Dịch: Tồ Đảm Đang
Tôi cảm giác được mối quan hệ của tôi và Trì Hựu Lân đang dần được hòa hoãn. Sau khi về nước tôi tìm được vị trí giáo viên ngay tại trường học cũ của mình, còn Trì Hựu Lân thì nhận quay một quảng cáo cho series sữa tắm Ocean.
Nghe nói, Trì Hựu Lân trong quảng cáo đó vốn dĩ là một hải thần, nhưng nhiếp ảnh nổi tiếng người nước ngoài chụp nửa ngày rồi mới quyết định đổi thân phận của Trì Hựu Lân thành hải yêu, tông màu bối cảnh từ màu xanh lam cũng đổi thành màu xanh Thổ Nhĩ Kỳ diễm lệ u buồn.
Quảng cáo tung ra, ánh mắt ngoái nhìn chăm chú của Trì Hựu Lân, tỏa sáng mà sâu thẳm khó đoán. Sau đó, hắn lại càng bận rộn hơn.
Mẹ và bà đôi lúc bảo tôi mang thức ăn đến nhà riêng của Trì Hựu Lân, bỏ vào tủ lạnh, coi như đồ ăn đêm. Những ngày tháng này làm tôi suýt nữa thì quên mất, hắn là một kẻ cực kỳ xấu xa.
Hạ Âu tốt nghiệp được như ý muốn, hôm nay Hạ Âu đến tìm thăm tôi. Đúng lúc bạn bè người thân tụ họp lại với nhau nướng thịt, tôi mời cô ấy cùng đến.
Trì Hựu Lân lại đột nhiên xuất hiện sau cùng trong buổi tiệc, Hạ Âu kinh ngạc đến mức tròng mắt muốn rơi ra ngoài. Dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ nhắc qua mối quan hệ của mình và Trì Hựu Lân. Mặc dù tên chúng tôi có một chút gì đó tương tự nhau, nhưng tướng mạo và khí chất của hai người không hề giống nhau chút nào, huống hồ nghề nghiệp lại cách nhau một trời một vực, bạn tôi đều không thể nghĩ đến có sự liên quan nào về hai chúng tôi.
Hạ Âu dự định ở lại chỗ tôi một tuần, chỉ trong thời gian bảy ngày, mọi thứ lặp lại.
Tôi đang cầm trên tay chiếc cặp lồng cơm giữ ấm, chuẩn bị dùng chìa khóa mở cửa thì cửa đã được mở từ phía bên trong.
Tôi và Hạ Âu đưa mắt nhìn nhau, chiếc chìa khóa trong tay tôi cứng đờ giữa không trung.
Trì Hựu Lân đang cởi trần đứng sau lưng Hạ Âu.
Có lẽ Hạ Âu muốn rời khỏi chỗ này, cô ấy gượng gạo cười với tôi.
"Trùng hợp thật,...tôi đi trước đây." Cô ấy nhanh chóng rời khỏi. Không ngờ rằng hương thơm sữa tắm trên người cô ấy lan tỏa đến tôi, là mùi của series sữa tắm Ocean – là mùi mà dạo gần đây Trì Hựu Lân đang dùng.
Cô ấy đã đi rồi, chỉ còn lại hai người tôi và Trì Hựu Lân.
Vẻ mặt của hắn vẫn bình thường, chẳng có sự kinh ngạc và chột dạ nào đối với sự xuất hiện của tôi, thậm chí còn nhận lấy chiếc túi trên tay tôi.
"Đứng đó làm gì, vào đi."
Tôi nhìn bóng lưng hắn, chúng tôi đều không phải là chúng tôi của năm đó nữa. Tôi mở miệng:
"Hạ Âu...là một cô gái tốt, hai người quen nhau...cũng tốt."
Trì Hựu Lân đem chiếc túi đặt lên bàn bên trong nhà bếp, nhìn tôi, cười, dường như tôi nói ra một thứ gì đó rất ấu trĩ.
Hắn nói từng chữ một rất rõ ràng:"Chẳng qua là gặp dịp mua vui thôi."
Trong lúc đó, ánh mắt tôi dồn lại ngay trên tấm thảm trải bừa bộn trên ghế sofa ở phòng khách, bên trong phòng dường như vẫn còn lưu lại một chút mùi vị không giống với bình thường.
Cổ họng tôi dâng lên một mùi vị tanh ngọt, cái "mọi thứ lặp lại" mà tôi nói, nghĩa là "mọi thứ" lặp lại thật, bao gồm cả việc tôi đánh Trì Hựu Lân.
Tôi cứ tưởng Taekwondo của tôi có thể sử dụng trên thực tế, nhưng Trì Hựu Lân rõ ràng là cũng từng tập qua, chẳng những có thể giải được chiêu thức của tôi mà còn trả lại đủ cả, tôi vứt hết mọi chiêu trò liều mạng với hắn.
Tôi đã từng nói, nếu sau này còn phải động thủ thêm một lần nữa, thì tôi nhất định đánh hắn đến chết.
Trên bàn có dao gọt trái cây, tôi cầm lên, còn chưa nắm chắc được thì Trì Hựu Lân đã vung tay hất văng nó đi rồi, con dao văng lên tường, lưỡi dao sắc bén gọt lên tường một đường. Tôi quay đầu đấm vào mặt Trì Hựu Lân nhưng lại bị hắn né đi, còn tôi thì bị hắn nắm cổ áo đẩy vào vách tường. Trì Hựu Lân lạnh lùng mở miệng.
"Anh đúng là không hề khách sáo với em chút nào nhỉ, anh trai." Tôi dùng sức siết chặt cổ tay hắn, hận không thể nào bẻ gãy nó đi.
Tôi lập tức đá lên, Trì Hựu Lân vì muốn né đi mà nới lỏng tay, tôi xông đến vồ lấy như một con thú hoang muốn cắn lên khối thịt, Trì Hựu Lân bóp lấy cổ tôi lật người, hung hăng ép chặt lấy. So về sức lực, tôi thua rồi.
Trì Hựu Lân hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Tôi thật là nhếch nhác chật vật. Ngoài một sự nóng máu kích động thì chẳng có gì cả.
Thấy tôi cuối cùng cũng từ bỏ việc giãy giụa, Trì Hựu Lân cảnh giác nhẹ nhàng thả ra, đề phòng tôi phản kích.
Tôi chậm rãi đứng dậy.
Xương cốt toàn thân đều đau đớn.
Tôi là kẻ thua cuộc, tất nhiên phải chán nản rời đi thôi.