Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 59-2



"Nha, cám ơn anh Lộ." Trương Lam cười với Lộ Dịch, kéo cánh tay Tiết Nhượng, Lộ Dịch nhìn sang bên cạnh một cái, che miệng cười nói: "Anh đẹp trai này là ai vậy? Bạn trai sao?"

Trương Lam gật đầu: "Đúng vậy."

"A không đúng, anh đẹp trai này anh đã thấy." Lộ Dịch quan sát trên dưới của Tiết Nhượng, Trương Lam cảnh giác hỏi: "Anh làm sao gặp qua?"

Lộ Dịch vừa mở cửa phòng làm việc của Trì Bình, chờ đi vào, Lộ Dịch mới đột nhiên nghĩ đến, hắn chỉ Tiết Nhượng nói, "Tôi nhớ ra rồi, một năm trước, cậu đã tới công ty tìm Trì tổng... Nha... A a, lúc ấy Trì tổng một chút cũng không muốn gặp lại cậu, còn lạnh nhạt thờ ơ với cậu mấy ngày.... Cậu ngược lại lại tới, mỗi ngày đều tới tặng quà."

Lộ Dịch đương nhiên cùng Trì Bình cùng chung mối thù, thái độ bỗng chốc liền thay đổi, Tiết Nhượng thần sắc lạnh nhạt, Trương Lam ở một bên nhìn không hiểu ra sao, nhưng chờ tới khi cô hiểu được, lại tức giận, cô hừ hừ nói với Lộ Dịch: "Anh ấy là bạn trai em."

"Lam Lam, em...." Lộ Dịch còn có chuyện muốn nói, bị Trương Lam nhìn một cái, thở dài, hắn ài một tiếng nói: "Lam Lam, anh Lộ sợ mẹ em tức giận nha."

"Hôm nay, là mẹ em muốn gặp anh ấy."

Lộ dịch kinh ngạc: "Ai? Thật sự?"

Sau đó lại cao thấp nhìn Tiết Nhượng, Trương Lam trong lòng khó chịu, cô mở cửa phòng ra, nói: "Anh Lộ anh đi ra ngoài trước đi."

Lộ Dịch thấy sắc mặt tiểu công chúa không tốt, nhất thời cũng phát hiện bản thân quá xúc động, hắn dừng một chút có có lòng đền bù, Trương Lam cũng không cho hắn cơ hội, cứ nhìn ngoài cửa.

Lộ Dịch nặn ra nụ cười, nói: "Lam Lam đừng nóng giận, anh liền đi ra ngoài, trên bàn đều là đồ em thích ăn, còn có bánh bích quy Giang Như làm lần trước, em thích đều ở trên bàn, tự mình ăn ha."

"Đã biết." Trương Lam buồn bực hờn dỗi nói, sau đó nhìn hắn đi ra ngoài, đóng cửa lại, sau khi đóng cửa, Trương Lam nhìn chằm chằm cửa, nhìn chòng chọc một hồi lâu, lòng chua xót, rất muốn khóc, cô cảm giác Tiết Nhượng đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng cô hoàn toàn không biết, tay Tiết Nhượng chống đỡ ở trên đỉnh đầu, cúi đầu cười hỏi: "Em làm sao vậy?"

Trương Lam rầu rĩ nói: "Thời điểm anh tìm mẹ em, mẹ em có phải rất ghét anh không?"

"Khá tốt."

Tiết Nhượng xoay người cô, nhìn hốc mắt cô mang theo nước mắt, dùng ngón tay cái xoa xoa, nói: "Thật không có gì."

Trương Lam vươn tay, ôm thắt lưng của anh, vùi vào trong ngực anh, nghẹn ngào nói: "Vậy chúng ta sau này phải phải trôi qua thật tốt, em cũng sẽ không rời anh đi."

" Được." Tiết Nhượng cúi đầu, hôn xuống đỉnh đầu cô.

Tính tình của anh trời sinh lạnh lùng, từ trước đến giờ chỉ chú ý chuyện của chính mình, lần đại hội thể dục thể thao đó, là lần đầu tiên nảy sinh tình cảm với người khác, cũng là một lần cuối cùng.

