Ôn Điềm Điềm nhìn thấy anh, vội vàng hỏi
“ Tiêu đại ca! Anh không sao chứ? Ngày hôm qua anh làm em sợ quá! Vừarồi em có hỏi bác sĩ rồi cả hộ sĩ, nhưng là bọn họ nửa câu cũng khôngnói!”.
Đồng Thiên Ái đứng yên tại chỗ trầm mặc nhìn Tiêu Bạch Minh, muốn nói gì nhưng mãi không thể nào mở miệng.
Cô y tá nãy giờ đứng kiểm tra Ôn Điềm Điềm bật cười, hòa ái nói “ Hai cô gái này cũng quá lo lắng đi! Chuyện gì cũng không có! Công việc quá bận rộn mà thôi! Thể lực cũng theo thế mà giảm sút! Đúng không Tiêu tiênsinh!”
Tiêu Bạch Minh cảm kích, mỉm cười với cô y tá, trấn định nói “Đúng vậy! Là bị Điềm Điềm lây bệnh mà thôi! Hơi thiếu máu!”
“Cái gì chứ! Đừng có dọa em! Em nào có lây bệnh đâu chứ! Em cũng khôngphải là vi khuẩn đi!” Ôn Điềm Điềm làm nũng, lầu bầu nói, hai mà do giận dữ mà phồng trướng lên.
“Cho nên! Điềm Điềm phải nhanh khỏi bệnh! Như thế mới không lây bệnh sang anh!” Tiêu Bạch Minh cười lớn đùa giỡn.
Đồng Thiên Ái vẫn đứng yên không nói gì, nhìn hai người cười đùa. Vàolúc này cảm thấy chính mình là dư thừa. Chính là cảm giác này, cảm giáckhi mình ở trước mặt bọn họ là sự tồn tại dư thừa. Có lẽ chính mìnhkhông nên xuất hiện ở nơi này sẽ tốt hơn.
Đồng Thiên Ái…. Chính mình thích tên biến thái kia… rồi lại không thể buông tay với anh Bạch Minh… Chính mình thật ích kỉ.
“Thiên Ái! Em hôm nay không đi làm à?” Tiêu Bạch Minh cố nén kích độngtrong lòng, trầm giọng hỏi. Cô ấy vẫn yên lặng, khiến chính anh cảm thấy vừa rồi cùng Điềm Điềm cố ý thân thiết là quá mức. Đúng thế! Quá mứcđến nỗi chính mình còn cảm thấy dối trá. Nhưng anh chỉ biết dùng phươngthức này mà rời khỏi cô.
Anh chỉ có thể như thế này… Hiện tại cũng chỉ như thế này mà thôi….Thiên Ái! Xin thứ lỗi cho anh. Anh chỉ có thể từ từ rời khỏi em. Rờikhỏi một cách im lặng, không dấu vết. Có như thế trong tương lai em sẽkhông thương tâm.
Em có thể biết được tâm tình anh lúc này phức tạp mâu thuẫn đến mực nàokhông Thiên Ái!. Nhưng mong em có thể tha thứ cho anh. Anh còn muốn được đi bên cạnh em thêm một thời gian nữa. Anh thật sự thật sự rất muốnđược bên cạnh em. Vậy nên, những ngày tháng còn lại của cuộc đời này,hãy để anhdùng hết quãng thời gian đó ghi sâu hình ảnh em vào trong tâmtrí này. Em là niềm an ủi động viên duy nhất khiến anh muốn tồn tại trên thế giới này.
Đồng Thiên Ái không biết ý nghĩ trong đầu Tiêu Bạch Minh, ngẩng đầulên, đối diện với ánh mắt quan tâm của anh, trái tim cũng nóng theo “Hôm nay… Em được nghỉ phép một ngày…. Cho nên… muốn đến đây xem mọingười thế nào!”
Anh Bạch Minh…. Mong anh tha lỗi cho Thiên Ái! Thiên Ái lại nói dốingười. Cũng mong anh tha thức cho Thiên Ái… Thiên Ái… đã động tâm vớingười khác…. Phụ lại tình cảm của anh.
“Tiêu đại ca! Em muốn ăn trái cây!” Ôn Điềm Điềm đột nhiên hét lên mộttiếng, phá tan không khí giữa hai người. Trong lòng hai người, mọi thứmuốn nói, bỗng nhiên vì giọng nói của cô mà biến mất. Hai người quay đầu nhìn lại Ôn Điềm Điềm đang nằm trên giường bệnh, mỉm cười nhìn haingười họ. Cả hai người lộ rõ vẻ lúng túng, cũng cố gắng nâng lên khóemôi cười một cái với Ôn Điềm Điềm.
Tiêu Bạch Minh gật đầu một cái, giọng nói mang đầy vẻ cưng chiều “ Emđúng là con mèo nhỏ tham ăn! Tiêu đại ca liền đi mua trái cây cho em!”
“Anh Bạch Minh! Anh đừng đi! Hay là để em đi mua! Để em đi mua! ĐồngThiên Ái cướp lời, vội vàng xoay người, thẳng lưng đi ra khỏi giườngbệnh.
“Tiêu đại ca! Thiên Ái tỷ thật tốt! Anh có mệt hay không? Anh lại đây ngồi đi! Ôn Điềm Điềm cúi đầu, vỗ vỗ mép giường của mình.
“…..” Tiêu Bạch Minh sững sờ nhìn dãy hành lang vắng hoe nhớ đến bónglưng của cô hoảng hốt rời đi chợt thấy đau lòng không thôi. Thiên Ái!Thiên Ái! Thật xin lỗi… Thực sự thật xin lỗi.
Đồng Thiên Ái đeo balo ra sau lưng, đi đến cửa hàng trái cây bên cạnhcổng bệnh viện. Đứng trước cửa hàng, trong lòng Đồng Thiên Ái chợtthấy buồn buồn. Con người quả thật là một loại động vật cực kỳ phức tạpkhó hiểu. Vì thế tại thời điểm rõ ràng chính mình có thể buông tay,nhưng lại có một loại ý niệm tiếc nuối, không nỡ.
Anh Bạch Minh có lẽ đã động tâm thích Điềm Điềm vì thế anh mới cẩn thậnmà chăm sóc em ấy như thế. Nhưng như thế cũng tốt chính cô đã phản bộitình cảm của anh trước. Hiện tại chính mình khiến anh mất phương hướngtrong vòng quay tình cảm này. Nếu thật sự anh ấy thích Ôn Điềm Điềm thìkhông có gì có thể tốt hơn được nữa.
Bà chủ cửa hàng thấy có khách ghé thăm, nhiệt tình mời chào
“Cô gái! Cô gái muốn mua gì đây? Ở đây đều là những loại trái cây tốt nhất đấy!”
“Bà chủ! Tôi muốn mua một giỏ trái cây vừa tươi vừa mới!” Đồng Thiên Ái lấy lại tinh thần, nở nụ cười thân thiện.
Bà chủ thấy thế cười to thật tươi “ Được! Tôi chọn cho cô những loại tốt nhất!”
“Dạ vâng!” Đồng Thiên Ái nhìn chằm chằm giỏ trái cây ôm trước ngực,đáy mắt vẻ cô đơn lại hiện lên. Vừa nồng đậm, vừa thâm trầm lại vừa cócảm giác chán chường.
…….
Trong phòng bệnh, Ôn Điềm Điềm đã nắm ngủ. Tiêu Bạch Minh đứng bên cửasổ, trầm tĩnh nhìn về phía cửa hàng trái cây đối diện cổng bệnh viện. Từ trên này nhìn xuống, con người to lớn lại trở nên nhỏ bé như những chúkiến con. Thật khó có thể nhận ra ai là ai nhưng Tiêu Bạch Minh có thểthấy rõ ràng một thân ảnh trầm tĩnh đang đứng cô đơn một mình trước cửahàng.
Tiêu Bạch Minh là thế, từ trong đám đông lúc nào cũng có thể nhận rathân ảnh của cô. Tựa như lễ Giáng Sinh năm ngoái, trong đám đông thậtnhiều người như thế, anh chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy cô. Lýdo là gì đây. Là anh có giác quan thứ sáu sao?
Lẳng lặng đứng nơi này, Tiêu Bạch Minh nhìn cô ôm một giỏ trái cây thật lớn, một mình từ từ băng qua đoạn đường đông đúc. Sau đó theo hướngbệnh viện tiến tới, càng lúc càng gần. Tiêu Bạch Minh xoay người, nhắmmắt trong lòng đếm ngược thời gian chờ cô đến.
….. Tiếng bước chân càng ngày càng rõ, rốt cuộc trước cửa cũng có người xuất hiện.
“Tiêu tiên sinh, có vị tiểu thư muốn tôi đưa giỏ trái cây này cho anh!Cô ấy nói biết anh. Cô ấy cũng nhờ tôi nói với anh « Cô ấy có chuyện đột xuất không thể lên được! » Cô y tá tên Trương Thủy đặt giỏ trái câytrên bàn phía trước cửa.
Tiêu Bạch Minh buồn buồn nói, "Cám ơn cô!" rồi vội xoay người ngó rangoài cửa sổ. Nhìn thấy cô ngược hướng cửa lớn bệnh viện, đưa tay vẫychiếc taxi đang đến gần. Nhìn thấy cô lên xe rời đi, trong lòng nặngtrĩu như có có tảng núi lớn đè lên, Tiêu Bạch Minh không nói ra lời,thở dài nặng nề “Thiên Ái!... Thiên Ái!...”