Chọc Người Xong Liền Muốn Chạy

Chương 57



Phù Niệm Niệm không né tránh chút nào nhìn Nhiễm Chính, không hiểu sao làm hắn có chút chột dạ, Nhiễm Chính né tránh nhưng không hoàn toàn buông tay ra: "Nàng không muốn thì.. cứ coi như ta nói vớ vẩn đi, dù sao nàng cũng biết, ta không tính là người đứng đắn gì, dáng vẻ ôn tồn lễ độ đó đều là giả."

Phù Niệm Niệm không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng khom lưng hướng về phía trước.

Nàng khẽ đảo, thuyền nhỏ liền có chút mất cân bằng khẽ lệch sang một bên, những tảng đá lấp lánh ánh nước nằm lẳng lặng nhô lên mặt nước, nàng mượn cơ hội đưa tay ôm cổ Nhiễm Chính, lại chui vào trong ngực hắn: "Nhưng ta tưởng thật."

Nhiễm Chính sững sờ, tay bên người hơi nắm lại, vội vàng ôm sát Phù Niệm Niệm đáp lại: "Ta đưa nàng lên bờ trước."

Bọt nước thuận theo gương mặt Phù Niệm Niệm chảy xuống, toàn bộ tóc rồi dán sát vào mặt nàng. Phù Niệm Niệm vô cùng lạnh, chỉ có thể giống như mèo nhỏ cọ tới cọ lui trong ngực Nhiễm Chính: "Chàng đừng đối phó với Tô Huyên nữa, cũng đừng tiếp tục mạo hiểm nữa, ta phát hiện, có lẽ đời trước người giết ta cũng không phải là hắn."

Phù Niệm Niệm biết, Tô Huyên giả mà ban ngày gặp chính là Nhiễm Mính, nàng càng có thể đoán được đời trước mình chết ở trong tay Nhiễm Mính.

Có lẽ nàng thực sự trách lầm Tô Huyên, nhưng Phù Niệm Niệm biết, sự đơn phương ái mộ ban đầu đã sớm bị hao mòn hầu như không còn trong những chuyện vặt vãnh hỗn loạn này.

Nhiễm Chính nhìn Phù Niệm Niệm ngây người, trong mắt nổi lên ánh sáng dìu dàng. Hắn khẽ vuốt mái tóc còn ướt của Phù Niệm Niệm, hít hà hương đào thơm quen thuộc: "Văn Điều đã áp giải Nhiễm Mính đi, về phần Tô Huyên, ta cũng sẽ giải quyết hết. Niệm Niệm, có ta ở đây, nàng không cần sợ bất cứ cái gì."

"Ta không phải sợ bọn hắn." Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta là sợ chàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

"Sẽ không." Nhiễm Chính nở nụ cười nhu hòa: "Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng, lúc nàng khóc ta sẽ dỗ dành nàng, lúc nàng cười thì cười cùng nàng."

Mũi Phù Niệm Niệm có chút chua xót, trên mặt nàng miễn cưỡng nở nụ cười: "Chàng thật là ngốc, nếu thích người khác trước thì chàng thua rồi."

Nhiễm Chính buồn vô cớ: "Thua thì thua đi, ai kêu ta thích chứ?"

Phù Niệm Niệm cười ra tiếng, ngược lại lại dựa vào trên người Nhiễm Chính.

Cổ áo Nhiễm Chính mở rộng bên trong mơ hồ lộ ra da thịt rắn chắc mạnh mẽ, mà trán Phù Niệm Niệm đang nhẹ nhàng chống trước ngực hắn, nhất thời ai cũng không cảm thấy thẹn thùng.

Phù Niệm Niệm có thể cảm nhận được trái tim nóng bỏng đang đập trong lồng ngực, thậm chí còn cảm nhận được hô hấp nhấp nhô lên xuống. Không biết vì sao, bỗng nhiên Phù Niệm Niệm cảm thấy rét lạnh tán đi, cảm thấy toàn thân đều ấm áp, nàng cảm thấy máu trong người cũng sắp sôi trào theo lên.

Nàng lấy dũng khí ngẩng đầu, dán sát môi vào khóe miệng Nhiễm Chính.

