Đừng hiểu lầm, bọn mình tới đây ăn cơm, còn cậu tới nơi này là để ngủ, nói trắng ra là cậu tới ăn chực ——" Một tay của Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng ôm Dụ Thiên Tuyết, một tay thảnh thơi đặt trên bàn, quét mắt liếc nhìn Lạc Phàm Vũ: "Không cần tự cho là mình rất quan trọng."
"Oa......" Lạc Phàm Vũ khoa trương che ngực, gương mặt tuấn tú ra vẻ thống khổ: "Tên vắt chanh bỏ vỏ này, dầu gì mình với cậu cũng là bạn bè lâu năm, chỉ vì mình ngấp nghé bà xã của cậu mà cậu nỡ đối đãi với mình như thế này à?"
Dụ Thiên Tuyết không nhịn được khẽ cười rộ lên, khóe miệng của Nam Cung Kình Hiên cũng nhếch lên nụ cười, nheo mắt lại nhìn anh: "Cậu còn dám nói?"
"Không dám không dám," Lạc Phàm Vũ khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cười cười: "Mình nghe nói ông cụ đã định ngày cưới của hai người rồi hả? Nhanh thật...... Cậu biết bên ngoài nói thế nào hay không? Không thể hiểu nỗi cậu, vừa đá tiểu thư nhà họ La người ta xong, hiện tại lại cưới một phụ nữ không rõ lai lịch không rõ gia thế, còn mang theo một cái đuôi nhỏ, tin đồn bên ngoài về hai người quả thật cũng quá thần kỳ...... Sao cậu không đợi yên ổn một thời gian rồi hãy kết hôn? Cậu cứ phải gấp gáp như vậy?"
Nói xong, anh cau mày uống một hớp rượu.
"Mình cũng muốn chờ, nhưng đứa bé trong bụng cô ấy không chờ được,” Nam Cung Kình Hiên có phần mê say nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong ngực mình, tay ôm bờ vai cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Hiện tại vóc dáng cô ấy còn thon gọn thích hợp mặc áo cưới, nếu như kéo dài nữa thì thân thể càng ngày càng nặng nề, cô ấy sẽ mệt mỏi, cũng rất bất tiện.”
Lac Phàm Vũ chậm rãi trợn to hai mắt, hồi lâu cũng nói không ra lời.
"Chú, chú, hoàn hồn," Tiểu Ảnh quơ quơ bàn tay nhỏ, chớp chớp đôi mắt to tròn sáng ngời ở trước mặt Lạc Phàm Vũ.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Cuối cùng anh cũng trở lại bình thường, nở nụ cười, bưng ly rượu lên lần nữa, hướng về phía Dụ Thiên Tuyết, nói: "Chuyện này đúng là tôi không biết, hôm nay là lần đầu tiên nghe nói, mời cô một ly, chúc mừng hai người lại có đứa nhỏ...... Mấy tháng rồi?"
Dụ Thiên Tuyết cầm ly nước trái cây lên, nhẹ giọng nói: "Mới hơn hai tháng thôi, tôi không thể uống rượu, dùng nước trái cây chúc sức khỏe anh."
Lạc Phàm Vũ cười rộ lên, ưu nhã gật đầu: "Sao cũng được, tùy cô."
Nói xong, anh ngửa đầu uống hết ly rượu.
"Chú, có phải chú mới vừa ngồi xe đường dài hay không?" Tiểu Ảnh đang cầm cái ly, tốt bụng nói tiếp: "Nếu như ngồi xe mệt mỏi mà còn uống rượu nữa thì rất dễ say, chú, mắt của chú vàng khè rồi kìa."
Lạc Phàm Vũ chịu đựng men rượu cay nồng, nhìn cậu nhóc bên cạnh, giơ tay xoa xoa đầu cậu bé: "Cám ơn Tiểu Ảnh nhắc nhở, chú không sao, không mệt."
"Chú, chú đoán trong bụng mẹ là em trai hay là em gái? Ba nói mặc kệ là trai hay gái ba đều thích, nhưng cháu hi vọng là em gái, chú, chú biết lúc mang thai cho mẹ ăn cái gì thì sẽ sinh em gái hay không? Cháu nói với cho ba nghe, nhất định phải làm cho mẹ sinh em gái......" Bỗng nhiên Tiểu Ảnh nhảy xuống ghế, như quỷ tinh linh chạy đến trước mặt Lạc Phàm Vũ, hạ thấp giọng nói nhỏ vào tai anh.
Lạc Phàm Vũ không nhịn được, cười ha hả.
Anh mới vừa uống rượu, không nhịn được ho khan hai tiếng, đứa bé hồn nhiên này khiến anh buông lỏng ít nhiều tâm tình đang đè nén trong lòng, anh cầm khăn ăn lên lau lau khóe miệng, chỉ cười không nói.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Chẳng qua chỉ là một chuyến đi xui xẻo, anh đã bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy, lúc nào thì hôn ước của Kình Hiên và Tình Uyển tan vỡ, còn Thiên Tuyết thì gặp phải nguy hiểm, mối nguy giải quyết vào lúc nào, mấy chuyện này...... Anh đều không có tham dự.
