Ninh Nguyệt bọn họ rất nhanh đến lầu dưới nhà ông ngoại của cô, An Cố Thu dừng xe, Ninh Nguyệt xách đồ lên lầu trước. Sau khi vào nhà, cô nhìn thấy không có ai trong phòng khách, đoán rằng ông ngoại và bà ngoại cô hẳn là ở thư phòng, liền hô: "Ông ngoại, bà ngoại, chúng cháu đã trở về."
Quả nhiên, rất nhanh ông ngoại và bà ngoại cô liền từ thư phòng đi ra. Bà ngoại cô tiến lên nhận lấy túi trong tay cô, vừa nói: "Tại sao cháu phải mang đồ? Cậu cháu đâu?"
Ninh Nguyệt cười một cái, giải thích: "Cậu đi đỗ xe. Dù sao đồ cũng không nặng, cháu liền xách lên trước."
Bà ngoại cô cười sờ sờ đầu cô: "Bài học hôm nay đã xong?"
Ninh Nguyệt nhỏ giọng ừ một tiếng: "Bài học hôm nay tương đối ít."
Bà ngoại cô gật đầu một cái, còn muốn nói điều gì, liền nghe ông ngoại cô ở phòng khách bên kia kêu: "Tiểu Nguyệt, mau tới đây đánh cờ cùng ông ngoại."
"Dạ." Ninh Nguyệt đáp lời, cười cười với bà ngoại cô, "Bà ngoại, vậy cháu qua đó."
Bà ngoại cô khoát khoát tay: "Đi đi, bà đến phòng bếp nấu cơm." Ngừng một chút, lại ở bên tai cô cười nhẹ một tiếng, "Ông ngoại cháu luôn trông mong các cháu tới đây, hai ngày nay cháu không tới, cậu cháu cũng không về nhà, không ai đánh cờ cùng ông ấy, ông ấy cực kỳ buồn bực."
Ninh Nguyệt nhếch môi, vẻ mặt sáng tỏ trao đổi một cái cùng cô bà ngoại, cười nhẹ rồi đi về phía phòng khách.
Sau khi đến phòng khách, ông ngoại cô đã bày cờ xong, thấy cô, cực kỳ hứng thú ngoắc tay với cô: "Mau tới, chúng ta chém giết một trận trước."
Bọn họ ở dưới truyền thống cờ tướng, Ninh Nguyệt nhìn bàn cờ một chút, nghe lời ngồi xuống. Hai người cũng không nói cái gì nữa, chỉ lẳng lặng mà đi quân cờ. Sau một lát, liền nghe Ninh Nguyệt buồn bã hô lên tiếng: "Ông ngoại, sao mỗi lần đều là ông thắng!"
Ông ngoại cô cười ha hả, đưa tay gõ trán cô: "Một ván nữa?"
Ninh Nguyệt chu miệng lên: ". . . . . . Được rồi." Thời điểm chơi được một nửa, cô nghe được giọng nói của An Cố Thu từ cửa trước truyền đến, lập tức vui vẻ cười nói, "Cậu đã trở lại! Ông ngoại, để cậu chơi với ông đi."
Lúc An Cố Thu vào phòng khách, anh ta nhìn lướt qua bàn cờ, cười hỏi bọn họ: "Người nào thắng?"
Ninh Nguyệt nhìn ta anh tới đây, mắt sáng rực lên, nhường vị trí, nhỏ giọng nói, "Cậu, cháu lại thua rồi, cậu mau tới đè ép khí thế của ông ngoại."
Ông ngoại thở phì phò trừng cô: "Không phải thắng cháu một ván sao."
Ninh Nguyệt khóe miệng vểnh lên, thúc giục An Cố Thu: "Cậu, cậu xem ông ngoại quá phách lối."
An Cố Thu cười liếc mắt nhìn cô một cái: "Là cháu kỳ nghệ không tinh thôi."
". . . . . . Cháu. . . . . . Đi làm bài tập." Từ nhỏ đến lớn, vô luận là đánh cờ với ông ngoại cô, hoặc là với An Cố Thu, hoặc là với cô ba, cô đều thắng rất ít, cho nên hai chữ "Kỳ nghệ" tuyệt đối là chỗ đau của Ninh Nguyệt.
An Cố Thu và ông ngoại cô liếc mắt nhìn nhau, cũng cười lên. An Cố Thu khoát khoát tay: "Đi đi, có cái gì không hiểu thì tới hỏi cậu."
Ninh Nguyệt cúi đầu đáp, xoay người đi tới thư phòng. Bài tập tuần này đặc biệt nhiều, cũng không biết có phải là chủ nhiệm lớp và các giáo sư liên hiệp lại chỉnh bọn họ hay không. Ninh Nguyệt lại nghĩ tới họp lớp ngày mai, càng nổi giận không dứt. Ngày mai là thứ bảy, bọn họ ban muốn đi chơi nông trại, nghe nói sẽ chơi đến buổi chiều chủ nhật mới trở về —— nói như vậy, nào còn có thời gian hoàn thành bài tập? Ninh Nguyệt không khỏi nhỏ giọng thở dài, vừa cau mày, vừa cầm lên cái thước dài, nghiêm túc vẽ đồ họa công trình.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ninh Nguyệt quay đầu lại, chỉ thấy An Cố Thu từ cửa thò đầu vào, mỉm cười nhìn cô: "Như thế nào?"
Ninh Nguyệt để thước và bút chì xuống, có chút uể oải: "Luôn vẽ không tốt."
An Cố Thu “Ừm” một tiếng, đẩy cửa ra, đi tới bên người cô, cẩn thận kiểm tra số liệu: "Nơi này, nơi này. . . . . ." Anh chỉ vào bản vẽ, "Cháu phải tính toán lại một lần nữa."
"A." Ninh Nguyệt cau mày nhìn một đống con số, vẫn cảm thấy uể oải.
An Cố Thu cười lên, vỗ cái ót của cô: "Đi ra ngoài ăn cơm trước đi, đợi lát nữa vẽ tiếp. Ba mẹ cháu đã trở lại, đang phòng khách nói chuyện với ông ngoại đấy."
Ninh Nguyệt a một tiếng, ngượng ngùng vò đầu: "Bọn họ đã trở về? Sao cháu không nghe thấy giọng nói của bọn họ. . . . . ."
An Cố Thu cười liếc cô: "Tới sớm, thấy cháu đang làm bài tập, nên không gọi cháu." Hai người cười, cùng nhau đi ra ngoài. An Cố Thu nghiêng đầu nhìn Ninh Nguyệt một chút: "Hôm nay liền ở nơi này đi, ngày mai lớp tụ hội, cậu có thể lái xe chở cháu cùng đi."
Ninh Nguyệt không có ý kiến gì, a một tiếng, coi như là đáp lại.
An Cố Thu đột nhiên như nhớ tới cái gì, dừng lại bước, khoát khoát tay với cô: "Cháu đi phòng khách trước đi, cậu gọi điện thoại cho giáo sư Tô của các cháu, nhắc nhở cậu ấy chớ quên tụ hội ngày mai."
Ninh Nguyệt sửng sốt một chút, theo bản năng gật đầu một cái, đi tới phòng khách, lúc này cô mới phản ứng được giáo sư Tô trong miệng cậu của cô là chỉ người nào.
Thời điểm Tô Tĩnh Nghiêu nhận được điện thoại của An Cố Thu, đang cùng bọn Tô Duy ăn cơm. An Cố Thu liên tục nhắc nhở anh không nên đã trễ, Tô Tĩnh Nghiêu tính tình dễ chịu mà đáp ứng, cuối cùng hài hước mở miệng: "Cố Thu, cậu thật là càng ngày càng càm ràm."
An Cố Thu ở đầu kia cười một tiếng, cũng không thèm để ý trêu ghẹo của anh, chỉ thấp giọng dặn dò: "Nhớ tám giờ sáng sớm ngày mai, tập họp ở sân rộng trước trường."
Tô Tĩnh Nghiêu cảm thấy An Cố Thu thật ở là có tiềm chất làm mụ già, rốt cuộc không chịu nổi cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy ba người Tô Duy bọn họ đang nghiền ngẫm mà nhìn anh. Anh sợ run lên, trực giác mở miệng: "Sao thế?" Chờ hiểu ý bọn họ đang suy nghĩ gì, Tô Tĩnh Nghiêu buồn cười nhíu mày, "Các cháu biết tôi bây giờ không phải là học sinh đi học nha, có học sinh một lớp mời tôi ngày mai cùng bọn họ đi vui chơi ở nông trại, mới vừa là chủ nhiệm lớp bọn họ gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đừng quên thời gian tụ hội."
Đinh Thái Vi cười dài nhìn anh: "Chủ nhiệm lớp là nữ?"
Tô Tĩnh Nghiêu liếc cô một cái: "Nam, là bạn học lúc ở nước Anh."
"A, là An Cố Thu." Tô Duy có ấn tượng với An Cố Thu. Lại nói, Tô Tĩnh Nghiêu vào dạy trong trường đại học, hình như là An Cố Thu dẫn đường. Tô Duy cũng không phản đối Tô Tĩnh Nghiêu đi làm thầy giáo, thậm chí có chút khích lệ —— ở Tô Duy xem ra, dạy học là một nghề nghiệp rất nghiêm túc, có thể khiến cho Tô Tĩnh Nghiêu thu lại tâm tính. Cho nên ở trong tiềm thức của Tô Duy, thậm chí là có chút cảm tạ An Cố Thu.
Tô Tĩnh Nghiêu nhấp miếng rượu chát, gật đầu một cái: "Là cậu ấy."
Đinh Thái Vi nhất thời tò mò: "Nói đến dạy học. . . . . . chú nhỏ, chú đã làm thầy giáo hai tháng. Như thế nào, cảm giác có được hay không?"
Tô Tĩnh Nghiêu cẩn thận suy nghĩ một chút: "Cũng được, chính là trong lớp tôi dạy này không có mỹ nữ, có chút nhàm chán.". Trong đầu anh thoáng qua gương mặt cháu ngoại gái nhỏ của An Cố Thu, bỗng nhiên, không nhịn được nở nụ cười ở khóe mắt.
Tô Niệm vốn là đang vùi đầu dùng cơm, nghe được lời anh nói, ngẩng đầu lên liếc anh một cái, thở dài nói: "Xem ra trong đầu chú thực sự chỉ có mỹ nữ, chỉ là vậy cũng là học sinh của chú, chú dám xuống tay?"
Tô Tĩnh Nghiêu chau chau mày: "Tại sao không dám xuống tay? Họ đã trưởng thành." Ngay sau đó lại nghĩ đến bộ dáng An Cố Thu che chở cháu ngoại gái nhỏ của anh ta, không khỏi cười một cái, không nói chuyện nữa.
Mấy người thấy bộ dáng bí hiểm của anh, mà anh bình thường thì quen chơi bời trăng hoa rồi, cho nên cũng không có người nào cảm thấy kỳ quái, chỉ coi anh là đang nói nói đùa. Tô Duy sửa lại đề tài câu chuyện, hỏi anh tình huống ở trong trường học. Tô Tĩnh Nghiêu trả lời rất thuận miệng, bởi vì trong trường học quả thật đều là những chuyện kia, soạn bài đi học, muốn bao nhiêu nhàm chán thì bấy nhiêu nhàm chán.