Bà ngoại nghe thế liền chạy vào. Trước mắt thấy con trai mình thì đang ôm đầu, cháu gái thì khóc lóc một bên. Bà không biết đã xảy ra chuyện gì nữa liền chạy đến xem tình hình cậu Huy.
_ Huy à con sao thế?. Con đau ở đâu à?.
_ Con không sao.
Tôi tự trách bản thân mình vì đã gián tiếp ảnh hưởng đến cậu.
_ Là tại cháu bà ơi, tại cháu hết. Nếu như cháu không đồng ý và họ không đến đây thì cậu sẽ không sao cả. Là tại con.
Bà ngoại như hiểu ra được vấn đề, bà cũng đoán ra được chiếc xe vừa rồi là của gia đình kia. Bà vỗ vai tôi.
_ Cũng không phải là lỗi của con. Chỉ trách nhà mình nghèo quá nên mới ra cớ sự này. Bà già rồi không làm được gì ra tiền, lại thêm cậu con nằm viện nữa. Mọi gánh vác đều đặt lên vai con .
_ Hóa ra mẹ cũng biết mọi chuyện à?. Tại sao lại giấu giếm con chứ?
_ Mẹ sợ lắm con à. Bác sĩ dặn không được để con bị kích động ảnh hưởng đến não bộ thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng hơn nữa. Nên mẹ và con Dương mới giấu. Con bé cũng khổ sở lắm rồi. Nó chỉ mới 17 18 tuổi đã phải chấp nhận đi lấy người ta. Mai sau nếu hạnh phúc thì không sao chứ mà không ra gì nữa thì lại càng khổ.
_ Vậy là mẹ cũng đồng ý cho nó lấy thằng kia à. Hai đứa lại chẳng hề quen biết hay có tình cảm gì với nhau thì làm sao mà sống chung được.
_ Mẹ biết là như thế thì con bé sẽ khổ. Nhưng giờ mẹ còn làm cách nào được.
Tôi suy nghĩ cũng đủ rồi. Bây giờ chỉ còn cách làm theo lời họ, còn nếu không thì chắc họ cũng không dễ dàng để yên cho nhà tôi. Cậu Huy uống thuốc xong thì cũng được anh Hưng dìu lên giường rồi cậu mệt mỏi ngủ thiếp đi, cũng may là cậu không bị gì nghiêm trọng chỉ hơi đau đầu.
Cho đến vài ngày sau, Cậu cũng khá hơn rất nhiều, nhưng rõ ràng là trong lòng vẫn buồn lắm. Buổi trưa hôm đó đang ngồi ăn cơm cả nhà thì lần này không có Bà nội với bà Lê nữa. Mà chỉ có mình tên Mạnh. Anh ta bước xuống xe rồi đi vào, chào hỏi bà và cậu rất lịch sự. Cậu Huy lần này cũng không khó khăn với anh ta như lần trước, mà như vậy cũng dễ hiểu bởi cậu sợ nếu sau này cưới tôi về rồi mà anh ta nhớ lại mình bị nhà vợ đối xử không ra gì thì lại hành hạ cháu gái cậu nữa.
Cậu Huy ăn xong rồi thì đứng dậy đi lại bàn ngồi. Rót nước ra uống rồi hỏi Mạnh.
_ Hôm nay cậu đến đây có việc gì?.
Tên Mạnh cũng đàng hoàng lịch sự ngồi xuống ghế rồi mới thưa chuyện.
_ Cậu khỏe hơn chưa?. Hôm nay cháu tới đây để trước là hỏi thăm sức khỏe của cậu. Sau là để đưa tiền cho Dương, để em ấy còn có mà sắm sửa quần áo.
_ Cảm ơn cậu, tôi khỏe. Tiền bạc thì tôi không nói, nhưng tôi muốn hỏi cậu một điều.
_ Vâng, cậu có điều gì thì cứ hỏi.
_ Tôi thật sự muốn biết tại sao cậu lại chọn cháu gái của tôi. Biết có bao nhiêu nhà có con gái vừa xinh đẹp giàu có, hợp với gia đình cậu mà cậu lại không chọn.
_ Dạ, cháu cũng không biết nữa. Chỉ là lần đầu khi gặp Dương ở nhà bà Hai thì cháu đã thích rồi. Mong cậu và bà ngoại đồng ý.
_ Chúng tôi còn gì để mà ngăn cản nữa. Hợp đồng cũng đã lập ra thì còn xin xỏ gì nữa. Nếu cậu thật sự thích con bé thì sau này khi lấy nó làm vợ rồi, tôi chỉ hy vọng cậu sẽ đối xử tốt với nó, yêu thương nó thật lòng.
Tôi nghe những lời nói đó của cậu mà cổ họng nghẹn đắng chát, miếng cơm trong miệng cũng vì thế mà nhạt nhẽo. Không biết từ lúc nào, hai bên má của tôi đã cảm thấy ướt đẫm, tôi đã khóc lúc nào cũng không hay. Thật sự, đến tôi cũng chẳng biết mình đi nước cờ này là đã đúng hay chưa nữa. Trước mắt thì tôi thấy được sự đàng hoàng chững chạc của Mạnh, không còn bộ dạng đểu cáng và cợt nhả như hôm trước tôi đã gặp. Phải chăng là anh ta đã thật sự nghiêm túc với cuộc hôn nhân này dù cho nó bây giờ chẳng có tình yêu. Nhưng hóa ra, sau này tôi mới biết anh ta chỉ là đang giả tạo, đang cố tỏ ra là mình sống biết điều và tôn trọng tôi.
—-
Nghe tin tôi lấy chồng thì mấy đứa bạn học cùng xóm, chẳng đứa nào là nó tin được cả. Ngay cả con Duyên bạn thân của tôi nó cũng không nghĩ là đứa bạn chơi chung từ lúc ở chuồng tắm mưa cho đến bây giờ. Từ đằng xa, con Duyên nó đang đạp xe đạp lao đi như bay về hướng nhà tôi. Dựng chiếc xe xuống rồi nó chạy vào mắt thì đảo quanh tìm bóng dáng tôi, miệng thì không ngừng kêu tên cúng cơm của tôi.
_ Nguyễn Thùy Dương. Mày đâu rồi Dương ơi. Bà ngoại ơi….
Bà ngoại từ trong nhà chạy ra.
_ Duyên đấy à con. Bữa giờ đi đâu mà bà không thấy ghé.
_ Con chào ngoại. Bữa giờ mẹ con bệnh nên con phải ở nhà chăm mẹ rồi đi cấy lúa phụ ba con nữa. Chứ một mình ba con làm không xuể.
_ Ừ vậy là giỏi lắm rồi.
_ Mà ngoại ơi con ôn thần Dương đâu rồi ngoại?. Con mà tìm thấy nó thì phải cho nó một trận mới được.
_ Dương nó đang trồng rau nhổ cỏ ở sau vườn đó con.
_ Dạ vậy con ra sau gặp nó chút nhé.
Duyên đi hồng hộc ra sau. Đi ngang qua cửa trước nó ló đầu vào chào cậu Huy.
_ Con chào cậu Huy . Cậu khỏe chưa?.
_ Ừ, cậu đỡ rồi con.
_ Dạ, con ra tìm Dương đây.
Nó nói xong thì hùng hổ đi ra sau vương. Được cái là nhà tôi ai cũng mến nó hết. Chỉ có mình nó là không chê bai tôi nghèo mà chịu làm bạn với tôi. Đang ngồi khum khum nhổ bụi cỏ, thì Duyên nó từ sau đi đến đá một phát vào mông tôi. Bất ngờ quá nên không kịp tránh lại bị nó đá thẳng vào mông thế này.
_ Áaaaa. Ai vậy?.
_ Là tao nè. Bà nội của mày đây.
_ Con điên này. Sao mày dám đá tao?.
_ Như vậy là còn nhẹ đấy. Cho bỏ cái tật sắp lấy chồng đến nơi mà không chịu thông báo cho bạn. Vậy mà gọi là bạn thân tri kỉ hả?.
_ À thì ra là chuyện đó à. Tại bữa giờ tao không gặp mày nên làm sao mà nói được. Mà nè lưu số điện thoại vào đi, lỡ như mà gặp chuyện cấp bách thì tao gọi cứu trợ.
_ Đâu đưa đây. Tao lưu rồi tính sổ với mày tiếp.
Đưa số điện thoại cho nhỏ Duyên lưu vào xong rồi, nó cũng không tha cho tôi. Nó tra khảo chẳng khác gì tội phạm.
_ Thế anh ta là con cái nhà ai?. Ở đâu?.
_ Anh ta tên Mạnh, cháu của bà Lê ở trên huyện, gần nhà bà nội tao .
_ Gia đình thế nào hả?. Mà tao cũng không biết thế nào sao mày lại quyết định lấy chồng sớm vậy?. Hay là…
_ Mày khùng hả nghĩ đi đâu vậy?. Kể ra cũng dài dòng lắm, tao lấy anh ta để trừ nợ.
_ Trừ nợ sao?. Nói vậy là chẳng có tình cảm gì.
_ Ừ. Giờ phải chịu thôi. Anh ta là người cho tao vay tiền bữa cậu Huy nằm viện đó. Cũng một phần vì bà nội tao đã nhận đồ của họ nữa. Nên đành chấp nhận.
_ Khổ thân mày quá. Vậy là bao nhiêu mơ ước hoài bão giờ gác lại. Tao cũng không giúp được gì.
_ Thôi có gì đâu mà phải buồn. Cũng không biết tương lai như thế nào đành phải chấp nhận thôi.
Ngừng lát tôi lại hỏi Duyên
_ Ê thế mày có lên Sài Gòn học không?.
_ Có chứ. Giờ lên trên đó vừa đi học rồi đi làm để kiếm thêm tiền đóng học phí, chứ ba mẹ tao thì cũng già rồi.
_ Ừ ráng học đi. Sau này tương lai sẽ tốt hơn. Đừng như tao.
_ Cố lên. Có gì cứ chia sẻ với tao.
_ Ừ, mà bữa 15 này nhớ qua với tao nha. Cũng không có mời mọc gì nhiều, hàng xóm quanh đây thôi.
Duyên thấy tôi buồn thì vỗ vai an ủi. Không biết tương lai phía trước tôi sẽ phải đón nhận là như thế nào nữa. Chỉ mong cuộc đời đừng quá áp lực đối với tôi.