Toàn thân Nhiễm Chính cứng đờ, hắn khó có thể tin nhìn về phía Phù Niệm Niệm, nhưng Phù Niệm Niệm giống như có chút thẹn thùng, mím môi muốn rời khỏi. Nhiễm Chính cũng không bỏ qua, hắn đưa tay giữ lấy gáy Phù Niệm Niệm, trực tiếp hôn lên gương mặt của nàng.

Phù Niệm Niệm không nghĩ tới Nhiễm Chính sẽ đáp lại quả quyết đến như thế, nàng thất kinh không dám lộn xộn, chỉ có con mắt còn nháy nháy, lông mi đen dày như quạt quét nhẹ lên chóp mũi Nhiễm Chính.

Nhiễm Chính cảm thấy ngứa, thậm chí còn cảm thấy có một đám lửa đang bùng cháy trên người hắn.

Đêm lạnh đã hoàn toàn bị xem nhẹ, trong mắt của bọn hắn đều chỉ còn lại lẫn nhau.

Nhiễm Chính ôm Phù Niệm Niệm trong tay càng ngày càng chặt, dường như hận không thể để Phù Niệm Niệm hòa tan vào thân thể của mình, nhưng hắn lại sợ Phù Niệm Niệm bị ghìm khó chịu, càng sợ Phù Niệm Niệm sinh lòng chán ghét, đành phải cẩn thận từng li từng tí để tay duy trì một loại tư thế cứng ngắc.

Nhưng Phù Niệm Niệm núp ở bên cạnh hắn, cuộn lại thành một đoàn nho nhỏ, thấy thế nào cũng làm cho người ta thương yêu.

Nhiễm Chính bĩu môi, cuối cùng vẫn buông xuống tất cả thận trọng cùng lo lắng, hắn bắt lấy Phù Niệm Niệm đỡ lên trên vai mình, cúi người xuống.

Thuyền nhỏ nhẹ lay động, ánh trăng tỏa sáng chiếu xuống mặt nước từng gợn sóng gợn sóng lấp lánh tỏa sáng, giống như những hạt chân châu tạo thành những sợi chỉ bạc không ngừng lắc lư trên mặt nước.

- - -- -- --

Phù Niệm Niệm chậm rãi tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt còn có chút mông lung, nhưng nàng vẫn mơ hồ có thể nhìn ra nơi này tuyệt đối không phải hồ nước tối hôm qua.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Phù Niệm Niệm ửng đỏ, nàng cũng không biết tối hôm qua bị mỡ heo gì làm tâm trí mê muội, thế mà trực tiếp cùng Nhiễm Chính củi khô bốc lửa ở trên thuyền, cái thuyền con vốn cũng không lớn, nhiều lần nàng thiếu chút bị lật thuyền rơi xuống nước.

Tối hôm qua đã trải qua cái gì, nàng không dám nghĩ lại. Phù Niệm Niệm chỉ nhớ rõ mình vô cùng mệt mỏi, nên gối lên cánh tay Nhiễm Chính nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ai biết cứ như vậy ngủ mất, nàng thiếu chút còn tưởng rằng mình phải tỉnh lại ở trên thuyền, bị bọn hạ nhân Nhiễm phủ vây quanh nhìn.

Còn may nơi này không phải hồ nước, Phù Niệm Niệm nghĩ rồi chống cánh tay đứng dậy, mới phát hiện động đậy hình như có chút khó khăn, lại cẩn thận nhìn lên, nàng còn bị Nhiễm Chính ôm, giống đêm qua dựa vào lồng ngực Nhiễm Chính.

Phù Niệm Niệm ngửa đầu lặng lẽ quan sát, Nhiễm Chính ôm lấy nàng nhưng hai mắt hơi khép lại, dưới mắt hình như có chút thâm đen, dù vậy thì cũng giống như khối ngọc thô chưa được mài giũa với các đường nét và màu sắc mượt mà.

Nhưng mà khối bảo thạch này hô hấp nhè nhẹ đều đều, rõ ràng còn chưa tỉnh, mà nhìn thấy hắn, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta nghĩ đến chuyện hoang đường đêm qua. Phù Niệm Niệm không khỏi bĩu môi, oán thầm nhìn Nhiễm Chính gầy yếu, vậy mà khí lực cũng không thể khinh thường.

