Khi Tiêu Bạch Minh tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giườngbệnh. Cố hết sức mở mắt ra, giây tiếp theo đã đóng chặt lại, cảm giácthân thể rất nặng nhọc, mệt mỏi.
“Bác sĩ Trần, bệnh nhân tỉnh rồi!” Cô y tá phát hiện bệnh nhân đã tỉnh, nghiêng đầu gọi vị bác sĩ.
“….” Tiêu Bạch Minh vội vàng muốn mở mắt ra, nhưng lại phát hiện, mímắt lúc này như nặng ngàn cân. Anh rốt cuộc là bị thế nào? Nhớ chínhmình lúc trước gọi điện thoại cho Thiên Ái, nhưng hoài cũng không được.Sau đó nói chuyện với Điềm Điềm tiếp theo nhức đầu… còn là rất đau.
“Điềm Điềm đâu? Bác sĩ, Điềm Điềm sao rồi?”
Bác sĩ Trần đi tới trước người Tiêu Bạch Minh, nhìn thấ anh nhăn mặtchịu đau, vội vàng dặn dò “ Tiêu tiên sinh! Không cần nhớ quá nhiềuchuyện! Như vậy đầu óc anh mới có thể buông lỏng! Việc cậu cần làm bâygiờ chính là nghỉ ngơi thật tốt!”
Tiêu Bạch Minh cố gắng mở mắt ra, vẫn lo lắng hỏi thăm “ Điềm Điềm đâu? Cô ấy có sao không? Bác sĩ ông mau nói cho tôi biết!”
“Ôn tiểu thư không sao? Chỉ là có chút thiếu máu công thêm việc bệnhsuyễn có dấu hiệu tái phát mà thôi! Những cái khác rất tốt, Tiêu tiênsinh không nên quá lo lắng! Cô ấy bây giờ đang ngủ!” cô y tá bên cạnhthấy anh lo lắng như vậy, trấn an nói.
Nghe vậy, Tiêu Bạch Minh liền thở phào nhẹ nhõm “Vậy thì tốt!... Vậythì tốt rồi!....” Tâm tình cũng bình tĩnh lại, Tiêu Bạch Minh trấn định hỏi “Bác sĩ, tôi bị bệnh gì vậy?” .
Tiêu Bạch Minh có thể cảm nhận được cơ thể của mình không ổn, chính bản thân mình minh bạch mà biết được điều đó. Mỗi lần đầu trở đau cũngkhông phải là chuyện bình thường. Trong lòng âm thầm đau buồn nhưng vẫnmuốn bình tĩnh hỏi bác sĩ, muốn dùng sự bình tâm tĩnh khí mà đối diệnvới sự thật.
Nhân loại sống trên đời nay phải trải qua rất nhiều đau thương. Chẳngqua đây chỉ là trùng hợp, rơi vào người anh mà thôi. Có lẽ nếu xảy ratrên người khác chuyện tình có thể sẽ càng đau thương hơn mà thôi.
Bác sĩ Trần vạn phần kinh ngạc, đối với phản ứng của Tiêu Bạch Minh hết sức ngạc nhiên. Làm bác sĩ nhiều năm như ông, đối mặt với hàng trămhàng vạn bệnh nhân bệnh nặng bệnh nhẹ khác nhau, ông đều cảm thấy bọn họ như thế nào sợ hãi trước ngưỡng cửa Sinh Tử… nhưng đối với người này,ông nhìn ra sự lạnh nhạt thờ ơ với sống chết của mình. Người này quảthực khiến người ta tò mò không thôi.
“Tiêu tiên sinh, mong anh chuẩn bị trước tâm lý…” bác sĩ Trần tận lựctrấn an nói, dù sao đối với bệnh nhân mà nói, biết rõ bệnh tình mình cóbao nhiêu trầm trọng là chuyện hết sức thống khổ.
Tiêu Bạch Minh nâng người lên, nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, trầm tĩnh nói “ Bác sĩ, ông nói đi!”
“Tiêu tiên sinh, hiện tại chúng tôi cũng chưa có kết luận cuối cùng.Bệnh trạng của anh chỉ có thể nói là hư hư thực thực. Hôm qua chúng tôiđã đưa anh đi chụp X quang. Nhưng phải ba ngày sau mới có kết quả chínhthức.”
Bác sĩ Trần vỗ vỗ bả vai anh, tận lực trấn an.
“Bác sĩ, tôi muốn biết, căn cứ theo phán đoán của ông, tôi là bệnh gì?”Tiêu Bạch Minh buồn buồn hỏi. Đôi tay chợt nắm chặt, trong lòng có chút sợ hãi. Anh cũng không phải là loại người sợ chết, nhưng là anh sợ saukhi anh chết, Thiên Ái không có ai làm bạn, Điềm Điềm cũng không có aichăm sóc. Có trời chứng giám anh không hề sợ chết.
