Biệt thự lưng chừng núi.
Tư Đồ Phong cùng Trần Thanh Thanh bộ dạng chật vật xuất hiện ở trong phòng Tư Đồ Phong.
"Cậu đi chuẩn bị trước đi, tôi gọi người mang bộ lễ phục khác tới."
"Thuận tiện chuẩn bị cho tôi một bộ đồ trang điểm, tôi trang điểm qua một chút."
"Ừ, nhớ là phải nhanh lên, bằng không sẽ không kịp tham dự hôn lễ đâu."
Hai người bận rộn việc của mình, mười lăm phút sau, Tư Đồ Phong chuẩn bị xong xuôi liền tới tìm Trần Thanh Thanh để cùng đi đến hôn lễ.
Lại bị gương mặt của cô làm cho kinh sợ ——
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Trần Thanh Thanh, cậu định ra ngoài với cái bộ dáng như quỷ này?"
"Bằng không thì thế nào?"
"Không phải tôi đã bảo người mang đồ trang điểm đến đây rồi sao? Cậu không dùng đến chúng à?"
Đây là hiệu quả sau khi trang điểm sao!
"Tôi trang điểm rồi mà."
"Trang điểm rồi mà còn xấu như vậy? Trần Thanh Thanh, cậu đúng là hết thuốc chữa rồi."
"Nếu cậu cảm thấy không ổn, bây giờ tôi sẽ làm lại. "
"Thôi, cứ để như vậy đi! Nhớ rõ lát nữa cho dù có đối mặt với chuyện như thế nào, cũng phải tỏ ra thật điềm tĩnh cho tôi!"
Trần Thanh Thanh: "..." Tại sao lại có một loại dự cảm không tốt đây?
Nơi tổ chức hôn lễ.
Trần Thanh Thanh vẫn luôn cho rằng, chỉ có tuấn nam mỹ nữ đi chung mới có thể hấp dẫn được ánh mắt người khác.
Nhưng khi cô cùng Tư Đồ Phong xuất hiện ở nơi tổ chức hôn lễ, mỹ nam đi chung với xấu nữ, chỉ một thoáng đã hấp dẫn được hết ánh mắt mọi người ở đây.
Tư Đồ Phong một thân áo đuôi tôm màu trắng, tựa như quý tộc nước Anh, cảm giác thân sĩ mười phần.
Trần Thanh Thanh một thân lễ phục váy cưới trắng tinh, dáng người rất đẹp, nhưng kết hợp với gương mặt thảm không lỡ nhìn kia, khiến cho người ta không lỡ nhìn thẳng.
Đặc biệt bạn trai đi bên cạnh cô còn là Tư Đồ Phong, cơ hồ tạo nên một sự tương phản cực kỳ lớn!
Nhưng mà da mặt Trần Thanh Thanh đủ dày, chỉ cần cô muốn, đều có thể làm lơ tất cả.
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, nhìn vô cùng quý phái, bước về phía bọn họ.
Bà nhìn Tư Đồ Phong, lộ ra tươi cười từ ái.
"Tiểu Phong, cuối cùng con cũng đến, ông nội cùng ba con đều đang đợi con đấy."
Trần Thanh Thanh nghĩ thầm, nhìn trẻ như vậy, hẳn là mẹ của Tư Đồ Phong đi?
Liền chào một tiếng: "Cháu chào bác gái ạ!"
Dứt lời, Trần Thanh Thanh cảm giác toàn hội trường đều an tĩnh xuống ——
Ách, chẳng lẽ nói sai rồi sao?
Thấy tình huống có chút xấu hổ, người phụ nữ vừa rồi liền vội vàng mở miệng nói: "Ai da, hóa ra nhìn ta vẫn còn trẻ như vậy! Tiểu nha đầu, cháu gọi sai rồi, theo bối phận, cháu phải gọi ta là bà đấy."
Trần Thanh Thanh quẫn bách, vô cùng xấu hổ nói: "Cháu chào bà ạ!"
Tư Đồ Phong lại không hài lòng với phản ứng của cô, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.
Một lát sau, Tư Đồ Phong mang theo Trần Thanh Thanh vào phòng khách nhà Tư Đồ.
Ngồi trên sô pha là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, vừa nhìn là biết thân phận rất tôn quý.
Đứng bên cạnh ông là một người phụ nữ khá lớn tuổi, đang giúp ông rót nước trà.
Đây khẳng định là bà nội của Tư Đồ Phong, lần này cô chắc chắn sẽ không nhận nhầm!
Người phụ nữ kia xoay người lại, thấy bọn họ thì hơi kinh ngạc, ngay sau đó thanh âm ôn nhu nói: "Tiểu Phong, con dẫn bạn đến sao?"
Trần Thanh Thanh chạy nhanh tiến lên, lễ phép chào hỏi: "Cháu chào bà ạ!"
Chỉ nghe thấy "phụt" một tiếng.
Ông lão phun hết ngụm nước trà vừa uống ra ngoài.
"Bà... Ha ha ha ha, có nghe thấy không? Nha đầu này gọi nó là bà!"
Phía ghế sô pha bên kia, có ngồi một người đàn ông phong độ nhẹ nhàng, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi.
Nhìn kỹ, diện mạo tựa hồ có chút giống với Tư Đồ Phong.
Chỉ thấy, ông khẽ cau mày, hình như có chút tức giận.
Giờ phút này Trần Thanh Thanh chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống, chẳng lẽ lại gọi sai rồi?
Người phụ nữ này thoạt nhìn lớn tuổi như vậy, sẽ không phải là mẹ của Tư Đồ Phong đi?
Tình huống cực kỳ xấu hổ.
Tư Đồ Phong nhắc nhở cô nói: "Đó là cô dâu hôm nay của ba tôi."
Trần Thanh Thanh: "..." Quá loạn, cô không thể tiếp nhận nổi.