Cho tới bây giờ, Phù Niệm Niệm hiện tại còn mơ hồ cảm thấy mình muốn tan ra thành từng mảnh, vừa nghĩ tới tối hôm qua mình bị giày vò lâu như vậy, nhưng kẻ cầm đầu vẫn còn ngủ yên tâm thoải mái ở chỗ này như thế, Phù Niệm Niệm không khỏi tức giận, hung hăng đẩy eo Nhiễm Chính một cái.

Thế nhưng không đụng phải bụng dưới như dự liệu, Phù Niệm Niệm lại cảm thấy tay mình đè lên vị trí mềm mại trên người Nhiễm Chính, Phù Niệm Niệm cứng lại, không biết mình đụng ở đâu, thế là lại càng dùng sức đẩy.

"Tê.." Bỗng nhiên Nhiễm Chính nhíu mày tỉnh lại, thế nhưng lại không mở mắt, chỉ dùng một giọng điệu lười biếng nói: "Đừng náo loạn, mệt mỏi."

Bỗng nhiên Phù Niệm Niệm hiểu rõ đó là cái gì, tay của nàng rút về như bị bỏng, cả người càng là lập tức như hoa hải đường, đỏ hết cả mặt lẫn cổ: "Ai náo loạn với chàng, vô lại."

Nhiễm Chính từ từ nhắm hai mắt lại cười mà không nói, cảm xúc khó dò, Phù Niệm Niệm luôn cảm thấy hắn đang cười mình lỗ mãng, lại hoài nghi trong đầu hắn đang tập luyện một trận "Hỗn chiến" mới.

Phù Niệm Niệm lập tức vừa thẹn lại vừa tức giận, lắp bắp chất vấn: "Đêm qua ta.. Quần áo của ta đâu? Chắc chắn dính cái kia.. Bẩn.. Ô uế.."

Lúc này Nhiễm Chính mới mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, nhìn Phù Niệm Niệm mới sáng sớm đã không an phận, kiên nhẫn giải thích với nàng: "Quần áo của nàng với nàng, ta đều đã tắm rửa sạch sẽ, được chưa?"

Ai ngờ lời nói vừa dứt, Phù Niệm Niệm càng tức giận, mặt cũng bắt đầu nóng lên: "Vậy ta.. Vậy chẳng phải là cái gì chàng cũng nhìn thấy.. Chàng đáng ghét."

Nhưng Nhiễm Chính lại điềm nhiên như không có việc gì đối với chuyện này, hắn vỗ lưng Phù Niệm Niệm cười khẽ: "Nghe lời, sớm muộn gì cũng thấy."

Phù Niệm Niệm vùi mặt vào trong chăn, vẫn không quên căm giận gọi hắn một câu: "Mai Mai thối."

Khóe miệng Nhiễm Chính nở một nụ cười khổ, có trời mới biết, tối hôm qua vì sợ Phù Niệm Niệm cảm lạnh, sau khi Nhiễm Chính ôm nàng trở về thì lấy nước nóng tắm rửa cho nàng, lại cho nàng ăn nửa bát chè, chờ sắp xếp tốt cho Phù Niệm Niệm lại tắm rửa xong thì ngoài cửa sổ đã sớm có tia sáng, lúc này Nhiễm Chính mới đón ánh mặt trời mà lên giường nằm ngủ.

Ai ngờ mới vừa chìm vào giấc ngủ, hắn lại bị tay Phù Niệm Niệm thiếu chút làm hỏng mệnh căn khiến hắn tỉnh lại. Nhiễm Chính cúi đầu nhìn Phù Niệm Niệm trong ngực, hắn cười cười, bỗng nhiên nghĩ ra một kế, bắt đầu giả đau đầu.

Quả nhiên Phù Niệm Niệm mắc lừa, từ trong chăn thò đầu ra, trong mắt cũng mang theo tia đau lòng: "Chàng sao rồi? Có phải vết thương ngày hôm qua.."

Nàng còn chưa nói xong, Nhiễm Chính đã khẽ hôn lên trán nàng, hắn cười mà hai mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết: "Rất tốt, còn có tâm tư lo lắng cho ta, xem ra không bị nhiễm phong hàn."

