Cao nhị (lớp ba).
Tư Đồ Phong cùng Cố Nam Tích bước vào lớp học như thường ngày, liền nghe thấy các bạn học trong lớp đang bình luận vô cùng sôi nổi.
"Tối qua các cậu có thấy gì trên Weibo không?"
"Có có, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đến vậy đấy."
"Cô ấy chụp ảnh ngay ở trường chúng ta, chính là chỗ hồ nước cạnh ký túc xá nữ a, quả thực là quá đẹp."
"Những bức ảnh đó đã được chuyên gia kiểm tra qua, tuyệt đối là mặt mộc không qua chỉnh sửa."
"Đúng vậy, ảnh chụp lúc chạng vạng tối, ánh trăng chiếu xuống, nhìn như một hồ tiên."
"Chắc hàng ngày mang ra ngắm cũng không thấy chán a."
Hồ tiên?
Chiếc bút trong tay Cố Nam Tích đột nhiên khựng lại ——
Tư Đồ Phong vốn không có hứng thú với những chuyện như thế này, nhưng bạn học trong lớp thật sự là quá khoa trương, đến hồ tiên còn lôi ra được.
Ngắm hàng ngày không chán? Có cần khoa trương đến mức đó không?
"Mang lại đây để bổn thiếu gia nhìn thử." Anh đột nhiên mở miệng nói.
Một đám nam sinh thức thời đưa điện thoại cho anh xem, Tư Đồ Phong liền liếc mắt một cái, khinh ngạc nói: "Di? Đây không phải là cô gái gặp ở Đế Hào đêm hôm đó sao?"
Dứt lời, Cố Nam Tích vội vàng đoạt lấy điện thoại, nhìn thoáng qua ảnh chụp.
Là cô ấy!
Cư nhiên thật sự là cô ấy!
Sau đó, trong phòng học đột nhiên vang lên giọng nói cảnh cáo u ám: "Đây là nữ thần của tôi, sao có thể để cho các cậu ở đây mơ tưởng? Sau này còn để tôi nghe thấy những lời bình luận như vậy nữa, tự gánh lấy hậu quả!"
Dứt lời, toàn bộ lớp học lặng ngắt như tờ ——
Trần Thanh Thanh bước vào lớp học, vừa đúng lúc nghe thấy câu nói kia: Đây là nữ thần của tôi ——
Cô đến gần xem thử, thấy đúng là ảnh chụp của mình, nháy mắt, cảm giác như toàn bộ thế giới đều tỏa sáng lên.
Ngọa tào! Trần Thanh Thanh cô cư nhiên được một đại soái ca như Cố Nam Tích coi là nữ thần?
Đúng là vinh hạnh vô cùng lớn a!
Đang định lên tiếng tỏ ra thân thiết với fans đầu tiên của mình, đã thấy Cố Nam Tích không quay đầu lại chạy ra khỏi lớp học.
Trần Thanh Thanh xấu hổ thu lại tươi cười.
"Thế nào? Coi trọng cậu ta sao?" Tư Đồ Phong trêu chọc nói.
Coi trọng? Cũng một chút!
Nếu hỏi cô có đồng ý hẹn hò với một mỹ nam như Cố Nam Tích hay không?
Đương nhiên là đồng ý rồi!
Thấy cô không trả lời, trên mặt còn tràn đầy xuân sắc, sắc mặt Tư Đồ Phong không hiểu sao lại trở nên cực kỳ khó coi.
Trào phúng nói: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga? Cậu tỉnh lại đi!"
Cóc ghẻ?
Ngọa tào!
"Tư Đồ Phong, cậu lại ngứa da rồi đúng không?"
"Thế nào? Cậu muốn gãi cho tôi?"
Trần Thanh Thanh cười lạnh một tiếng, xắn tay áo lên, nói: "Hay là, để tôi thử xem?"
Tư Đồ Phong cho rằng cô lại muốn đánh anh, cả giận nói: "Cậu dám?"
"Cậu nhìn xem tôi có dám hay không?"
Dứt lời, cả người liền vọt về phía Tư Đồ Phong, chỉ một lúc sau, trong lớp học xuất hiện một màn thần kỳ.
Chỉ nghe thấy Tư Đồ Phong vừa cười to vừa mắng: "Trần Thanh Thanh, mẹ nó cậu dừng lại cho tôi!"
Nha đầu thối này, lá gan đủ lớn, cư nhiên dám cù anh!
"Biết sai chưa? Có dám khiêu khích lão nương nữa không?"
"Ha ha ha —— Trần Thanh Thanh, mẹ nó cậu thật sự muốn tìm chết! Mau dừng lại cho lão tử!"
Tư Đồ Phong cực kỳ sợ nhột, chỉ cần hơi nhột một chút cả người liền không còn sức lực, hoàn toàn không thể phản kháng.
"Muốn tôi dừng? Ân? Vậy nhận sai đi ——"
"Cậu nằm mơ!"
Năm phút sau ——
Tư Đồ Phong cười đến chảy cả nước mắt, thật sự không chịu được nữa.
"Tôi sai rồi, sai rồi, con mẹ nó cậu mau buông lão tử ra!"
"Lần sau còn dám khiêu khích lão nương nữa không?"
"Trần Thanh Thanh!"
"Có dám nữa không?"
"Không dám!"
Trần Thanh Thanh thấy anh thức thời, liền buông tha cho anh.
Ai biết mới vừa buông tay ra, Tư Đồ Phong tựa như phát điên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hung tợn trừng mắt nhìn cô.
Trần Thanh Thanh lúc này mới ý thức được những gì mình vừa làm.
Ngọa tào!
Cô cư nhiên đắc ý vênh váo, nhổ lông trên đầu lão hổ ——