Màn 1: Biệt thự quỷ sơ sinh- Chương 14
Edit by: JaniceD – overfloral
- -------
“Hả?” Lâm Cương đơ người.
“Người đàn ông say xỉn, Từ Nam Y, Triệu Nhân, bọn họ có phải người chơi không?”
Lâm Cương gật đầu: “Đương nhiên phải”
“Người say kia ngày đầu tiên đã chết mất, Từ Nam Y và Triệu Nhân chết vào tối qua, mà bọn họ chỉ kịp lượn ở hai chỗ, phòng ngủ và phòng khách”
“Có ý gì?” Lâm Cương cảm thấy mơ hồ, hắn đã hiểu gì đó nhưng lại không nói nên lời: “Đang vạch phạm vi à?”
“Anh có thể hiểu thế này, người thứ nhất tử vong là tên đàn ông nát rượu bia, lúc tỉnh lại đến men say còn chưa tan đã bị giết rồi, nhưng trên lý thuyết, hắn vẫn là người chơi. Hệ thống vì sao lại nói ‘trong phạm vi tất cả người chơi có thể nhìn thấy’, vậy thì chỉ có một khả năng: trước khi tên đàn ông ấy chết, tất cả chúng ta, bao gồm cả hắn, đều đã thấy được”
Khi nghe hệ thống nhắc nhở thì cậu đã nghĩ đến vấn đề này.
Phản ứng khi tỉnh lại của mỗi người đều không thể dự đoán được, nhưng sẽ có một động tác là đương nhiên, mở mắt.
Mặc kệ người say kia có đang tỉnh táo hay không, nhưng nhất định hắn cũng sẽ mở mắt, nếu không lúc đó sẽ không có thông báo “Tất cả người chơi đã thức tỉnh”
Nếu đứa bé kia ở phòng khách, vườn hoa hay phòng nào khác thì tên say kia không thấy được, vậy nên khả năng lớn nhất là đồ vật họ thấy đầu tiên khi mở mắt.
“Cái gì!?” Lâm Cương kinh ngạc kêu lên, nhớ lúc hắn tỉnh lại, bỗng nhiên hiểu ra, hắn chỉ trần nhà rồi dùng khẩu hình mà hỏi: “Là chúng nó?”
“Nhưng trước đó chẳng phải hai người đã kiểm tra rồi ư? Là búp bê bình thường thôi.”
Hơn nữa không chỉ hai người bọn họ, các phòng khác chắc chắn cũng đã nghi ngờ và kiểm tra, đặc biệt là loại người chơi cũ như mặt sẹo, bọn họ hẳn đều kết luận đống búp bê này không có gì đáng chú ý.
“Hầu hết là thế, vậy nên chúng ta hãy nói đến nhắc nhở thứ hai.” Một tay Kỷ Vô Hoan gặm thịt kho, tay kia đang có ý đồ lau dầu lên người Nhiếp Uyên, bị anh đánh tay mới bĩu môi, thành thật dùng khăn giấy lau kĩ rồi đánh chữ: “Nữ chủ nhân kia nếu thật sự đang ôm đầu đứa con của cô ta, vậy trạng thái của đứa bé ấy bây giờ là?”
“…… Thi thể không đầu?”
“Chỉ sợ là bị phanh thây” Kỷ Vô Hoan nêu các con số: “Không biết trong hai phòng khóa kia có hay không, chỉ riêng người chơi đã có tám phòng, nếu muốn bảo đảm ai cũng thấy được, vậy lấy thi thể bị phanh thây kia khâu vào búp bê, trừ khi vận may bùng nổ, còn không trong vô số búp bê, chẳng những muốn chạm được mà còn phải sờ được một bộ phận của thi thể, xác suất quá nhỏ”
Đến giờ Lâm Cương mới bừng tỉnh: “Cho nên tối qua hai người sờ đám búp bê, kỳ thật là đang muốn xác nhận điểm này?”
“Một nửa, đương nhiên cũng muốn biết chúng có nguy hiểm không. Mặt khác, vẫn còn nhắc nhở trắng trợn hơn: ‘nữ chủ nhân đã làm ra rất nhiều búp bê trẻ con’, đây là đang chơi chữ”. Kỷ Vô Hoan nhún vai: “Rốt cuộc là lấy trẻ con làm thành búp bê, hay là làm búp bê thành bộ dáng của trẻ con, nói không rõ”
Nếu đứa bé kia thật sự bị nữ chủ nhân phanh thây để làm búp bê, nghĩ thôi cũng làm người ta thấy ớn lạnh.
Bọn họ đều cho rằng đứa bé kia bị quái vật Đỗ Toa giết, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu hung thủ là cô ta thì tại sao nữ chủ nhân lại có thể bình tĩnh nói: “Đỗ Toa đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, tôi đưa mọi người đến phòng ăn”
Lại còn: “Mọi người là khách của Đỗ Toa phải không?”
Nếu họ là khách Đỗ Toa mời đến thì vì đâu mà cô ta muốn giết bọn họ?
Tất cả đều mâu thuẫn.
Cho nên trừ phi tồn tại NPC thứ ba, nếu không hung thủ giết đứa bé rất có thể chính là nữ chủ nhân.
Kỷ Vô Hoan phải đánh chữ trên di động vì cậu sợ cô ta sẽ nghe được.
Quái vật thì không chắc, nhưng nữ chủ nhân trăm phần trăm có thể hiểu những gì họ nói.
Nhưng biểu hiện của cô ta rõ ràng rất yêu đứa con, sao lại giết nó? Sau đó dùng cách này để nhung nhớ nó, bị điên à?
Tòa biệt thự này đã xảy ra những gì?
Xét đến những manh mối đã tìm ra đến giờ, nơi này rất không đơn giản.
Trước tiên không nhắc đến phòng khách, vườn hoa lớn thái quá, còn có cách trang trí trong từng phòng khiến người ta bứt rứt khó có thể miêu tả.
Ví dụ giường trong phòng Kỷ Vô Hoan bọn họ, cửa sổ có lắp khung sắt trong phòng Từ Nam Y, sau đó đến hai cái ghế dựa hoàn toàn lạc lõng ở phòng tây trang đen. Trong phòng Lý Liên và Triệu Nhân thế mà không có gì đặc biệt.
Nhưng có thể là do cậu không tìm thấy, hoặc đã bị mặt sẹo giấu đi.
Còn cái giá áo có thiết kế kì dị trong phòng người say xỉn kia.
Hầu như trong mỗi phòng đều có gia cụ hoặc thứ gì đấy không hợp với chỉnh thể phong cách trang trí, chưa hết, còn đỉnh đèn ngoài hành lang nữa. Lại thêm vườn hoa không ngừng lặp lại cùng một khung cảnh.
Kỷ Vô Hoan tạm thời chưa thể lý giải.
Nghe Kỷ Vô Hoan phân tích xong Lâm Cương đột nhiên như được khai sáng, quả thật rất đơn giản! Hắn nghĩ quá phức tạp lại đâm đầu vào ngõ cụt, tự thấy nếu phải ‘tìm’ thì đương nhiên sẽ bị ‘giấu’ rồi.
Ai mà ngờ nó nằm ngay trên đầu chứ!
“Bây giờ chúng ta mau chóng tìm nó đi, nhiều thế này!”
Kỷ Vô Hoan thảnh thơi nhai thịt kho, trông chẳng nôn nóng tẹo nào, đến khi nuốt xong mới nói: “Nếu anh sốt ruột thì có thể tìm trước, chúng tôi tiếp tục ở đây canh chừng”
“Kỷ Vô Địch, hai người ngoài hiện thực làm nghề gì vậy?” Lâm Cương không nhịn được mà hỏi.
Không bàn tới Nhiếp Uyên, đối diện NPC còn trấn định như vậy, có bao nhiêu người chơi mới có thể giống cậu ta? Lâm Cương cảm thấy ngay cả mặt sẹo cũng không làm được.
Còn Kỷ Vô Hoan, tuy ngay từ đầu bị dọa khóc rất nhiều, nhưng về sau thích ứng rất nhanh, thậm chí có tâm tình trêu chọc mặt sẹo, còn gặm thịt kho ngon lành, bình tĩnh quá à nha?
Hắn ta vốn cho rằng lòng dạ đối phương nông cạn, lại hơi ngốc, nhưng xem ra cậu ta chẳng những không ngốc mà còn cực kì thông minh.
Kỷ Vô Hoan lấy khăn giấy lau khô ngón tay, thu lại ý cười trên mặt, vừa nghiêm túc vừa thần bí nhìn hắn: “Anh muốn biết thật à?”
“Ừ” Đột nhiên thấy cậu đứng đắn như vậy, Lâm Cương khẩn trương, hai tai dựng lên, sống lưng thẳng đứng.
“Nếu anh đã chân thành thế” Kỷ Vô Hoan dùng ngón trỏ đẩy mắt kính, âm trầm nói: “Tôi sẽ nhân từ cho anh biết, vì ngăn thế giới bị phá hoại, vì bảo vệ hoà bình, đề cao tình yêu, chống lại cái ác, nhân vật phản diện đầy đáng yêu và ngây ngất lòng người Kỷ Vô Địch cùng Nhiếp Viên Viên, chúng tôi là đội xuyên qua ngân hà từ lỗ trắng, tương lai tươi sáng đang chờ chúng ta!”(*)
⊳ Chú thích
(*)Đoạn này dựa theo slogan của đội phản diện Rocket trong phim Pokemon.
Lâm Cương: “….” Tôi sai rồi, tôi không nên cung cấp sân khấu cho tên thích vờ vịt này lộng hành!
“Ê nè Viên Viên!” Kỷ Vô Hoan vỗ đùi Nhiếp Uyên, bất ngờ thấy xúc cảm không tồi chút nào, vì vậy thuận tay xoa nắn hai cái, nháy đôi mắt đào hoa quyến rũ, dựa sát vào, nhìn anh rồi bất mãn nói: “Mèo đâu?”(*)
⊳ Chú thích
(*)Không hiểu mèo gì nhưng mà ẻm hỏi vậy đó:v E hèm riêng tôi và đồng bọn beta part-time của tôi thì nghĩ mèo là ‘cậu nhỏ’ của anh Nhiếp, vì theo như đoạn phía dưới thì tay ẻm đang ở trên *** của ảnh:v
Vẻ mặt Nhiếp Uyên biến đổi, tát cái tay đang hư hỏng trên đũng quần mình ra, trầm giọng mắng: “Bệnh tâm thần!”
“Ê Viên Viên, cậu…”
Trước khi cả hai lại lao vào đâm chọc nhau, Lâm Cương nhanh nhẹn chen vào, đổi đề tài: “Kỷ Vô Địch, vậy bây giờ cậu đã hiểu rõ chân tướng sự thật chưa?”
“Vẫn chưa” Kỷ Vô Hoan lắc đầu, đã nói đến vấn đề này, cậu bỗng nhớ đến một việc: “Màu trắng, nhắc đến màu trắng thì anh sẽ nhớ đến cái gì?”
Lâm Cương nghĩ nghĩ, thành thật đáp lời: “Cơm, đường trắng, đường phèn, muối, mỡ heo, tỏi, xương”
Ô kê, nghề đầu bếp có khác.
Kỷ Vô Hoan nhìn Nhiếp Uyên: “Viên Viên ới ời~ Cậu thì sao?”
Nhiếp Uyên không để ý đến cậu, anh ngồi bên cạnh bàn trà, ngón tay nhẹ chạm mặt bàn, hình như nghĩ đến gì đó.
Kỷ Vô Hoan bĩu môi: “Viên Viên à cậu càng ngày càng không đáng yêu”
Màu trắng ở đây hiển nhiên có một ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Kỷ Vô Hoan tự nhận bản thân không phải loại người đậm chất văn nghệ gì, nhưng nói đến màu trắng sẽ nhớ đến thuần khiết, hòa bình, bồ câu đưa thư gì đấy, nếu nghĩ xa hơn một chút…
Thế nhưng Kỷ Vô Hoan bị đánh gãy bởi tiếng bước chân từ cầu thang bên trái lên, theo đó là âm thanh trò chuyện của một nam một nữ.
Mặt sẹo và nữ tóc ngắn?
“Cửa phòng ăn vì sao bị khóa vậy? Bên trong có chuyện mờ ám gì nhỉ?”
“Chờ đến giữa trưa thì điều tra kĩ một chút. Mẹ nó tôi thật sự chịu không được đám ngu kia, nói bao nhiêu lần rồi, trèo tường ra ngoài là vô ích, nghĩ hệ thống Rubik cũng ngu giống mình à?” Mặt sẹo mắng: “Một lũ heo!”
Nghe ngữ khí này, có vẻ nữ tóc ngắn cũng bất an lắm: “Thằng nhóc Lý Tề đần độn chẳng kém, lúc tìm đùi để ôm thì nói hay ho lắm, nào là tôi biết nghe lời nào là tôi có năng lực, cuối cùng giao có mỗi việc cỏn con cũng không làm xong”
“Hai căn phòng bị khóa kia khẳng định có vấn đề, nhưng chìa khóa ở trên người quái vật kia…”
Hai người vừa nói vừa đi về hướng bên này, khóe mắt thoáng thấy Kỷ Vô Hoan ngồi trên sô pha ăn đến miệng dính dầu bóng nhẫy, cùng Nhiếp Uyên và Lâm Cương.
Mặt sẹo hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng tự điều chỉnh sắc mặt, vừa rồi còn mắng họ ngu mà giờ đã điềm tĩnh cười cười: “Mọi người sao lại ở đây, vừa rồi đi đâu thế?”
Trong lòng Kỷ Vô Hoan hừ một tiếng khinh bỉ.
Nếu so trình biến đổi biểu cảm, mặt sẹo bổ túc thêm tám trăm năm cũng không sánh bằng Kỷ ảnh đế.
“Ưm~” Kỷ Vô Hoan một giây biến thành thiếu nam mảnh mai, bên má còn có vệt đỏ ửng ngọt ngào, đầu ngón tay đáng thương chọc chọc vào cánh tay Nhiếp Uyên: “Người ta mới nãy dạo vườn hoa với Nhiếp ca ca mà~”
“……”
Nháy mắt, mặt sẹo cứng đờ cả người, sau khi khóe miệng co rút vài cái mới miễn cưỡng trưng ra một nụ cười xấu hổ nhưng rất lịch sự văn minh: “Vậy mọi người tiếp tục đi?”
“Không được đâu, người ta mệt rồi, bây giờ muốn ngủ thôi à, tối qua sợ muốn chết, cả đêm không ngủ nổi luôn đó” Kỷ Vô Hoan nói xong, bàn tay còn không thiếu một tư thế hoa lan tiêu chuẩn rồi ôm lấy cánh tay Nhiếp Uyên, tựa lên bả vai anh, thuận tiện cọ sạch lớp mỡ trên miệng.
Mặt sẹo và nữ tóc ngắn cố nén cảm giác muốn nôn, tự thôi miên bản thân, không cần chấp với mấy đứa thần kinh.
Hai người xoay đi xem xét hai cánh cửa phòng bị khóa kia, lập tức thấy được giấy ghi chú được dán bên trên.
Nữ tóc ngắn theo quán tính muốn xé xuống xem, bị mặt sẹo ngăn cản.
Hắn ta kề sát vào, thấy được dòng chữ kia, biểu tình trở nên hơi vi diệu.
Hắn quay đầu nhìn về Kỷ Vô Hoan vẫn trong trạng thái chim non nhỏ nép vào lòng người ta kia, đối phương còn thẹn thùng đỏ mặt cười với hắn, lòng lập tức nổi một trận ác hàn.
Không cần phải nói, khẳng định là do tên ẻo lả kia viết.
Đáy lòng mặt sẹo cười lạnh, tên đần này muốn đâm đầu vào chỗ chết thì đương nhiên hắn ta sẽ không cản.
Có lẽ vì có người khác, mặt sẹo và nữ tóc ngắn kiểm tra xong hai cánh cửa, không nói thêm tiếng nào mà rời đi luôn.
Họ vừa đi, Kỷ Vô Hoan thiếu chút nữa cười tới mức ngã từ trên sô pha xuống sàn: “Viên Viên cậu thấy biểu cảm của họ không?”
“……”
“Viên Viên?”
Nhiếp Uyên không để ý đến cậu, nhìn bộ dáng trầm tư của anh, ý cười trên môi cậu cũng biến mất, hỏi: “Viên Viên cậu nghĩ được gì rồi?”
“Tôi đang nghĩ…” Nhiếp Uyên liếc cậu một cái, khóe miệng cong lên: “Vừa rồi câu Nhiếp ca ca kia rất êm tai”
Kỷ Vô Hoan: “……”
Kỷ Lầy sung sướng nhất thời, nháy mắt bị lật xe.
Cậu có thể nghĩ đến, sau này Nhiếp Uyên sẽ lấy cái này chế nhạo cậu vài tháng luôn!
Đại khái do đuôi nhỏ bị túm, hiếm khi Kỷ Vô Hoan yên tĩnh như gà, bé ngoan ngồi trên sô pha, cúi đầu chơi di động.
Mười giờ năm mươi, trên hành lang truyền đến tiếng mở cửa khe khẽ.
Ba người liếc nhau, đồng thời đứng lên.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Lầy bị lật xe rồi hahahahaha
Jan có lời muốn nói:
Viên Viên đang lặng lẽ suy ngẫm, sau này lúc thực hiện hành động hòa hợp Chủ nghĩa Xã hội, ép con hồ ly nào đó gọi ba ba hay ca ca thì sướng hơn-