Anh ta không kết hôn...
Anh ta không có vương vấn tình cũ với Mộng Na...
Anh ta cũng không có ký vào đơn ly hôn, điều này chứng tỏ, chúng tôi vẫn còn là vợ chồng có phải không?
Lục Minh Hiên không nói gì thêm, chỉ khởi động xe, nghênh ngang rời đi.
PARIS
Lại một lần nữa trở lại thành phố quen thuộc này, nhưng cảm giác quá xa lạ.
Trí nhớ trong đầu tôi đã bị thay thế bởi phần lớn những ký ức lúc trước, cho nên bây giờ Paris với tôi lại trở thành một thành phố khá xa lạ.
Lục Minh Hiên tự mình lái xe đưa tôi về.
Dọc theo đường đi, anh ta không nói chuyện với tôi, cũng không nhắc lại bất cứ chuyện gì.
Ngược lại trong lòng tôi càng thấy bất an hơn.
Có phải anh ta định chia tay với tôi không?
Bởi vì tôi không tín nhiệm anh ta, nên anh ta không thèm để ý tới tôi nữa sao?
Tôi càng nghĩ càng bất an, nhưng không biết phải nói cái gì.
Nếu như bây giờ tôi chủ động nói một chút gì đó, có khi tình hình cũng có thể biến chuyển tốt hơn một chút, nhưng tôi không định nói, bởi vì tôi không biết phải nói gì.
Lúc trước tôi cự tuyệt anh ta kiên quyết như vậy, làm anh ta tổn thương rất nhiều, bây giờ biết phải nói sao với anh ta đây?
Thôi cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi, nếu như anh ta cứ như vậy mà bỏ đi, thì đối với tôi hay anh ta, cũng là chuyện tốt.
Có lẽ, tôi có thể bắt đầu lại từ đầu.
Bắt đầu cuộc sống mới của mình, cũng là một chuyện tốt...
Lòng tôi càng ngày càng lạnh, cảm thấy như câu chuyện tình yêu của chúng tôi ngay tại khoảnh khắc anh ta nói câu "Em không tin tưởng anh" đã đặt dấu chấm hết rồi...
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn nghĩ tới cái gì nữa.
"Em ở đâu." Anh ta chợt nói một câu.
Tôi đọc địa chỉ, anh ta tiếp tục lái xe...
Khoảng hai mươi phút sau, xe ngừng lại, tôi mở mắt, phát hiện phía trước đã bị chặn lại, có rất nhiều người vây xung quanh, còn có cảnh sát duy trì trật tự ở hiện trường.
Tôi nhíu mày: "Đằng trước có chuyện gì vậy?"
"Không lẽ là xảy ra tai nạn?" Lục Minh Hiên xuống xe, tôi cũng xuống xe theo.
Tôi cản một người phụ nữ trung niên đang đi bên cạnh hỏi: "Cho hỏi đằng trước xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chung cư bị cháy!"
Một dự cảm bất thường dâng lên trong lòng.
"Là chung cư nào vậy?"
"Hình như là chung cư Minh Viên!"
Tôi căng thẳng, nhà tôi ở chung cư Minh Viên mà? Trong đó bị cháy rồi sao?
Càng nghĩ càng bất an, tôi nóng nảy, chui vào trong đám người.
"Mạc Oánh!" Lục Minh Hiên đuổi theo.
"Cô gái, cô không thể đi vào, trong đó rất nguy hiểm!" Một người cảnh sát ngăn tôi lại.
"Nhà tôi ở trên đó, xin hãy cho tôi vào xem một chút!"
"Không được, bên trong thật sự rất nguy hiểm, cô không thể đi vào!"
Lúc này, mấy nhân viên chữa cháy đỡ một người phụ nữ đi ra, trên người cô ta đắp cái chăn ướt nhẹp, không thấy rõ mặt cô ta
được.
"Mạc tiểu thư..."
Tôi quay đầu, nhìn thấy nhân viên chữa cháy đỡ người phụ nữ đang đi về phía tôi.
Tôi định thần lại, đây không phải là bảo mẫu của con trai tôi sao?
Cô ta kéo cái chăn trên người xuống, bây giờ tôi mới thấy, tóc cô ta bị cháy rụi, quần áo trên người cũng có dấu vết cháy xém, tôi nóng nảy: "Con trai tôi đâu? Con trai tôi đang ở đâu rồi!"
"Tôi... Tôi không biết... Vẫn còn ở phía trên... Lửa cháy quá lớn, tôi không cứu nó được, thật xin lỗi..."
Không...
Tôi cảm thấy như cả thế giới đổ sập xuống...
Tôi bắt đầu điên lên: "Các người đừng cản tôi nữa, tôi phải cứu con trai tôi, tôi phải cứu con trai của tôi..."
"Cô gái, cô bình tĩnh lại một chút, lửa cháy bên trong rất lớn, cô không thể vào được đâu, nhân viên chữa cháy của chúng tôi vẫn đang dập lửa ở bên trong, cô kiên nhẫn đi..."