Chỉ một thoáng hoảng hốt, thời điểm anh ngồi ở trước mặt bọn họ lần nữa, hai người đã là người một nhà ngọt ngào hạnh phúc —— ngồi ở đối diện vẫn là cô gái xinh đẹp động lòng người xưa kia, nhưng đã làm mẹ, rất nhanh sẽ là vợ.
"Kình Hiên, cậu biết đó, mình với cậu lớn lên cùng nhau, biết mình hâm mộ cậu điều gì nhất không?" Lạc Phàm Vũ nheo mắt nói.
"Cái gì?" Vẻ mặt của Nam Cung Kình Hiên lộ ra chút nghiền ngẫm nhàn nhạt.
"Mình nói thật, có đôi khi cậu...... Thật sự rất khốn kiếp," Lạc Phàm Vũ cau mày nói: "Nhưng không có cách nào, cậu khốn kiếp như vậy, vẫn có thể tìm được một cô gái tốt như thế này làm vợ cậu, sinh con cho cậu...... Cậu nói xem, một người đàn ông phong lưu phóng khoáng như mình, muốn loại phụ nữ gì mà không có, sao không có một ai thật lòng yêu mình, sinh con cho mình? Mẹ nó, cậu gặp phải vận cứt chó gì thế?"
Có lẽ anh đã say, lại nói chuyện có chút khôi hài, dẫn tới những người ngồi ở mấy bàn gần đó cũng cười thích thú.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
"Mình không phải là thầy tướng số cũng không phải là thầy bói, cái này mình cũng không rõ lắm," Nam Cung Kình Hiên bưng ly rượu lên, cụng ly một cái với anh, đôi mắt thâm thúy lộ ra sự bá khí kiêu căng: "Say rồi phải không? Loại chuyện này đừng kể khổ với mình, mình sẽ không đồng tình cậu, Còn nữa....., từ nay về sau, nếu cậu còn dám ngấp nghé Thiên Tuyết, đừng trách mình không khách sáo."
Lạc Phàm Vũ xấu hổ lúng túng, có phần khó xử bối rối.
Chụp bả vai của Nam Cung Kình Hiên, anh nghiêng đầu thấp giọng nói: "Người anh em, đừng tuyệt tình như vậy, ở trước mặt cô ấy cậu không nên nói đến chuyện này, mình cũng chỉ là có cảm tình với cô ấy, cậu có cần phải bảo hộ kỹ như thế không?"
"À......" Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt đáp lại một tiếng, cười yếu ớt: "Nói vậy là bây giờ cậu không còn nghĩ đến cô ấy nữa?"
"Cho dù mình có ý nghĩ gì thì cũng vô dụng, ai kêu cô ấy thích cậu, muốn cùng cậu qua cả đời đây?" Lạc Phàm Vũ cau mày nói, cầm ly rượu lên cụng một cái với anh: "Chúc hai người trăm năm hảo hợp, bảo bảo càng ngày càng đáng yêu."
"Cám ơn, nhất định sẽ như thế." Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt, cùng anh chạm ly.
Bóng đêm lành lạnh.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon
Từ trong khách sạn đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy hình như có đèn flash lóe lên.
Lạc Phàm Vũ cảnh giác liếc mắt nhìn chung quanh: "Như thế nào? Hai người ra ngoài ăn một bữa cơm cũng có thể bị người chụp lén?"
Nam Cung Kình Hiên dắt tay Thiên Tuyết, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, thản nhiên nói: "Chụp thì chụp đi, mình còn mong bọn họ chụp nhiều một chút."
"Chậc chậc," Lạc Phàm Vũ cảm khái: "Thật đúng là người sắp kết hôn, không có chút kiêng kỵ gì."
"Chú, chú nhớ phải tới tham gia hôn lễ nha." Tiểu Ảnh giật nhẹ chéo áo của anh, trong đôi mắt to tròn lộ vẻ ủ rũ: "Không thấy dì út của cháu, không biết lúc ba mẹ kết hôn dì út có tới hay không?"
"...... Cái gì?" Lạc Phàm Vũ cau mày: "Không thấy dì út của cháu?"
"Dạ! Dì út bỏ đi mấy ngày trước, không liên lạc lại với mẹ và cháu!"
"Kình Hiên, chuyện gì xảy ra?" Lạc Phàm Vũ đi tới phía trước hỏi.
"Cô gái nhỏ nghĩ quẩn trong lòng nên đi ra ngoài giải sầu, tùy tiện đi đâu đó, tìm việc làm để thể nghiệm một chút cuộc sống khó khăn," Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói, cẩn thận che chở Thiên Tuyết ngồi vào ghế lái phụ, hôn phớt lên gò má cô để cho cô không lo lắng, lúc này mới đóng cửa xe chậm rãi xoay người lại, nói: "Không có gì phải lo lắng."
"......" Lạc Phàm Vũ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Cậu cũng đừng có yên tâm như vậy chứ? Đây chính là em gái của Thiên Tuyết, cậu không sốt ruột nhưng cô ấy chắc chắn là sốt ruột, hai người đã làm cái gì? Sao lại không thấy Thiên Nhu hả? Làm sao lại muốn bỏ đi một mình?"
Hết chương 289