"Vậy em phải rất ghét cô nhi viện mới đúng chứ."
"Đúng vậy, có một đoạn thời gian, tôi rất sợ, rất ghét, chỉ là bây giờ trưởng thành rồi, lại có một cảm giác khác đối với cô nhi viện." Tôi nhìn bầu trời, nhớ lại lúc trước: "Nhớ lúc đó, trong cô nhi viện có một bé gái đối xử rất tốt với tôi, nhờ có cô ấy mà suốt một tuần lễ đó, tôi mới không cảm thấy quá khó khăn, sau này khi tôi đã có đủ dũng khí để quay lại, thì cô nhi viện kia đã bị dỡ bỏ."
"Cô nhi viện đó tên gọi là gì?" Anh ta đột nhiên hỏi.
"Không nhớ rõ, chuyện cũng lâu như vậy rồi..." Tôi thở dài: "Nếu như không có ông ngoại, tôi cũng sẽ là một thành viên của cô nhi viện rồi, tôi cảm thấy mấy đứa trẻ ở cô nhi viện rất đáng thương, ngay từ nhỏ đã không có ba mẹ ở bên cạnh, còn tôi, có mẹ nhưng không có cha, cho nên tôi cũng cảm thấy mình là một cô nhi, gặp mấy đứa trẻ ở đây, giống như được thấy người có cùng cảnh ngộ với mình, càm giác rất đặc biệt."
Ánh mắt thâm thúy mang theo chút xa lạ của anh ta nhìn tôi, giống như không quen biết tôi.
"Sao lại nhìn tôi như vậy?"
"Bây giờ anh mới phát hiện, anh không hiểu em một chút nào." Anh ta sâu kín nói.
Tôi cười: "Cho tới bây giờ anh cũng không hiểu tôi. Anh làm sao sẽ tìm hiểu về tôi chứ? Tôi nghĩ, không có người phụ nữ nào có thể làm cho anh bỏ tâm tư đi tìm hiểu về cô ta đâu nhỉ?"
Anh ta lại trầm mặc.
Tôi nhìn lên trời, lại tiếp tục lầm bầm: "Khi còn nhỏ tôi thật sự rất ngu ngốc, tôi muốn trưởng thành, kiếm thật nhiều thật là nhiều tiền, xây một cô nhi viện thuộc về mình, để cho tất cả những đứa trẻ không có nhà được có một căn nhà chung! Nhưng sau này lớn lên mới phát hiện, kiếm tiền cũng không phải là một chuyện dễ dàng, coi như có mở được cô nhi viện, cũng chưa chắc có thể làm cho tất cả những đứa bé vô gia cư có nhà ở, cái thế giới này, căn bản không giống như tôi từng tưởng tượng..."
"Thật ra thì em không ngốc, chỉ là có chút ngây thơ thôi." Anh ta cong khóe miệng nhìn tôi.
"Đúng vậy, tôi thật là... Quá ngây thơ rồi..."
Lúc rời khỏi cô nhi viện, trời đã tối.
Xung quanh ngay cả một cái đèn đường cũng không có, chỉ dựa vào ánh trăng mờ tối mà đi về phía trước.
Mặt đường không bằng phẳng, thi thoảng sẽ vấp phải mấy cục đá nhỏ, tôi mang đôi giày cao gót mười centimet, khập khiễng bước đi, bàn tay nắm tay Lục Minh Hiên ướt đẫm mồ hôi.
Giày cao gót đúng là làm cho tôi vừa yêu vừa hận mà! Phụ nữ thật là đáng thương!
"Anh cõng em!" Anh ta trực tiếp ngồi xổm trước mặt tôi, không cho tôi cự tuyệt.