Lâm Bùi vuốt vuốt tờ giấy màu hồng, chữ viết rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo hình thù kỳ quái, người bình thường cũng không viết ra được kiểu chữ kỳ quái như thế này.
Cậu cẩn thận nhìn đi nhìn lại nhiều lần, mới nhìn ra được dòng chữ viết bên trên:
Người vô danh, người yêu cậu tha thiết.
Chữ viết thành cái dạng này, quỷ mới đọc được?
Trong lòng Lâm Bùi phức tạp.
Một bên, có người thầm mến cậu đương nhiên rất vui, dù sao thì đây cũng là một cách thể hiện sức hút của bản thân. Nhưng một bên khác, nhìn người thầm mến cậu có vẻ trình độ văn hoá không tốt lắm.
Ông cha ta đã nói 'Gặp chữ như gặp người' vẫn rất có đạo lý. Nhìn chữ như này, cậu có thể tưởng tượng ra một người đàn ông cơ bắp nặng 90kg viết tờ giấy này, viết xong đặt tay lên cơ ngực mình, gật đầu tự tin...
... Dừng lại nào!!!
Lâm Bùi luyện đàn rất chăm chú, cố gắng đến bây giờ đã đói lắm rồi, trong lòng thầm cảm ơn, nhân tiện nói một câu Amen, sau đó nhanh chóng nhét bánh mì vào bụng.
Bánh mì táo đỏ ở căng tin thật là ngon.
Bột mì đánh với trứng gà, được nướng bông mềm lên, ở giữa có một quả táo đỏ được phủ một lớp siro, hương vị thực sự rất tuyệt vời.
Đồ ngọt đã giúp cậu hồi phục lại tinh thần.
Lúc này, Chris gửi tới một tin nhắn ngắn, nói gần đây cha cậu ấy thuê gia sư, cậu ấy bị ép tự học ở nhà buổi tối.
Lâm Bùi cười cười, cầm điện thoại chụp bức ảnh phòng học cho cậu ấy, Chris xem xong gửi một ngón tay cái, ý nói: Không hổ là anh em tốt, có nạn cùng chịu.
Gần đây Lâm Thừa Hiên đang trao đổi với bên nước ngoài, giới thiệu một lô thiết bị y tế tiên tiến, ngày nào cũng đi sớm về muộn, không rảnh quan tâm con trai có về nhà sơm hay không. Chris có việc, Lâm Bùi về nhà cũng không có việc gì làm, không bằng ở lại lớp học chuẩn bị bài thi.
Từ sau lớp 11, học sinh chủ động tự học buổi tối dần dần nhiều hơn.
Trong khoảng thời gian này, Trương Vận vì để gây ấn tượng với cha và thầy cô cho nên cũng đã trở thành học sinh tự học thường trú vào buổi tối.
Lại thêm 'chính sách' mới của Lam Minh, mặc dù Trương Vận rất không tình nguyện nhưng cũng không thể làm trái, tranh thủ cố gắng cải thiện thành tích bài kiểm tra lần sau.
Hai người này ở phòng tự học, Lâm Bùi đã đoán được từ trước.
Chỉ có Tống Tuần là nằm ngoài dự đoán của cậu.
Nếu nói anh nghiêm túc học tập, đó là chuyện không thể; nhưng nếu nói anh không có ý định học tập, hết lần này đến lần khác cứ tiếng chuông vang lên là lại thấy anh cà lơ phất phơ đi vào phòng học.
Không thể hiểu nổi.
"Anh Tuần." Trần Siêu lên tiếng chào: "Sao tới muộn vậy? Em còn tưởng hôm nay anh không tới lớp tự học buổi tối."
Tống Tuần kéo ghế, hạ thấp giọng nói: "Ăn cơm tối, đến muộn một chút."
Trương Vận nhìn đồng hồ, đã hơn 2 tiếng kể từ lúc tan học, mới ăn xong?
