Tô Quân thu hồi quả đấm, từ trên cao nhìn xuống Lục Minh Hiên: "Cảnh cáo anh, tôn trọng Mạc Oánh một chút, bây giờ cô ấy không còn là vợ của anh nữa, không cần động tay động chân với cô ấy, nếu không, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."
Lục Minh Hiên lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt ưu thương nhìn tôi: "Thật sự không thể cho anh một cơ hội sao?"
Mặc dù tôi không có chút ấn tượng nào với anh ta, nhưng ánh mắt bi thương đó làm cho tôi cảm thấy có chút xíu --- đau lòng?
Là đau lòng sao?
Tôi quay mặt qua chỗ khác: "Rất xin lỗi, bây giờ tôi không có ấn tượng gì với anh hết, không biết phải nói cái gì, để cho tôi yên tĩnh suy nghĩ thật kỹ đi. Tô Quân, chúng ta đi thôi."
Tô Quân dẫn theo tôi rời khỏi phòng.
************
Mang theo con trai từ bệnh viện về đến nhà, trong lòng tôi vô cùng nặng nề phức tạp, ăn cơm cũng ăn không vô.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, tôi nhất thời chưa tiếp thu kịp.
"Mạc Oánh, ăn chút gì đi có được không?" Tô Quân bưng một chén cháo đến trước mặt tôi.
Tôi chỉ chỗ trống trên ghế salon bên cạnh, ý nói anh ta ngồi xuống, chờ anh ta ngồi xong, tôi nhàn nhạt nói: "Có thể kể một chút về những chuyện đã xảy ra cho em nghe được không."
"Em muốn biết chuyện gì?"
"Chuyện gì anh biết thì nói hết cho em nghe."
Tô Quân do dự một chút, cuối cùng vẫn là nói ra hết mọi chuyện, từ lúc chúng tôi gặp nhau, cho đến lần gặp mặt cuối cùng...
"Mạc Oánh, anh thật lòng thích em, em có trách anh lừa gạt em không?" Anh ta thấp thỏm bất an nhìn tôi.
Tôi cong khóe miệng, lắc đầu: "Em không trách anh."
"Thật sao?"
"Ừ." Tôi gật đầu, thật sự là tôi không trách Tô Quân, bởi vì anh ta là một người rất thành thật!
Cũng bởi vì anh ta biết mình không phải là chồng thật sự của tôi, cho nên đến bây giờ anh ta vẫn chưa từng chạm vào tôi, cho dù cơ thể bị kích thích nổi lên ham muốn, cũng không muốn chạm lên người tôi...
"Tô Quân, em vô cùng cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cho em, thật sự rất cảm ơn anh."
Tô Quân căng thẳng: "Mạc Oánh, em nói những lời này, là muốn rời khỏi anh sao? Em phải đi rồi sao?"
Tôi thở dài: "Nếu em không phải là vợ của anh, thì không cần thiết phải ở lại đây nữa rồi, không phải sao?"
"Không, Mạc Oánh, em là vợ của anh, anh vẫn luôn thừa nhận em là vợ anh, chỉ là anh chưa được sự đồng ý của em, anh mới... Anh tôn trọng em, anh hy vọng em khôi phục trí nhớ, sau khi biết tất cả mọi chuyện, sẽ tự nguyện ở bên cạnh anh, vậy thì anh mới thực sự trở thành chồng em, anh hy vọng em cam tâm tình nguyện đi theo anh, không có chuyện gì lừa gạt giấu giếm lẫn nhau..."
Tô Quân quả là một người đàn ông tốt, tôi cười cười: "Thật là kỳ lạ nhỉ, tại sao anh là người đàn ông tốt như vậy, mà lúc đầu em lại không chọn anh?"
Tô Quân mấp máy môi, không nói gì, một lát sau mới nói: "Bây giờ em chọn anh cũng không muộn..."
"Em dẫn theo con của người khác ở cùng anh, anh không cảm thấy..."
"Anh không quan tâm người khác thấy thế nào, nghĩ thế nào, dù sao anh cũng không ngại, con của em cũng chính là con ruột của anh, anh sẽ coi nó như chính mình sinh ra, nửa năm nay anh đối xử với con trai như thế nào, em cũng thấy rất rõ rồi đó, sau này anh cũng sẽ đối xử tốt với nó như vậy, thật đó, em hãy tin tưởng anh có được không?"
"Tô Quân, em tin tưởng anh, nhưng mà... Em không nỡ, em thấy làm như vậy rất không công bằng đối với anh, em sẽ cảm thấy rất có lỗi với anh..."
"Mạc Oánh..."
"Anh cho em chút thời gian đi, em muốn suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào tiếp theo..."