Phù Niệm Niệm bĩu môi, cuối cùng phát hiện mình lại bị lừa, dưới cơn nóng giận đưa chân đạp nhẹ về phía Nhiễm Chính. Nhưng nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy như bị thi chú, lại đụng phải nơi đó trên người Nhiễm Chính.

Không khí ngột ngạt lập tức quanh quẩn xung quanh hai người.

"Tê.." Lông mày của Nhiễm Chính nhíu chặt lại: "Niệm Niệm, hoa mai có thể gãy, nhưng quả thì không thể tùy tiện hái loạn."

Hắn khẽ nói bên tai Phù Niệm Niệm: "Làm không tốt ta phải đoạn tử tuyệt tôn, nàng bỏ được sao?"

Phù Niệm Niệm ngây ngốc, vừa mới khôi phục như thường giờ mặt lại bốc cháy, lời nói đến bên miệng nàng cũng không biết nói ra như thế nào, cuối cùng đành phải xoay người đưa lưng về phía Nhiễm Chính để bày tỏ phẫn nộ của mình.

Nhiễm Chính cũng không vội, hắn tựa đầu ở bên tai Phù Niệm Niệm, trong mắt tràn đầy cưng chiều hỏi nàng: "Còn tức giận sao? Vậy ta giải thích với nàng có được không?"

"Ai tức giận với chàng cái này?" Phù Niệm Niệm trầm trầm nói: "Hôm qua chàng không chút nghĩ ngợi đã lăn xuống khe núi, ngã hỏng thì làm sao bây giờ?"

Nhiễm Chính nhíu mày: "A, hóa ra trong lòng Niệm Niệm thương ta, nhưng mà không sao, thật ra ta không sợ cao."

Nghe Nhiễm Chính nói kiểu nhẹ nhàng, Phù Niệm Niệm lập tức tức giận, nàng phồng má thở phì phò nói: "Người bị ngã chết đều không sợ cao."

Nói xong, nàng lại cảm thấy lời này không hay lắm, nhẹ nhàng "Phi" một tiếng.

Ý cười của Nhiễm Chính càng nồng đậm hơn, đột nhiên hắn ngậm lấy vành tai của Phù Niệm Niệm, cẩn thận ôm nàng vào trong ngực: "Niệm Niệm, ta cảm thấy mình rất hạnh phúc, giống như đang nằm mơ vậy."

"Nhưng ta không hi vọng đây là mơ, coi như mới đầu là gả sai, thì bây giờ chúng ta cũng là thích thật sự." Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng nói: "Mai Mai, chàng sẽ không gạt ta, đúng không?"

Nhiễm Chính có nháy mắt thất thần, hắn muốn nói cho Phù Niệm Niệm, từ lúc vừa mới bắt đầu đã không phải là ngoài ý muốn, người đổi tân nương vào lúc tân hôn là hắn, lúc trước bóp cổ Phù Niệm Niệm bảo nàng ngoan ngoãn nghe lời cũng là hắn, biết rất rõ bị tính kế nhưng vẫn muốn ngăn cản Phù Niệm Niệm ngã xuống bậc thang cũng là hắn.

Thế nhưng Nhiễm Chính không dám nói, thậm chí hắn không dám nói thân phận thật sự cho Phù Niệm Niệm, không dám nói cho nàng cây trâm bảy năm trước kia hắn vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.

Thế nhưng nói cái này thì có ý nghĩa gì chứ? Dù sao không lâu nữa, Tô Huyên sẽ biến mất trên đời này, tất cả bí mật cũng sẽ bị phủ bụi.

Nhiễm Chính cười tự giễu: "Đương nhiên sẽ không."

Lúc này Phù Niệm Niệm mới chậm rãi quay người lại, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng sờ lên vành mắt thâm đen của Nhiễm Chính, giọng nói mang vẻ đau lòng: "Chàng nằm đi, ta đi xem Bạch Trà chuẩn bị đồ ăn gì."

Nhưng nàng còn chưa đứng dậy, đã bị Nhiễm Chính kéo về giường, hắn từ từ nhắm hai mắt lại, gác cằm lên đầu vai Phù Niệm Niệm: "Bồi ta ngủ một lát."