Nhưng hắn cũng không để ý chuyện này: "Anh Tuần, anh có muốn học thuộc công thức không? Bọn em đã tín h toán, tổng hợp bài ngữ văn, tiếng anh... Không trông mong được rồi. Bọn em định học tủ, ôm chân phật, có lẽ vẫn có thể kiếm được vài điểm.
"Không được không được."
Tống Tuần không lo lắng khoát tay: "Tôi là đến giám sát, mấy cậu học đi, tôi ngủ một lúc."
Hai người nhìn nhau: "...?"
Đây là ai giám sát ai?
Trần Siêu với Trương Vận nhìn nhau, không dám đoán mò.
Hai người bọn họ được vào lớp A theo diện đặc biệt.
Trần Siêu ban đầu là dựa vào năng khiếu thể dục với điểm cộng; Trương Vận thì bởi vì có cha là nhà đầu tư của trường, được đi cửa sau. So với Tống Tuần không giống nhau, không hiểu được lúc trước anh... thi được vào lớp A như thế nào?
Chưa nói đến người khác, ngay cả họ cũng rất ngạc nhiên.
Tống Tuần nói được thì làm được, nói xong lập tức gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Hai tên học tra Trần Siêu và Trương Vận cố kỵ người phía sau, lúc thảo luận đều hạ thấp giọng, dùng ngón tay chỉ chỉ: "Không đúng không đúng, đây phải là hàm số đơn điệu, tăng."
"Nhưng đây là tuần hoàn, đề bài không phải nói nó nằm trong khoảng (-1;1) sao? Đây là giảm hàm số."
"Hừ... Thế cậu thử đưa điểm này vào xem, nó có vẻ không cong lên đâu."
"Để tớ xem lại... Hình như đúng là."
Trần Siêu cắn bút, gãi gãi đầu: "Không lẽ chúng ta vẽ hình sai rồi hả?"
Âm thanh phát ra, hai tên học tra nhìn nhau, không nói nên lời.
Sau 40 phút, hai người nghiên cứu đề bài, kết quả vẽ sai đồ thị.
Khá lắm.
"Hay là, chúng ta hỏi Lâm Bùi cách làm đi?" Trương Vận do dự hỏi: "Tính tình cậu ấy rất tốt. Lần trước tớ hỏi cách vẽ một hàm số, cậu ấy rất kiên nhẫn dạy tớ."
Trần Siêu hơi lung lay, nhưng trên mặt ngượng ngùng: "Nhưng chuyện chiều nay..."
"Dù sao cũng là do chúng ta sai, nhân tiện xin lỗi cậu ấy luôn."
Trương Vận nhỏ giọng nói: "Thật ra, tớ vẫn luôn thấy áy náy với cậu ấy. Cậu nói xem, một đám Alpha chúng ta không làm gì mà lại đi bắt nạt một Omega, thật không nên."
"Thực ra tớ cũng nghĩ vậy." Trần Siêu đồng ý gật đầu: "Tí nữa để tớ lên tiếng nói trước, cậu không giỏi ăn nói, không cẩn thận lại trọc cho người ta tức giận."
Trương Vận nói thẳng, đây cũng không phải là lần đầu tiên, nên để ý một chút.
Hai người thống nhất ý kiến, lặng lẽ cầm sách qua gõ gõ bàn đằng sau.
Lâm Bùi đang giải một bài toán hình, bút chì trong tay chỉ vào bàn, tự hỏi xem đường nào dễ vẽ thêm vào nhất. Đột nhiên bên cạnh có hai bóng người mờ mờ, cậu ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt không có biểu cảm gì dần lộ ra một chút kinh ngạc.
Trần Siêu hắng giọng một cái, không biết tại sao, bị cậu nhìn thẳng vào mắt như vậy, bỗng nhiên hơi khẩn trương: "Rất xin lỗi, chuyện chiều nay bọn tôi..."
Giọng Trần Siêu ngập ngừng, lúng túng không biết nên nói gì tiếp.
Trương Vận nghe vậy, dùng ánh mắt chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép nhìn Trần Siêu.
Còn nói cái gì mà xung phong lên trước, giỏi lắm, vừa ra trận đã đứt.
Lâm Bùi thật sự hơi bất ngờ, nhưng suy nghĩ lại, tâm bệnh của cậu cũng không phải do 3 người họ gây ra, cậu chỉ là... hơi nhạy cảm thôi.
"Không có việc gì đâu, mọi chuyện đã qua rồi."
Lâm Bùi không muốn tiếp tục trò chuyện về việc này, chủ động đưa tay qua: "Có chuyện gì nữa sao?"
Trương Vận giật mình, bây giờ mới phát hiện ánh mắt cậu đã dừng lại bên trên sách bài tập trong tay mình. Không ngờ Lâm Bùi dễ nói chuyện như vậy, hắn vô thức nhẹ thở ra, nahnh chóng đưa sách tới.
"Bài này..."
Lâm Bùi nhìn lướt qua: "À, cái này, 2 cậu vẽ sai rồi."
Nói xong, cầm thước vẽ lên nháp của mình, một đồ thị tiêu chuẩn.
Trần Siêu há miệng: "Sao cậu làm thế nào mà vẽ nhanh vậy?!"
Lâm Bùi ngạc nhiên nhìn hắn, cười một tiếng, nói: "Tớ thích giải bài tập, những bài này đều đã làm qua một lần, đáp án vẫn còn nhớ ở trong đầu."
Cậu lại chỉ lên tờ nháp: "Đọc kỹ đề bài, điểm nằm trong khoảng (-1;1)..."
Trương Vận vội vàng lấy lại tinh thần, đánh cho Trần Siêu một cái, để hắn nghiêm túc nghe giảng.
Hai Alpha cao to chen chen chúc chúc bên cạnh bàn, vểnh tau nghe giảng bài. Omega nhỏ yếu ngồi bên cạnh bọn họ, lưng thẳng tắp, giọng nói không nhanh không chậm.
Bầu không khí vô cùng ấm áp.
Lâm Bùi biết đầu óc họ không tốt nên giảng rất chậm rãi, tỉ mỉ, giảng lại kiến thức một lần, cuối cùng khi giảng xong, hai tên ngốc đồng thanh oa một tiếng, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
"Cậu quá lợi hại rồi!" Trần Siêu cũng không nhịn được giơ ngón cái: "Cậu giảng phần nào tớ cũng hiểu."
Lâm Bùi nở nụ cười ngắn, rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc.
"Nếu hai cậu đã nói vậy, tớ sẽ đưa một đề bài tương tự kiểm tra một chút."
Nói xong, Lâm Bùi nhanh chóng viết một hàm số, chỉ định các khoảng, yêu cầu 2 người bọn họ vẽ đồ thị.
Đề bài của cậu vô cùng tài tình, mặc dù nhìn khá giống với đề cũ, nhưng đọc đề kỹ sẽ nhận ra có thêm một khoảng ở giữa, trái ngược hoàn toàn với đề cũ.
Trần Siêu đọc cả nửa ngày vẫn chưa làm được, Lâm Bùi cho hắn dừng bút, lại nhìn sang Trương Vận, ít nhất cũng vẽ đúng được một nửa.
Có thể nhìn ra, vừa rồi cậu dạy không phí công.
Vẫn được.
"Làm bài tập đầu óc phải linh hoạt."
Lâm Bùi kiên nhẫn nói: "phải suy một ra ba, ví dụ như đề bài bên trên có hàm có thể dùng định lý Sin, nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác dùng định lý Cos. Mặc dù kết quả giống nhau nhưng để chuyển đổi sẽ tốn nhiều công đoạn hơn, đợi cậu lân la làm xong cái đề này thì người ta đã sớm viết đầy một mặt giấy rồi."
"Ồ?"
Trương Vận ngẩn người, cúi đầu xem lại bài, hóa ra là vậy.
Bởi vì kết quả giống nhau nên hắn không suy nghĩ nhiều, không nghĩ tới ở giữa còn cần nhiều công đoạn như vậy.