Trên bàn quả nhiên chuẩn bị chuẩn bị đồ ăn, tất cả đều là đồ Trương Lam thích ăn, đồ uống cũng có, hai người ngồi trên ghế sofa, Tiết Nhượng mở ra một chai nước trái cây, đưa cho Trương Lam, Trương Lam nhận lấy, uống một ngụm, lại hôn anh một cái, nói: "Anh cũng uống đi."

Tiết Nhượng cười niết mặt cô, "Không uống, dính dính."

"Nha, anh mở cho em cái hộp bánh bích quy đó đi." Trương Lam chỉ xuống hộp bánh bích quy trên bàn kia, Tiết Nhượng cầm đi tới, mở ra, đút cô ăn, nhưng lại không cho cô ăn nhiều, anh nói: "Anh buổi trưa đặt phòng ăn, bên trong có rất nhiều ăn ngon, em đừng ăn nhiều quá, chờ một chút lại không ăn cơm nổi."

"Được rồi."

Trương Lam nghe lời không ăn, cùng anh hai mắt nhìn nhau, Tiết Nhượng cúi đầu hôn xuống khóe môi của cô, nhưng cũng không dám làm bậy, trong phòng làm việc này đều có camera.

Tiết Nhượng vừa vào cửa liền chú ý tới.

Trương Lam thả đồ uống xuống, vươn tay muốn ôm cổ Tiết Nhượng, muốn chủ động đi hôn anh.

Tiết Nhượng hơi tránh sang môt bên, thấp giọng nói: "Có máy camera."

Trương Lam sửng sốt, sau đó nhụt chí nói: "Đúng là có."

Tiết Nhượng ôm thắt lưng cô, nói: "Về nhà cho em hôn đủ."

Trương Lam đỏ mặt, "Mới không đâu, ai muốn cho anh hôn."

Hai người an vị ngồi ở trong văn phòng chờ, Trương Lam đối với phòng làm việc rất quen thuộc, cho nên cô một chút ý muốn đi dạo xung quanh đều không có, Lộ Dịch ngược lại mở cửa đi vào hỏi qua, Trương Lam khoát tay, nói: "Không đi."

Lộ Dịch chỉ có thể đóng cửa đi ra ngoài.

Trương Lam cầm lấy điện thoại di động, muốn kéo Tiết Nhượng ra khỏi danh sách đen, Tiết Nhượng cũng theo cô.

Chơi một hồi, điện thoại Trương Lam đột nhiên vang lên, cô bị dọa tay run lên một cái, trực tiếp thoát ra khỏi trò chơi, cô nhìn cuộc gọi tới, lập tức vui vẻ nhấn trả lời, Trì Bình cười nói: "Bảo bối, mẹ cùng ba con sắp tới rồi."

"Con đi ra ngoài đón mẹ."

"Được."

Trương Lam cúp điện thoại, kéo tay Tiết Nhượng, mở cửa phòng làm việc ra, chạy như bay ra ngoài, Tiết Nhượng tùy ý để cô nắm tay dắt đi, đến cửa, một chiếc Tesla màu đỏ mới chậm rãi đi vào, dừng ở bên cạnh chiếc Land Rover, Trì Bình hạ kính râm xuống, nhìn ra cửa xe.

Hỏi Trương Trọng Cảnh, "Chồng, xe này là của cậu con trai kia?"

Trương Trọng Cảnh nói: "Hình như là vậy."

Trì Bình híp mắt: "A, vẫn rất có bản lĩnh, sẽ không phải là làm thủ đoạn người ta không biết chứ?"

"Xem em nói kìa." Trương Trọng Cảnh cười khẽ, ông nghiêng người nhìn qua, mở dây thắt an toàn cho Trì Bình, nói: "Anh ban đầu nói qua, đứa bé này tương lai sẽ vượt trội, theo như anh thấy, tài sản hiện tại của thằng bé không thấp, mặc dù phần lớn đều vào trong thị trường chứng khoáng, nhưng là một cổ đông ẩn hình."

"Thật không?" Trì Bình lơ đễnh, bà kéo mở cửa xe, nói: "Em quả thật tức giận, cho tới hôm nay còn tức giận, nhưng em nắm chắc bảo bối nhà chúng ta có biện pháp."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv