Beta:yunafr
Chủ nhật, khí trời sáng sủa, ánh nắng ấm áp vô cùng….
Cách khu đô thị Đài Bắc có một vùng ngoại thành,ở đó có một giáo đườngnhỏ tên Ca Đức…. Bên ngoài bầu trời xanh thẳm, một đàn chim bồ câu trắng bay ngang qua, lượn lờ trên đỉnh đầu, bên tai nghe thật rõ âm thanh“Ong ong” do chúng tạo ra….
Một đôi kim đồng ngọc nữ từ trên xe đi xuống, làm cho mọi người không thể dời tầm mắt.
Chàng trai mặc một bộ âu phục màu xám bạc, khuôn mặt tuấn mỹ vô songcàng làm nổi bật khí chất mê người. Cô gái mặc một item váy dài màu trân châu, khuôn mặt tuy rằng thực bình thường, nhưng nụ cười lại có vô cùng đáng yêu, thuần khiết….
Tay của cô kéo hắn, hai người đi song song đến giáo đường kia. Cảm xúc hạnh phúc vô biên.
Chợt, giọng nói ảo não của cô gái vang lên “A, chân của em! Cái gì đây?”
Người đang nói chuyện, không ai khác chính là Đồng Thiên Ái. Cô nhíu đôi mày thanh tú, ngoái đầu lại nhìn. Chỉ thấy đôi giày cao gót bên chântrái đang dính chặt tại một chỗ.
“Ais, em không mang giày cao gót nữa đâu!” Đồng Thiên Ái giọng nói mang theo chút tức giận, ngẩng đầu nhìn về người bên cạnh.
Đã nói rồi mà, cô mang giày cao gót thật sự rất khó coi, mà cô căn bảncũng không biết mang loại giầy cao gót này. Trước kia cũng đã nếm qualoại mệt mỏi này rồi mà!
Đôi giày cao gót này……. Đáng giận!!!
Tần Tấn Dương tâm tình ngược lại vô cùng tốt, cưng chiều nhéo nhẹ mũicô, nhẹ nhàng nói “Ngốc! Sau này em sẽ phải thường xuyên mang giày caogót đó! Trước hết em phải làm quen từ từ với nó đi!”
“Nhưng mà…… Nếu như vậy thì em không đi bộ đâu!” Đồng Thiên Ái vô cùngbuồn bã nhìn đối với đôi giày cao gót màu bạc mình đang mang cảm thấythật bất đắc dĩ.
Tần Tấn Dương trầm tư một lúc, đột nhiên nảy ra một ý kiến “Em không muốn đi bộ đúng không?”
“Dạ!” Cô buồn buồn gật đầu.
“Vậy cũng tốt! Để anh ôm em vào trong vậy!” Nói xong, hắn đưa tay, nhẹ nhàng ôm cô, bế thốc lên.
Đồng Thiên Ái hét to lên, khuôn mặt trở nên hồng hồng “Á! Thả em xuống!Anh… mau buông em ra!” Cô quay đầu, thấy trước giáo đường có bóng người, “Thả em mau, có người đang nhìn chúng ta đấy!”
Thật là mất thể diện nha! Hắn không biết là ở đây vẫn có người sao?
“Liên quan gì chứ em? Quá lắm thì bị người khác thấy thôi!” Tần TấnDương nói, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười vô địch “Trước hếtđể chúng ta đến luyện tập một lần! Hắc!”
“Luyện tập cái gì a?” Cô tò mò hỏi, hai tay cũng tự động vòng qua, ôm cổ hắn.
Tần Tấn Dương cúi đầu, trong mắt tràn ngập thâm tình “Chúng ta nên sớmchút luyện tập! Không lâu về sau, anh sẽ ôm em đi vào giáo đường, chúngta cùng kết hôn!”
“Toàn nói ngọt!” Đồng Thiên Ái lầu bầu một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn là không có ý kiến.
Bị hắn ôm đi tới trước giáo đường, ngẩng đầu, rốt cuộc thấy rõ trong giáo đường, cô dâu mặc áo cưới cực kì đẹp.
Áo cưới tơ lụa trắng noãn, thiết kế trang nhã, đơn giản với trân châubao quanh, váy áo cưới thật dài, đuôi túm lại, giống như cái đuôi trongtruyện “Nàng tiên cá”. Mà lưng của cô ấy, lộ ra một đoạn da thịt trắngnõn, nhìn thật mê người…..
Bên trong giáo đường nhỏ kia, bạn bè gia đình cũng không nhiều cho lắm,chỉ có lẻ tẻ vài người bạn trai, bạn gái, ngày cả gia đình thân thiếtcũng không đến. Đẩy quả thật là một buổi lễ đơn giản vô cùng nha!
“Đây chỉ là nghi thức thôi! Ngày mai mới là buổi lễ chính thức!” Tần Tấn Dương ở bên tai cô, nhẹ nhàng giải thích.
“Dạ!…….. Ờ!” Đồng Thiên Ái mất hồn, sửng sờ nhìn cô gái là bạn gái cũcủa của tổng tài đại nhân bên cạnh mình. Chỉ nhìn bóng lưng của cô ấythôi, cũng đủ cảm thấy thật quyến rũ rồi! Vậy thì Tử biến thái làm saomà không động lòng đây?
Lúc này, cô dâu đang mặc áo cưới xoay lưng lại, nhìn hai người……..
Cô ta hướng chú rể bên cạnh nói mấy câu, trên mặt hiển thị rõ sự dịudàng. Lúc này, mới từ từ tiến lại gần hai người, cười trêu, nói “Ai da!Hôm nay là đám cưới của tôi! Hai người làm ơn đừng có giành ống kính cóđược hay không? Hắc hắc!” [À, ý chị ấy nói là 2 người đẹp quá thu hút sự chú ý của camera ấy mà! Chị Hằng, em giải thích vậy phớ hơm]
“………….”
“………….”
Hai người tự nhiên không nghĩ đến cô ấy lại nói câu này, nhất thời ngẩn người ra.
“Buông em xuống!” Đồng Thiên Ái nghiến răng nghiến lợi nói, gương mặt đã sớm trở nên đỏ ửng. Thật là! Mất mặt như vậy đấy! Trước mắt bạn gái cũcủa hắn nữa chứ!
Tần Tấn Dương vội vàng đặt cô xuống đất, chậm rãi nới lỏng tay ra, quan tâm nói “Từ từ thôi em! Chân của em còn đau !”
“Không cần anh nói! Em biết rồi!” Cô vô cùng tự tin liếc hắn nói, giàycao gót vừa mới chạm mặt đất lại làm trò cười cho thiên hạ khi bị trẹochân lần nữa.
Đồng Thiên Ái vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, để tránh bêu xấu bản thânmình lần nữa, ảo não, lầm bầm khẽ nguyền rủa “Sau này sẽ không mang giày cao gót nữa đâu! Mà giờ làm sao đây?”
Vu Nhuế miệng cười cười, khẽ nói “Tấn Dương à! Em dẫn bạn gái anh đi đổi giày, được chứ?”
Trong giáo đường ……….. Phòng hóa trang.
Căn phòng nhỏ này bên trong đơn giản nhưng lại rất sạch sẽ, nay vì hônlễ mà bày đầy những thứ cần thiết. Thậm chí ngay cả áo cưới phòng bịcũng có mấy bộ, phối hợp với nhiều đồ trang sức và giầy cao gót. Nhiềuđến nỗi khiến cho người ta không kịp nhìn!
“…………” Đồng Thiên Ái chăm chú nhìn căn phòng thật nhiều khí cầu, nhất thời thốt lên, khen “Đẹp quá!”
Trong phòng tràn ngập những bong bóng màu hồng, cũng trang bị đầy đủkhí Hidro, phong phú treo lơ lửng giữa không trung rơi xuống một sợi dây nhỏ màu hồng. Trường hợp như vậy, Thiên Ái cô chỉ mới nhìn thấy trongphim thôi nha!
“Cô thích bong bóng à?” Vu Nhuế đi được mấy bước liền dừng lại, ngoáiđầu về sau liền bắt gặp bộ dáng hứng thú khi gặp bong bóng của ĐồngThiên Ái.
Đồng Thiên Ái vội vàng gật đầu, cẩn thận từng chút một đưa tay nắm lấysợi dây, trẻ con cười nói “Đúng vậy nha! Trông nó thật là đẹp!”
“Vậy lúc cô và Tần Tấn Dương đám cưới liền kêu anh ấy chuẩn bị bong bóng cho cô đi!” Vu Nhuế nhấc váy, ngồi dưới đất xới tung mấy hộp giầy tìmmột đôi giầy thích hợp.
Đồng Thiên Ái có chút ngượng ngùng, đột nhiên liên tục nói “Ý, xin lỗi!Nãy giờ tôi quên chưa giới thiệu mình! Hi, tôi là Đồng Thiên Ái!”
“Đồng Thiên Ái……. Ừm…….. Thiên Ái! Tôi cũng quên chưa giới thiệu mình,tôi tên là Vu Nhuế!” Vu Nhuế cười nói, tiếp tục mở ra một hộp giầy màutrắng.
Vu Nhuế nghiêng đầu hỏi cô “Thiên Ái à, số 36, cô mang vừa chứ?”
Đồng Thiên Ái sững sờ tại chỗ, đứng yên bất động