Lâm Bùi chỉ nhìn lướt qua đã biết.
"Khi tớ làm bài tập, ra được đáp án chính xác, tớ sẽ suy nghĩ xem dạng đề này còn có cách làm khác hay không, dùng cách này để rèn luyện đại não, thay đổi hình thức tư duy."
Lâm Bùi từ từ nói: "Mặc dù bây giờ các cậu chưa làm được, nhưng nhất định phải cố gắng phục thù. Cách làm của tớ có phải là cách làm tốt nhất và có cách làm nào tối ưu hơn không? Đề này và đề vừa nãy không khác nhau lắm, nhưng cách giải lại hoàn toàn khác nhau, vậy thì lí do là tại sao..."
"Hãy suy nghĩ từ quan điểm của người ra đề, đề hỏi cái gì, và cậu học được gì từ đó."
Cậu nói liền một mạch đến khô cả môi, vô thức liếm môi một cái, đôi môi khô ráo lập tức trở nên ướt át.
Trương Vận nhìn thấy: "Trong phòng học không có nước, tớ còn hộp sữa trong cặp, để tớ đi lấy cho cậu uống!"
Nói xong, Lâm Bùi không kịp ngăn cản, hắn đã chạy đến chỗ ngồi của mình.
Trương Vận cầm hộp sữa, bỗng nghe phía sau có tiếng động.
Quay lại nhìn, Tống gia gia đã tỉnh ngủ, mắt khép hờ, trên mặt đầy vẻ buồn ngủ, rõ ràng là chưa ngủ đủ.
"A? Anh Tuần tỉnh ngủ rồi à? Dậy lúc nào vậy? Có cần ngủ thêm một lúc không?"
Tống Tuần nói: "Không sao."
Thật ra anh chỉ ngủ một lát đã tỉnh rồi.
Bình thường anh rất dễ ngủ, ngủ rồi cũng rất khó bị đánh thức.
Nhưng anh không chịu nổi Lâm Bùi nói qua nói lại mãi, giọng nói của cậu truyền đến chỗ anh rất rõ, nghe xong hơi ngẩn ngơ.
"Ah." Tống Tuần thấy trong tay hắn có hộp sữa, vô thức nói: "Cậu có nước à? Đúng lúc tôi đang khát..."
Trương Vận không nghe thấy, cầm theo hộp sữa phóng nhanh đến chỗ Lâm Bùi. Đến ống hút cũng đã cắm sẵn, chỉ thiếu tự tay cầm hộp sữa bón cho Lâm Bùi.
Còn nhiệt tình nói: "Cậu có đói bụng không? Tớ còn có bánh mì, có thể ăn chống đói. Cậu thích vị gì? Hay để tớ gọi đồ ăn đến cho cậu nha?"
Tống Tuần: "..."
"Được rồi, cảm ơn."
Lâm Bùi khách khí nói, cầm hộp sữa, nhìn chăm chú ~~
Màu hồng phấn, là sữa dâu.
Giống y hệt hộp sữa buổi chiều cậu uống.
"..."
Lâm Bùi cầm hộp sữa, ngắm lên ngắm xuống 10 giây đồng hồ.
Hình ảnh người đàn ông cơ bắp trong não cậu lập tức sụp đổ, thay vào đó là hình tượng Alpha với cái đầu huyên thuyên và có vấn đề về trí lực.
Cậu biết, Trương Vận là bạn của Tống Tuần.
Lại thêm tờ giấy màu hồng, chữ xấu, vô văn hoá
Còn có bánh mì... bánh mì táo đỏ.
Lâm Bùi bình tĩnh cầm ống hút, uống một ngụm, vị sữa dâu ngọt ngào trượt xuống thực quản vào dạ dày, trong lòng thầm nghĩ:
Hoá ra là Trương Vận yêu thầm cậu a~
Chuyện này cũng không phải không được.
Chỉ cần dáng người tốt, tình một đêm cũng không phải là không thể.
Tống Tuần đang uống nước: "Phụt...!!!"