“ Tiêu tiên sinh! Anh là người bệnh nhân lý trí nhất tôi từng thấy” Bácsĩ Trần dừng lại, rồi nói tiếp “ Theo như kinh nghiệm y liệu của tôi,tôi đoán anh có thể mắc phải bệnh ‘ bướu não’.”
“…..”
Rầm! Đầu óc Tiêu Bạch Minh lúc này hoàn toàn trống rỗng.
“Tiêu tiên sinh, anh không nên quá khẩn trương, đây tất cả chỉ là suyđoán của tôi thôi. Mọi thứ phải đợi có kết quả báo cáo lúc đó mới có thể xác định được.”
. . . . . .
Tiêu Bạch Minh cúi đầu, đưa tay che mặt, nỉ non nói “ Bác sĩ… Không cần đâu… Phán đoán của ông không sai đâu…”.
Bởi vì ba anh cũng là do bướu não mà qua đời, mặc dù nói loại bệnh nàytỷ lệ di truyền là rất ít. Nhưng chính anh cũng đoán được sẽ có ngàymình như vậy giống ba. Ngay từ khi còn nhỏ anh luôn tỏ ra mình là đứatrẻ rất hiểu chuyện, luôn cố gắng học tập để đạt thành tích cao nhất.Chỉ có hai mẹ con, nhưng mẹ anh vẫn cố gắng làm việc để cho anh theo học đại học. Đến khi anh có thể tự mình kiếm ra tiền, mẹ cũng không hưởngđược một ngày sung sướng, bệnh nặng rồi mất. Ở trên thế giới này, anhcũng là một người cô đơn mà thôi.
Cho nên anh có thể hiểu rõ cảm thụ của Thiên Ái và Điềm Điềm. Hiện tại, trong cuộc sống của các cô anh nên diễn vai gì đây?
Lựa chọn biến mất? Hay là nói cho hai người họ biết bệnh tình của chínhmình? Như vậy đổi lại anh được cái gì đây? Họ sẽ đồng cảm, không rời xaanh hay sao?
Không! Không không! Không thể nào! Anh không thể chấp nhận chuyện như thế được. Không được làm hai người họ thêm khổ sở…
Hiện tại việc duy nhất anh có thể làm là rời khỏi Thiên Ái. Về phần Điềm Điềm, anh sẽ tập cho cô sống cuộc sống độc lập, tập cho cô tính dũngcảm khi đối diện với mọi chuyện. Như vậy đến thời điểm đó anh có thể rời đi.
“Bác sĩ! Tôi muốn khẩn cầu ông một chuyện.” Âm thanh nghe thật nặngnhưng sao cũng thật bình tĩnh. Đúng thế! Tiêu Bạch Minh! Ở tại thờikhắc như thế này, cho dù nội tâm có thất vọng tuyệt vọng thế nào cũngkhông được thể hiện ra mặt. Bởi vì, chính mình không hy vọng nhìn thấyhai người kia thương tâm, buồn khổ.
Bác sĩ Trần gật đầu một cái “ Tiêu tiên sinh, hiện giờ chúng tôi vẫnchưa biết bệnh tình của anh thế nào, anh không cần quá lo lắng. Bây giờ y học hiện đại hơn rất nhiều, anh không cần mất lòng tin như thế!”
“Không cần! Bác sĩ… Tự tôi biết chính mình thế nào!” Tiêu Bạch Minh nhẹ nói. Thật ra mỗi sáng khi tỉnh lại, chính mình sẽ thấy nhức đầu, hơnnữa còn có tình trạng nôn mửa. Nhưng anh vẫn không đi gặp bác sĩ. Anhsợ. Sợ biết mình đã ngã bệnh
“Bác sĩ… Tôi hi vọng… với bệnh tình của tôi… Ngài có thể giúp tôi giữ bí mật với mọi người… Không cần nói cho bất cứ người nào biết… tôi khôngmuốn bất cứ ai biết…. tất cả hết thảy mọi người…”
Bác sĩ Trần hứa hẹn “Xin Tiêu tiên sinh yên tâm, người làm nghề y nhưchúng tôi khi nào cũng tôn trọng quyết định và sự riêng tư của bệnhnhân.”
“….” Tiêu Bạch Minh nằm xuống, cảm thấy mệt mỏi. Nghiêng đầu ngó rangoài cửa sổ, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống khắp nơi, anh còn baonhiêu thời gian để có thể ngắm nhìn cảnh đẹp rực rỡ thế này đây?