Phù Niệm Niệm nhìn Nhiễm Chính, nhíu mày: "Yêu phi họa nước."

Nhiễm Chính thật sự rất buồn ngủ, hắn mơ mơ màng màng "Ừ" một tiếng rồi không đáp lại nữa.

Phù Niệm Niệm nhìn Nhiễm Chính như người say rượu ngủ thiếp đi, phối hợp cười ra tiếng. Nàng đang chuẩn bị dịch tốt chăn mền cho Nhiễm Chính cùng nhau nhắm mắt, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng Mạt Lỵ.

"Phu tử, phu nhân, có người tới thăm, không để lại tên, chỉ đưa một lệnh bài mời phu tử gặp nhau."

Thế là Phù Niệm Niệm vỗ vỗ mặt Nhiễm Chính: "Tỉnh, nhanh lên rời giường."

Nhiễm Chính không mở mắt, hắn quệt mồm, nằm ỳ đấy nói lầu bầu giống như Nhuyễn Nhuyễn: "Ta ngủ thiếp đi, không nghe thấy."

Phù Niệm Niệm bật cười: "Nhanh lên, nói không chừng là Văn đại nhân, đừng để người ta chờ quá lâu."

"Văn Điều mới không có khả năng sáng sớm đã tới." Nhiễm Chính ngáp một cái: "Bây giờ đến chính là cố ý giày vò người, chưa chắc là hạng người tốt lành gì."

Nhiễm Chính biếng nhác rời giường, rửa mặt đội mũ, mặc bộ trường bào màu xanh mà Phù Niệm Niệm chọn cho hắn, thắt dây lưng, lại trở thành bộ dáng ôn nhuận như ngọc ngày thường. Chỉ là hắn còn từ từ nhắm hai mắt tựa ở đầu vai Phù Niệm Niệm, tuyệt đối không giống ngày thường.

"Chắc là có người nghe nói chàng bị thương, đặc biệt đến thăm chàng." Phù Niệm Niệm đẩy cửa ra, đẩy Nhiễm Chính ra ngoài.

Nhiễm Chính xoay người, ôm mặt Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng hôn một cái: "Nếu thật sự là Văn Điều, ta đánh nát chân hắn."

Phù Niệm Niệm cười ra tiếng.

Mạt Lỵ đã sớm đợi ở ngoài cửa nhanh chóng đưa lệnh bài của khách nhân cho Nhiễm Chính.

Phù Niệm Niệm vốn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng bỗng nhiên nàng nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Nhiễm Chính thêm mấy phần ngưng trọng, sau đó nàng nghe thấy Nhiễm Chính phân phó Mạt Lỵ: "Ngươi đi gọi Oánh Nương đến, sau đó ai cũng không cần đi theo ta."

Tác giả có lời muốn nói:

Tu Tu: Nằm trên giường không bằng nằm thuyền nhỏ, vẫn là quan văn biết chơi a!

ω)

Rau xanh: Tú Nhi tỷ tỷ, phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn!

Hạo nhi: E mmm không tệ, ta cũng muốn mua du thuyền thử với Sở Sở một chút.

Sở sở: Hắc hắc hắc, ta đã mua rồi~

Hạo nhi: Không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút đáng sợ?

Spoil chương sau:

"Trẫm đặc biệt giữ huynh muội bọn hắn ở kinh thành mấy ngày qua, chính là vì muốn ngươi tiếp xúc với tiểu nha đầu Nghị Đức kia nhiều hơn, như thế nào? Ngươi có thích không?" Từ trước đến nay trên mặt Hoằng Đức đế luôn mang theo chút uy nghiêm, giờ lại thêm chút biểu cảm hiếu kỳ: "Trẫm thay ngươi làm chủ, bảo ngươi lấy nàng ấy, được chứ?"

Nhiễm Chính nghe xong lời này, không có chút chần chờ nào một lần nữa quỳ xuống trước mặt Hoằng Đức đế, trịnh trọng nói: "Bệ hạ thứ tội, Nhiễm Chính tuyệt đối không nguyện ý."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv