Đến khách sạn xa hoa lần trước, nhân viên phục vụ cũng là những người hôm đó, mà ánh mắt anh ta nhìn cô làm cô rùng cả mình.
"Ăn đi!" Tần Tấn Dương đặt nĩa vào tay cô, nghiêm giọng ra lệnh.
Đồng Thiên Ái vốn là không muốn ăn, nhưng dưới sự uy hiếp của anh, k hôngthể làm gì khác hơn là cầm nĩa bâng quơ ăn. Giống như nhai cỏ khô, không hề có chút cảm giác ngon lành gì.
Trong đầu buồn bực ăn một lát, ngẩng đầu lên mải miết theo dõi anh, "Khi nào thì anh đột ngột có lòng tốt như vậy."
Cô có đói bụng không, có ăn mì hay không, mắc mớ gì tới anh. Chẳng lẽ anhđột nhiên cắn rứt lương tâm? Hoặc là nói, anh đối đãi với mỗi đối tượngbao dưỡng, cũng quan tâm như vậy?
"Này!" Đồng Thiên Ái để nĩa xuống, đôi tay vén ở trên bàn, nhìn anh.
Tần Tấn Dương nhíu mày, hiển nhiên đối với cách mà cô gọi hết sức không vừa lòng, nâng lên khóe môi, "Không nên gọi tôi là ' Này ', nếu như em quên tên của tôi, vậy tôi cũng sẽ quên ' một tuần lễ ' ước hẹn!"
"Anh. . . . . ." Tức giận nhìn anh chằm chằm.
Một lúc lâu sau, mắt có chút cay, đưa tay vuốt vuốt. Sau đó lại cúi đầu, trầm mặc ăn một ít thịt bò bít tết.
Bên ngoài phòng VIP nhân viên phục vụ nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, Tần Tấn Dương khẽ dựa ra sau, tùy ý liếc nhìn, nhân viên đứng phục vụ gần đóhiểu ý lập tức đi mở cửa.
Cửa mở ra, Quan Nghị đưa gương mặttrắng noãn của tre con thoáng hiện. Thân hình cao lớn, gần như giáp cảcửa gian phòng, tầm mắt quét qua mọi người.
Liếc mắt nhìn cô gáiđang buồn bã cắm cúi ăn, nhìn Tần Tấn Dương cười trêu ghẹo, nhạo bánghỏi, "Không có quấy rầy các người chứ?"
"Cậu nói thử xem." Tần Tấn Dương lại hỏi ngược lại anh ta.
"Nói như vậy là tôi tới không phải lúc sao?" Quan Nghị cười lập lòe, nhưngkhông có một chút ý tứ muốn rời khỏi. Đi tới ghế trống trước bàn ăn,bình thản ngồi xuống.
Đồng Thiên Ái vẫn cúi đầu, cũng không để ý tới người mới vào.
Cô đang cùng miếng thịt bò bít tết trong dĩa đấu tranh kịch liệt, tay nắmdao quá mức dùng sức, xẹt qua cái dĩa, phát ra tiếng vang"Két ——" chóitai.
Ghét! Cô ghét nhất ăn mấy loại thức ăn dành cho người có tiền này!
Cô căn bản là không từng ăn bữa ăn Tây gì cả! Nhiều nhất là chỉ thấy quatrong phim truyền hình! Duy nhất một lần ăn bữa ăn tây, cũng là bị buộclàm thành kỳ đà cản mũi của Phương Tình cùng Quý đại ca .
Ảo nãocau mày, lại động mấy cái tay. Ba giây sau, tuyên cáo đấu tranh thấtbại, rốt cuộc đem dao nĩa thả vào một bên, hơn nữa thề vĩnh viễn cũngkhông muốn liên quan gì đến chúng nó nữa.
Thế nhưng chính là động tác đó, lại ở trong mắt hai người đàn ông này lại là biểu hiện rằng côđang giận dỗi, nên cố ý không muốn ăn.
"Không thích ăn thịt bòbít tết sao? Đổi thứ khác đi!" Quan Nghị ôn hòa cười, ngẩng đầu khẽ rahiệu, mở miệng phân phó, "Đem thịt bò bít tết dọn xuống đi, thay. . . . . ."
". . . . . ." Đồng Thiên Ái có loại cảm giác muốn rên rỉ , "Không. . . . . . Không phải. . . . . ."
Tần Tấn Dương nhìn cô mặt lộ vẻ xanh xao, híp mắt quan sát cô, "Em thì thế nào?"