Lần đầu tiên Thẩm Tư thấy Kim Tĩnh và Trình Văn Quân cãi nhau là sau khi Kim Tĩnh đến công ty anh họ Trình Văn Quân làm việc.
Công ty của người quen nhưng lại không tốt như trong tưởng tượng, mỗi một việc làm của mình đều bị người bên cạnh chú ý. Nếu bạn không làm được thành quả gì, mọi người đều nghĩ bạn "đi cửa sau". Nhưng nếu bạn làm được thành quả, mọi người đều sẽ cho rằng bạn dựa vào ông chủ mới được như thế.
Cho dù bạn làm cái gì thì cũng sẽ bị mọi người chỉ trích.
Thế nhưng trớ trêu thay Kim Tĩnh lại là một người có tính cách hiếu thắng, không thích bị người ta nói này nói nọ. Nhưng vì không muốn gây ra tranh chấp nên nhẫn nhịn.
Đoạn thời gian trước bạn gái của ông chủ ầm ĩ muốn đi Tam Á du lịch. Anh họ không có thời gian nên sắp xếp Kim Tĩnh đi cùng.
Kim Tĩnh không muốn, nhưng phải đồng ý.
Thẩm Tư nghe chị gái châm chọc, nói bạn gái anh họ có bệnh công chúa, chuyện gì cũng không làm, để Kim Tĩnh quản, khiến Kim Tĩnh giống như bảo mẫu mỗi ngày đi theo phía sau hầu hạ.
Tuy nói Kim Tĩnh không phải được nuông chiều đến lớn. Nhưng cho đến bây giờ đều đi ngang ở trường học, nào có hầu hạ người khác. Chỉ tiếc không tiện nổi giận lung tung với bạn gái của anh họ. Cuối cùng nghẹn một bụng tức giận trở về.
Sau khi anh họ biết chuyện này, giống như đuổi cô đi, ném cho một chiếc túi xách hơn mười ngàn xem như bồi thường.
Thẩm Tư ở nhà chị, nghe thấy tiếng cãi nhau không dám động đậy. Cho đến khi tiếng động bên ngoài nhỏ dần, cô mới mở cửa, thò đầu nhỏ ra, thấy Trình Văn Quân đang an ủi Kim Tĩnh.
Cuối cùng anh nói: "Vậy thì từ chức nhé?".
...
Kim Tĩnh lại từ chức.
Nhưng lần này rất nhanh cô đã tìm được công việc.
Phòng dạy múa lúc trước cô học đã giữ cô lại, mong cô có thể làm giáo viên dạy múa.
Múa là sở thích mà Kim Tĩnh thích từ nhỏ nên lúc này cô vui vẻ đồng ý.
Sau đó, phòng múa bắt đầu cho cô một ít tài nguyên. Kim Tĩnh nhận được xuất diễn, cô làm đội trưởng, thường xuyên chạy hoạt động bên ngoài.
Hôm nay, mẹ Trình đến nhà bọn họ. Trình Văn Quân tăng ca nhiều ngày đều về nhà, Kim Tĩnh thì vẫn còn chưa trở về.
"Rốt cuộc hai đứa tính thế nào đây?"
Trình Văn Quân biết chuyện mẹ nói là muốn có cháu: "Còn sớm mà, chuyện này không vội".
"Sao lại không vội, con cũng hai mươi tám tuổi rồi, kết hôn đã hơn hai năm". Mẹ Trình thì thầm: "Chủ yếu là công việc này của Kim Tĩnh thôi không ổn định lắm. Con nói xem con bé sắp hai mươi lăm tuổi rồi, sao đột nhiên lại chạy đi múa chứ?".
Trình Văn Quân giải thích với mẹ mình: "Tĩnh Tĩnh không hoàn toàn là giáo viên dạy múa, cô ấy còn đang làm đội trưởng. Nếu như có thể, sau này không cần tham gia biểu diễn, sắp xếp người khác là được rồi".
"Nói dễ nghe thật! Con bé là một đứa con gái, không có quan hệ gì, làm việc khó khăn cực nhọc biết bao!"
"Làm cái gì cũng không dễ dàng."
Mẹ Trình nhìn đồng hồ trên tường, không nhịn được lửa giận: "Con xem bây giờ là mấy giờ rồi, thế mà con bé vẫn chưa về!".
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khoá tiếng mở cửa.
Kim Tĩnh trở về.
"Văn Quân! Hôm nay em nhận được một sự kiện của công ty, anh có biết là công ty gì... Mẹ, mẹ đến rồi". Kim Tĩnh để túi xách trên kệ, cuốn ống tay áo lên: "Mọi người đã ăn cơm tối chưa ạ?".
Sắc mặt mẹ Trình không tốt lắm trả lời: "Đã ăn xong từ lâu rồi".
Bà ấy đứng dậy đi ra phía ngoài: "Không còn sớm nữa, mẹ về trước. Mẹ có mua cho hai đứa trái cây ướp lạnh, lát nữa tắm xong nhớ ăn".
"Vâng! Mẹ trên đường chú ý an toàn ạ. Đến thì nói chúng con một tiếng."
"Ừ."
"Ầm!"
Cửa đóng lại.
Kim Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Trình Văn Quân: "Mẹ tức giận phải không?".
"Có một chút."
"Là bởi vì em về trễ hả?"
Trình Văn Quân gật gật đầu.
"Hôm nay thật sự quá bận. Em nhận được một đơn lớn, dẫn theo đội hơn hai mươi người. Thật sự không có thời gian nhắn Wechat với anh."
Trình Văn Quân không ngại chuyện này, đưa tay sờ sờ đầu cô: "Anh biết".
"Đúng rồi! Em nhận được đơn từ công ty của mấy anh đó!". Kim Tĩnh nói đến chuyện này, mắt sáng lên ngay: "Nghe tên làm em ngây ngẩn cả người, thật sự là công ty của các anh đó".
"Đúng thật là gần đây công ty của bọn anh có hoạt động ngoài trời". Trình Văn Quân ôm bả vai cô hôn hai cái: "Chờ em thành công, anh sẽ đi nói với ông chủ là vợ anh nhận đơn đấy".
"Hì hì."
Kim Tĩnh tìm ngày không có việc gì, kéo Trình Văn Quân đi thăm mẹ.
Lâm Thư Thanh ngay lúc đánh mạt chược bị thua nghe nói con gái và con rể trở về, lập tức về nhà nấu cơm.
"Mẹ, con về rồi". Kim Tĩnh nghênh ngang đi vào phòng, Trình Văn Quân đằng sau trong tay mang theo bao lớn bao nhỏ.
"Con xem con đi, cũng không biết giúp Văn Quân cầm chút đồ gì cả". Lâm Thư Thanh ngoài miệng trách cứ cô, trong lòng lại rất vui. Biết đây là con rể yêu thương con gái mình.
Kim Tĩnh lè lưỡi: "Anh ấy không cho con cầm mà, con cũng không có cách nào".
"Vẫn được ạ, không mệt." Trình Văn Quân thấy Lâm Thư Thanh đang nấu cơm xào, tự giác đi qua hổ trợ: "Mẹ, để con nấu cho".
"Không cần không cần. Mấy đứa nghỉ ngơi đi! Nghỉ ngơi đi!"
Trình Văn Quân kiên trì: "Để con đi".
Kim Tĩnh cũng ở một bên hát đệm: "Đúng vậy! Mẹ! Mẹ bảo Văn Quân nấu đi, con nói chuyện phiếm với mẹ".
"Thế... được rồi."
Kim Tĩnh kéo mẹ đến ngồi xuống ghế sô pha. Lâm Thư Thanh hỏi tình trạng công việc gần đây của cô trước. Sau khi biết phát triển không tệ thì yên tâm.
Sau đó, nhìn về phía phòng bếp, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ thằng bé có thúc giục con sinh con không?".
Kim Tĩnh đáp dạ.
"Con tính sao?"
"Hiện tại sự nghiệp con đang lên cao, không muốn."
"Nhưng con cũng phải suy nghĩ con Văn Quân nữa. Hai đứa cũng đã kết hôn hai năm rồi. Họ hàng bên kia chắc chắn đang thúc giục không ngừng. Nó không nói với con chỉ là không muốn con phải phiền lòng thôi."
Kim Tĩnh có hơi phiền não cúi thấp đầu.
Tại sao nhất định phải có con chứ, như này chẳng phải rất tốt sao?
Huống hồ, cô còn chưa đến hai mươi lăm tuổi, còn chưa chuẩn bị tốt cho việc làm mẹ.
Trên đường về nhà bọn họ, Kim Tĩnh giật giật góc áo Trình Văn Quân: "Anh trả lời thật cho em, em chỉ cần lời thật lòng thôi".
Trình Văn Quân nhìn cô: "Em nói đi".
"Anh muốn có con không?"
Anh không chút nghĩ ngợi đáp: "Nghĩ đã".
"Vậy nếu như, em không muốn?"