Cho Tôi Mượn Mười Năm

Chương 2: Năm thứ nhất



Hiệu đính: Mày là bố tao

Khi Thẩm Tư còn bé, nghe người lớn nhắc đến chị Kim Tĩnh, hai từ mà họ nói nhiều nhất là...

"Múa" và "hạng nhất".

Từ nhỏ Kim Tĩnh đã học múa, giành được rất nhiều giải nhất. Sau này khi lên cấp 2, chương trình học nặng nề, dì không cho cô tiếp tục học múa nữa, dồn hết tâm tư lên sách vở.

Vì thế, từ "hạng nhất" hoàn toàn đồng nghĩa với cuộc sống của Kim Tĩnh.

Kì thi giữa kỳ, cuối kỳ đều phải đứng đầu, bài kiểm tra hàng tháng đều phải đứng nhất, mọi mặt đều phải tranh hạng nhất, lần này không được thì lần sau nhất định phải được... Cả nhà đều kỳ vọng rất cao vào cô.

Kim Tĩnh rất thông minh, học mọi thứ rất nhanh. Trong các kì thi lớn nhỏ ở cấp 2, dù không thể luôn giành được hạng nhất, nhưng cô cũng đứng đầu toàn trường.

Chỉ là, khi Thẩm Tư lớn hơn, hai từ người lớn trong nhà nhắc đến Kim Tĩnh lại đổi thành...

"Nổi loạn" và "không biết điều".

"Hôm nay Kim Tĩnh lại không đi học?"

"Thầy vừa gọi điện thoại cho tôi, nói con bé đã không đi học hai ngày rồi."

"Haizz, đứa trẻ ngoan sao lại trở nên như vậy rồi."

"Cũng vô dụng như cha nó, đến lúc nó về xem tôi có đánh chết nó không, để nó không chạy theo thằng nhãi kia nữa."

"Đừng có đánh con hoài, có chuyện gì cứ từ từ nói."

"Đừng cản tôi, nó đang ngứa đòn thì có."

...

Lúc học tiểu học, Thẩm Tư làm bài tập trong phòng, từng nghe thấy mẹ và dì nói chuyện về chị Kim Tĩnh ở bên ngoài, lời nói lộ vẻ tiếc hận.

Lúc ấy cô ấy còn nhỏ, không rõ hai người đang nói gì, sau này lớn lên Thẩm Tư mới biết được, thì ra thời cấp 3 của chị Kim Tĩnh trôi qua "dữ dội" như vậy.

...

"Kim Tĩnh, buổi tối ra quán net chơi Warcraft* không?"

*Warcraft: là một thương hiệu nhượng quyền trong các lĩnh vực video game, tiểu thuyết và nhiều lĩnh vực khác, được sáng tạo lần đầu bởi hãng Blizzard Entertainment. Thương hiệu được xây dựng trên 5 bản game Warcraft nền tảng: Warcraft: Orcs & Humans, Warcraft II: Tides of Darkness, Warcraft III: Reign of Chaos, World of Warcraft, và Hearthstone.

"Buổi tối?"

"Đi chứ."

"Cần gì phải chờ tới tối". Kim Tĩnh nhét bút trên bàn vào ngăn kéo, đứng dậy, đá ghế: "Giờ đi luôn".

Lâm Tường sững sờ trước phản ứng của cô, ồ lên, khoác vai cô: "Đúng là bạn chí cốt của tao, đi đi đi, hôm nay anh đây mời".

Cái hẻm bên cạnh trường hơi cũ kĩ, thùng rác ngập rác, giấy tờ, hộp cơm, giày dép cũ các thứ vứt lung tung, ruồi nhặng bu quanh, bốc mùi hôi thối.

Kim Tĩnh và Lâm Tường nhanh chóng qua đó, quẹo vài khúc cua, vào trong một tòa nhà, lên lầu bốn.

"Đến rồi, mau mau giúp tao."



"Ừ."

Trong căn phòng nhỏ toàn người quen.

"Chị Tĩnh, sao vị kia nhà chị không đến thế?"

Hôm qua Kim Tĩnh mới cãi nhau với Tạ Hiên, lườm đối phương: "Chết rồi".

"Tạ Hiên chết rồi?". Người nọ cho là mình nghe lầm, vừa nói vừa cười.

Những người khác cũng quay sang nhìn, cảm thấy buồn cười, Kim Tĩnh mặc kệ họ, không lên tiếng.

