Trưa hôm đó, bà ngoại ở lại với tôi. Anh Hưng đi ra căn tin mua ba hộp cơm cho tôi với bà và anh cùng ăn. Thật sự gia đình tôi biết ơn anh và chú Hùng lắm. Biết bao giờ mới trả hết công ơn này đây.
Cả ba người chúng tôi đi ra bên ngoài phòng có hàng ghế chờ rồi ngồi đó ăn. Bà ngoại chắc vẫn còn giận nên không nói gì với tôi, nhưng lại gắp bớt đồ ăn bên hộp của mình bỏ qua cho tôi. Bà còn lẩm bẩm “Ăn đi. Nuôi cho lớn chưa được báo đáp gì lại ham đi lấy chồng. Mai mốt bà già này lại ở một mình không ai lo. ” . Nghe những lời đó dù biết bà giận nên bà mới nói thế. Nhưng tôi lại thấy buồn, một chút nhói lên tay chân cứ như bị hàng ngàn con kiến cắn vào. Đành thở dài ngậm ngùi trong lòng, thật sự xin lỗi bà ngoại của cháu.
Tôi tranh thủ ăn cho nhanh rồi vào trông cậu Huy nữa. Bà với anh Hưng vẫn còn ngồi ăn, tôi thì đi vào toilet rửa mặt, tay chân sạch sẽ rồi đi về lại giường bệnh của cậu. Bỗng đang ngắm nghía khuôn mặt đẹp trai mà hơi đen vì phải làm việc ở ngoài trời của cậu. Bất chợt tôi thấy ánh mắt của cậu mấp máy. Ngón tay cử động nhẹ. Không lẽ cậu tỉnh rồi sao. Tôi mừng quá chạy ra kêu lên với bà và anh Hưng.
” Bà ơi, anh Hưng ơi hình như… hình như cậu tỉnh rồi”
Hai người đó đang ăn thì cũng vứt bỏ hộp cơm xuống ghế. Rồi đứng dậy chạy vào.
” Thật hả, cậu con tỉnh rồi hả?.”
Bà ngoại còn nhanh trí quay sang kêu anh Hưng đi gọi bác sĩ.
_ Hưng à con gọi bác sĩ đi. Nhanh đi con.
_ Dạ để con gọi liền.
Bà ngoại với tôi chạy về phía giường cậu Huy. Bà thấy cậu đang có dấu hiệu tỉnh lại thì mừng đến sắp khóc. Bà cầm tay cậu lên nhẹ nhàng gọi:
_ Huy ơi , con tỉnh rồi hả. Mở mắt ra nhìn mẹ này. Huy…
Bác sĩ cũng từ ngoài đi vào, rồi bảo hai bà cháu lùi lại để họ kiểm tra. Cậu lúc này cũng đã mở mắt ra nhìn xung quanh. Ông bác sĩ rọi đèn kiểm tra mắt rồi các chỉ số trên máy.
_ Cậu thấy sao rồi?. Có thấy đau chỗ nào không?.
Cậu chưa thể nói ngay được, thật may mắn vì thoát khỏi cái chết trở về từ quỷ môn quan. Cậu nhìn mọi người rồi lắc đầu ý trả lời bác sĩ là không đau. Giọt nước mắt tuôn ra từ bên khóe mắt của cậu.
Bác sĩ lại hỏi tiếp :
_ Cậu nhớ họ chứ?.
Tiếng cậu cố gắng thì thào nhưng vẫn chưa nói ngay được làm mọi người hết sức lo lắng. Đừng nói là cậu không nhớ gì về bà ngoại và tôi chứ. Bà ngoại thì khóc rồi đi đến cầm lấy tay cậu mà hỏi rất nhiều:
_ Huy à, con nhận ra mẹ mà đúng không? Mẹ đây, mẹ của con đây. Ơn trời đất, tổ tiên phù hộ con trai tôi cũng đã tỉnh rồi. Cuối cùng sau khi bất tỉnh cả một tuần, nằm im trên giường bệnh thì cậu Huy cũng đã tỉnh. Bác sĩ thấy cậu chưa nói được, chắc là do sau phẫu thuật thì cũng còn một chút biến chứng. Bác sĩ mới nhìn cậu rồi nói:
_ Bây giờ nhé, tôi hỏi gì thì cậu có thể trả lời bằng cách gật đầu hay lắc đầu nhé.
_ Cậu còn đau chỗ nào không?.
…. Cậu Huy liền lắc đầu.
_ Cậu có nhớ và nhận ra họ không?.
…..
Cậu lúc này gật đầu nhẹ. Chỉ cần một cái gật đầu này thôi thì cả bà ngoại, tôi và anh Hưng đã đủ thấy vui sướng và hạnh phúc rồi. Bác sĩ cũng hỏi thêm một chút nữa thôi. Rồi cũng quay sang nói với chúng tôi.
_ Chúc mừng gia đình nhé. Cậu ấy đã tai qua nạn khỏi rồi. Công lớn nhất là cô gái này đấy nhé.
Tôi cười đáp lại lời bác sĩ.
_ Dạ cháu có làm gì đâu ạ. Cháu thay mặt gia đình cảm ơn các bác sĩ nhiều lắm.
_ Đó là trách nhiệm của chúng tôi. Cũng là do ý chí sống còn của bệnh nhân thôi, và may mắn nữa.
_ Dạ.
_ Được rồi tôi xin phép. Mà bệnh nhân mới tỉnh chắc chưa thể nói năng nhiều được. Tránh những việc bất ngờ nhé. Chút nữa chúng tôi sẽ cho đi chụp phim kiểm tra lại xem thử có vấn đề gì không.
_ Dạ vâng ạ
Bác sĩ với y tá rời khỏi phòng, tôi đó đến ngồi xuống cạnh cậu. Cầm lấy đôi bàn tay đã rám nắng chai sần kia lên. Tôi khóc thút thít.
_ Sao cậu ngủ gì mà lâu thế. Để cháu với bà chờ mãi còn hơn chờ mẹ đi chợ về ấy.
Cậu cười, đưa tay lên lau đi nước mắt của tôi, rồi đưa tay xoa đầu đứa cháu mà cậu hết lòng yêu thương.
Anh Hưng cũng vui mừng mà nói.
_ Cậu Huy tỉnh là may mắn rồi. Cậu mà ngủ thêm nữa đến khi thức dậy là Dương giống như con cò luôn đó.
_ Anh nói quá. Ốm thế mới đẹp cậu nhỉ. Cháu nói đúng không bà ngoại.
Bà ngoại vẫn còn buồn chuyện tôi nói sẽ lấy chồng. Nhưng lại cũng không nỡ mắng tôi nữa, bà biết tôi cũng không hề muốn.
Cậu tỉnh lại cả nhà ai cũng vui. Và tuyệt nhiên theo lời bác sĩ dặn thì chẳng ai đả động gì đến việc tôi lấy chồng cho cậu biết. Sợ cậu sẽ sốc mà ảnh hưởng sức khỏe. Bà ngoại hôm đó mãi không chịu về cứ nằng nặc ở lại bệnh viện với cậu. Tôi cũng đành chịu mà đồng ý.
Cậu nằm viện được thêm mấy hôm nữa, thấy tình hình sức khỏe tiến triển tốt thì bác sĩ cũng cho xuất viện về nhà. Nghe tin cậu được bình an khỏe mạnh về nhà thì mấy người hàng xóm ai cũng ghé hỏi thăm. Người thì cho giò heo, người thì cho bồ câu, sữa tươi các thứ… vâng vâng và mây mây. Bình thường cậu tốt bụng hay giúp đỡ người khác nên ai cũng mến. Cái bóng đèn hư hay là máy bơm nước không lên cậu cũng đều sửa giúp.
Không biết là trời xui đất khiến kiểu gì mà hôm đó, một chiếc xe sang đang từ đầu cổng làng chạy vào. Anh Hưng đang tính đi thả lưới, bỏ lú định kiếm con cá lóc về cho tôi để nấu cháo cho cậu Huy. Thì bất chợt ánh nghĩ không biết là ai trong làng mình mà có người đi xe hơi về nữa. Nhìn kĩ thì thấy bà Hai. Hưng chợt lẩm bẫm ” Ơ đây không phải là bà Hai, bà nội của Dương sao?.”. Hưng lại thấy bên cạnh còn có một bà và người đàn ông nữa. Nhận thấy có điều không lành, Hưng quay xe lại chạy theo sau đuôi xe về. Quả nhiên không sai, chiếc xe đang đi vào hướng nhà tôi và dừng lại.
Bà nội tôi cùng với bà Lê và Mạnh bước xuống xe rồi đi vào. Nghe tiếng con Milu sủa inh ỏi rộn ràng ngoài sân, tôi đang nấu cháo cho cậu trong bếp thì không biết là ai đến mà nó sao nó sủa dữ vậy. Bình thường ai tới chơi nó có sủa vậy đâu. Thế là tôi bớt lửa củi lại rồi đi ra ngoài xem thử. Thật sự bất ngờ vì những gì mà tôi đang nhìn thấy trước mắt. Sao họ lại đến đây vào giờ này chứ. Đang đứng bất động suy nghĩ thì tiếng chào của Mạnh làm tôi giật mình bừng tỉnh.
_ Chào vợ tương lai của anh.
Tôi lắp bắp hỏi ngược lại mấy người bọn họ.
_ Sao… sao mấy người lại tới đây giờ này?.
_ Em hỏi gì kì vậy. Anh đến để ra mắt nhà vợ tương lai mà.
_ Anh … Ai là vợ của anh chứ?.
_ Em tính lật lọng à. Có cần anh đưa giấy ra không?.
Bà nội nghe thế thì liền hắn giọng.
_ Mày… à Cháu hỏi gì kì vậy Dương. Chúng ta đã…
Sợ cậu Huy trong nhà sẽ nghe thấy nên tôi vội can ngăn bà nội lại, không cho bà nói tiếp. Mặc dù là biết giấu giếm cũng chẳng được bao lâu. Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, nhưng kệ tôi giấu được đến đâu thì giấu.
_ Bà nội à. Coi như mọi người đến chơi cho biết nhà cũng được. Nhưng con xin nội và anh Mạnh đừng nói đến việc đám cưới được không?.
_ Có gì mà phải giấu chứ. Trước sau gì cậu con chẳng biết.
_ Nhưng bác sĩ dặn là không được để bị bất ngờ chuyện gì, kẻo ảnh hưởng đến tâm lý, sức khỏe.
Bà Lê lúc này mới nói.
_ Chuyện này sớm muộn cũng phải nói rõ thôi. Hôm nay bà với bà nội cháu xuống đây để xin phép gia đình rồi bàn tính chuyện cưới xin cho hai đứa. Ngày tốt bà cũng đã coi rồi.
Một giọng nói từ phía cửa nhà sau lưng tôi vang lên làm cho tôi sợ muốn xanh mặt.
_ Mấy người là ai?. Đến đây có việc gì, mà cái gì mà cưới xin, ai cưới ai ở đây hả?.
Tôi thấy cậu thì giật mình, sợ cậu sẽ biết hết mọi chuyện mà lại ảnh hưởng. Tôi chạy đến bên cạnh đỡ cậu rồi nói:
_ Không có gì đâu cậu ơi. Bà nội cháu nghe tin cậu bị té nên đến thăm thôi.
_ Không cần thăm hỏi gì đâu.
Cậu vẫn chưa quên chuyện vừa rồi nên vẫn gặng hỏi bà nội cho rõ ràng.
_ Vừa rồi tôi nghe bác nói tới đây bàn chuyện cưới xin là sao, bác nói rõ đi.
Bà nội tôi ngang nhiên kéo tay bà Lê và Mạnh đi vào trong nhà, không cần chờ chúng tôi mời vào nữa. Đi đến chiếc bàn để giữa nhà, bà sợ giơ áo quần nên kêu tôi:
_ Ghế gì mà bụi bẩn không vậy?. Dương đi lấy khăn lau cho sạch xem.
Cả cậu và tôi thấy bà nội nói vậy đều rất khó chịu. Rõ ràng là bàn ghế vẫn sạch mà chỉ có điều là nó hơi cũ kĩ thôi, thế mà bà cứ làm quá lên. Mặc dù không thích nhưng cũng đi lấy khăn để lau. Sau khi lau rồi bà nội với bà Lê mới ngồi. Tôi để ý bà Lê tư lúc bước vào đến giờ, bà ấy cứ nhìn khắp căn nhà của tôi. Trong ánh mắt cũng thể hiện ra một chút khinh miệt, và coi thường, chắc bà ấy chê nhà tôi vừa nghèo lại sập xệ nữa đây. Mà chỉ là bà ta không nói ra thôi. Tôi cũng lịch sự rót nước trà mời họ.
Cậu Huy vẫn chưa thấy họ nói gì liền đi từng bước vào ghế ngồi đối diện. Rồi hỏi:
_ Được rồi,. Ngồi cũng đã ngồi, nước cũng đã uống. Bây giờ thì nói đi. Bác đến đây làm gì còn hai người này nữa, họ là ai mà đến đây rồi cưới với xin.
Bà nội cầm ly nước trà lên uống rồi mới thủng thẳng trả lời cậu Huy. Tôi đứng bên mà vừa sợ vừa run. Lỡ như cậu chịu không nổi thì sao đây.