"Haizz, chết dở chết dở, còn nói chuyện nữa thì chết thật đấy". Lâm Tường hô lên, mọi người tức khắc nhìn vào màn hình, chuyên tâm chơi game.

Mãi đến mười giờ tối, Tạ Hiên chạy tới tìm cô, nói là có chuyện muốn nói, Kim Tĩnh mới miễn cưỡng thoát game, tạm biệt những người trong phòng.

Cô đứng dậy, chuẩn bị đến chỗ ông chủ để tính tiền, bị Lâm Tường ngăn lại: "Đã nói rồi, tao mời".

Người bên cạnh phá lên cười: "Bạn trai người ta tới rồi, đâu cần mày mời nữa".

Lâm Tường đưa mắt nhìn Tạ Hiên đứng ở cửa, thấy anh ấy bình tĩnh thanh toán.

"Cảm ơn, hôm khác tao mời."

"Không cần, đừng khách khí như vậy."

Kim Tĩnh cười cười, vỗ vai cậu: "Đi đây, chúng mày cũng về sớm chút đi".

"OK, đi đường cẩn thận."

"Ừm."

Kim Tĩnh và Tạ Hiên đi xuống lầu. Ban đêm, khu phố chỉ còn vài ngọn đèn đường, cô đút tay vào trong túi, từ tốn đi tới bên cạnh anh ấy.

"Sau này cậu ít qua lại với Lâm Tường đi". Đột nhiên Tạ Hiên nói.

"Được thôi". Kim Tĩnh nói: "Vậy thì cậu hủy kết bạn với mấy người Hà San và Lý Tư Di cho tớ".

Tạ Hiên nghe được hai cái tên này thì thấy khó chịu, hôm qua bọn họ cũng cãi nhau vì chuyện này, "tớ thật sự không có ý gì với bọn họ, rốt cuộc cậu muốn tớ nói bao nhiêu lần thế hả?".

Anh ấy bắt đầu bực, thái độ Kim Tĩnh lại càng kém hơn, hét lên: "Chẳng lẽ giữa bà đây với Lâm Tường thì có?".

"Con gái đừng xưng bà đây."

"Cút ngay cho tôi."

Tạ Hiên nổi nóng, anh ấy lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, châm một điếu.

"Cho tớ một điếu đi". Cô nói.

Tạ hiên ném hộp thuốc lá qua.

"Bật lửa."

Anh ấy lại quẳng cái bật lửa qua.

Hai người im lặng hồi lâu, lúc sắp ra khỏi khu phố, Tạ Hiên ném tàn thuốc đi, hỏi cô: "Đi Vidor hay về nhà?".

Hôm nay cô không có hứng đi bar.

"Về nhà."

"Tớ gọi xe giúp cậu."

Kim Tĩnh nghe thấy giọng nói bình thản của anh ấy, không biết tại sao lại nổi cáu: "Con mẹ nó cậu không thể đưa tớ về một lần sao?".

"Tớ còn có việc."

"Việc gì?"

Tạ Hiên lảng tránh: "Việc rất quan trọng, có nói thì cậu cũng không hiểu".

"Đi Vidor tìm Hà San đúng không?". Kim Tĩnh cười mỉa: "Quan trọng thật nha".

"Không phải...". Tạ Hiên nhíu mày, dáng vẻ không kiên nhẫn, hiển nhiên không muốn nói nhiều với cô.

"Đi đi, cậu là người rất bận rộn mà, sau này cậu cứ bận của cậu, tớ tự lo tớ."

Nói xong, Kim Tĩnh bước nhanh về phía trước, Tạ Hiên ở phía sau kéo cô lại: "Cậu lại làm sao thế?". Anh nói: "Tớ muốn về nhà bàn chuyện chuyển trường với mẹ".

Nghe được từ "chuyển trường", rốt cục Kim Tĩnh cũng tỉnh táo lại: "Cậu muốn chuyển trường? Chuyển đi đâu? Sao lúc trước cậu chưa từng nói qua?".

"Chuyển qua quận khác, có hơi phiền phức". Tạ Hiên buông lỏng cánh tay của cô ra, dừng một lát, khẽ nói: "Mẹ cậu gọi cho mẹ tớ, họ đều biết chuyện của chúng ta rồi".

"Ý của cậu là, bởi vì mẹ tớ nên cậu mới phải chuyển trường?"

Tạ Hiên nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, cúi đầu "ừ".

"Ha, mẹ mày". Kim Tĩnh ném thuốc lá vào người anh ấy, mắng: "Tôi đúng là mù mẹ nó rồi".

Đoạn, cô đón một chiếc xe taxi ở ven đường, lên xe. Qua gương chiếu hậu, cô thấy Tạ Hiên đứng tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh.

Kim Tĩnh nhắm mắt lại, vừa kiềm chế cảm xúc vừa báo địa chỉ, bảo tài xế mau chóng rời đi.

Về đến nhà, Lâm Thư Thanh mở cửa cho cô, cầm cây chổi trong tay, Kim Tĩnh còn chưa đi vào đã bị đánh.

"Mẹ nổi điên cái gì thế?". Cô xoa chỗ bị đánh, lướt qua Lâm Thư Thanh đi vào phòng.

"Tôi nổi điên đấy, sao cô không tự hỏi xem mình đang làm cái gì?". Lâm Thư Thanh đánh chổi lên người cô, Kim Tĩnh vội vàng tránh né, giữ chặt cán chổi.

"Cô buông ra."

"Con ngu dốt."

"Cô không ngu, chỉ vô dụng như cha cô thôi."

Kim Tĩnh đã nghe lời này không biết bao nhiêu lần, mới đầu còn thấy nhột nhạt, giờ thì không thèm để ý: "Đúng vậy, ông ấy vô dụng, nhưng mẹ vẫn sinh con cho ông ấy còn gì".

Lâm Thư Thanh nghe nói như thế, cực kỳ tức giận, buông cây chổi ra, cầm lấy chổi lông gà trên bàn bên cạnh, quất mạnh lên người cô: "Tôi đánh chết cô".

"Mẹ cứ đánh đi". Kim Tĩnh dứt khoát không tránh nữa, vẻ mặt thờ ơ: "May là lúc nhỏ không bị mẹ đánh chết, bây giờ bị mẹ đập chết cũng không sao, ít nhất cũng đã sống thêm được mười năm".

Lâm Thư Thanh nghe vậy càng mạnh tay hơn, vừa đánh vừa mắng cô: "Cô cái đứa bất hiếu này, sao cô không học tập đàng hoàng, sao không đứng hạng nhất, sao phải trốn học...".

Kim Tĩnh bỗng nhiên nở nụ cười, im lặng chịu đòn. Đến khi Lâm Thư Thanh mệt, cô mới ngồi xuống ghế sô pha.

Cuốn ống quần lên, bắp chân xanh tím, cánh tay cũng giống vậy, vừa do Lâm Thư Thanh đánh vừa do cô đánh nhau bên ngoài.

Lâm Thư Thanh cũng thấy vết thương trên đùi cô, không nhẫn tâm đánh nữa: "Ngày mai cô đi học cho tôi".

Kim Tĩnh thả ống quần xuống, thản nhiên nói: "Con chuẩn bị thôi học".

"Cô nói cái gì?". Bà sửng sốt.

Cô lại lặp lại: "Con chuẩn bị thôi học".

Lâm Thư Thanh trợn tròn mắt, chỉ tay về phía cô, tức giận nói không nên lời.

"Không phải mẹ muốn con rời khỏi Tạ Hiên sao, còn gọi điện cho mẹ người ta". Kim Tĩnh nói: "Con bỏ học, rời khỏi cậu ta".

"Cô mới mười bảy tuổi, còn là con gái, cô thôi học rồi có thể làm gì chứ?"

"Dù sao con cũng không muốn học nữa, mẹ không cho con tiếp xúc với bọn Tạ Hiên, vậy thì con bỏ học thôi."

Lâm Thư Thanh im lặng, dường như đang suy xét vấn đề này.

Một năm nay, gần như Kim Tĩnh không đến trường, cô vốn không có ý định học lên cao. Thay vì tiếp tục chơi với bọn Tạ Hiên rồi ngay cả đại học top dưới cũng trượt, không bằng cứ để cô rời xa Tạ Hiên.

"Mẹ đừng suy nghĩ nữa, ngày mai đến trường làm thủ tục cho con đi, con sẽ ra ngoài tìm việc làm". Kim Tĩnh đứng lên, duỗi lưng một cái: "Mệt rồi, con đi tắm rửa rồi ngủ đây".

Hôm sau, Lâm Thư Thanh trở về từ nhà trẻ, mang theo cơm cho Kim Tĩnh, ăn xong, họ cùng nhau đi đến trường cô.

"Haizz, trước kia thành tích con rõ ràng rất tốt, sao hiện tại lại không muốn học nữa?"

"Chắc chắn là thằng nhãi Tạ Hiên kia dạy hư con."

"Con nói con gái mười bảy tuổi có thể làm việc gì chứ, con đợi ở nhà hai ngày đã, mẹ tìm cách giúp con."

"..."

Trên đường đi, Lâm Thư Thanh lải nhải bên tai cô. Đến trường, Kim Tĩnh tìm tới văn phòng giáo viên chủ nhiệm, nói rõ tình huống, sau đó cùng đi đến phòng giáo vụ.

Làm thủ tục, nghe phê bình xong, đã là bốn giờ chiều. Kim Tĩnh đến lớp dọn cặp.

"Chị Tĩnh, chị bị mời phụ huynh à?"

"Thầy cho cậu nghỉ học?"

"Kim Tĩnh, cậu dọn cặp sách làm gì thế?"

Bạn học đều tò mò hỏi, Lâm Tường đi vào sau khi hút thuốc xong, thấy cô thì đi tới, Tạ Hiên cũng đi theo.

"Kim Tĩnh". Lâm Tường hỏi: "Mày chuẩn bị làm gì thế? Chuyển lớp?".

Cô cười lắc đầu.

"Ở lại lớp?"

Cô tiếp tục lắc đầu, xong xuôi mới nói: "Tao thôi học".

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Mặc dù trường học của bọn họ có không ít người trốn học gây chuyện, nhưng vẫn chưa có ai dám thôi học. Loại chuyện này, chưa cần biết phụ huynh có đồng ý hay không, chính bọn họ cũng không dám nghĩ đến.

Nghỉ học rồi có thể làm gì đây? Tìm việc làm? Bọn họ cũng không muốn tiến vào xã hội sớm như vậy, còn chưa chơi đủ đâu.

Tạ Hiên lạnh lùng kéo Kim Tĩnh ra khỏi phòng học, chuông vào lớp cũng không quan tâm.

"Buông tay ra". Kim Tĩnh bất mãn giãy giụa.

Tạ Hiên kéo cô đến đầu cầu thang mới buông ra: "Cậu đã thôi học, vậy tớ làm sao bây giờ?".

"Cứ lên lớp như thường thôi". Kim Tĩnh xem thường: "Không phải cậu nói mẹ tớ hại cậu phải chuyển trường sao, vậy tớ dừng việc học, cậu cũng không bị tách ra khỏi đám bạn thân khác giới".

"Tớ lặp lại lần nữa, tớ với Hà San, Lý..."

Kim Tĩnh không nhịn được ngắt lời anh ấy: "Cậu câm miệng!".

Mẹ nó, nghe được hai cái tên này cô lại tức giận.

"Quên đi, tùy cậu vậy". Tạ Hiên quay mặt đi, bất lực.

"Không tùy tớ". Kim Tĩnh đi ngang qua anh ấy, bật cười: "Thì cậu còn có thể làm gì bây giờ".

Tạ Hiên nhìn cô đi xuống lầu, không lên tiếng ngăn cản, cũng không đuổi theo.

Như Kim Tĩnh đã nói, anh ấy không có cách nào.

...

Kim Tĩnh tìm được việc trong một cửa hàng trang sức ở Vạn Đạt Plaza, tiền lương không cao, nhưng cũng đủ để cô sinh sống. Quan trọng nhất là, mười một giờ sáng đi làm, tám giờ tối tan làm, phù hợp với đồng hồ sinh học của cô.

"Chị Tĩnh, chị thật sự chia tay với Tạ Hiên?"

"Ừ."

"Ác quá, hai người yêu nhau hơn một năm rồi đó."

Tay đang cầm con chuột của Kim Tĩnh khựng lại, liếc đối phương: "Liên quan gì đến mày."

Lâm Tường ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, mắc mớ quái gì tới mày, cút, chơi game của mày đi".

Sau khi ván này kết thúc, Kim Tĩnh không còn tâm trạng chơi game nữa, xách túi đến chỗ ông chủ trả tiền, chuẩn bị đi.

"Đi cẩn thận nha". Lâm Tường dặn dò cô.

"Biết rồi."

Cô đi ra ngoài, đóng cửa lại, vừa xoay người đã trông thấy một người mặc đồ đen, sợ tới mức hét lên.

"Sao vậy sao vậy?". Lâm Tường nghe thấy tiếng kêu của cô, vội vàng chạy ra.

Người đàn ông kia nhìn hai người bọn họ, cười cười.

"Tôi đáng sợ như vậy sao?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv