Dịch: Tồ Đảm Đang
Tôi đi đến điểm hẹn, là một nơi khuất trong một con hẻm.
Một quán trà nhỏ đơn sơ, chưa bước vào cửa đã ngửi thấy hương trà thoang thoảng. Bên trong quán có một vị khách, là một người đàn ông.
Lúc vào trong tôi vô thức nhìn đồng hồ.
"Anh không tới trễ, là tôi tới sớm." Vị khách đang ngồi ấy nhìn tôi. Cậu ta gỡ chiếc kính râm xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn sáng sủa.
Tưởng Chí Dao, đội trưởng nhóm nhạc Wildfire.
"Mời." Cậu ta thể hiện sự lịch sự với tôi.
"Cảm ơn." Tôi ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy một sự mất tự nhiên.
Tôi nghĩ, sự lúng túng này là đến từ ánh mắt sắc bén nhưng bình tĩnh của đối phương.
Cậu ta bưng một ly trà cho tôi. Rõ ràng ly trà vẫn đang tỏa lên hơi nóng, mà lại bốc ra mùi hương lạnh lẽo.
"Đây là trà tuyết sơn, xin mời nếm thử." Tưởng Chí Dao bưng ly trà, trước tiên là ngửi một chút, sau đó nhấp một ngụm nhỏ.
Vì động tác ấy, tôi đã chú ý đến ngón tay của cậu ta, trắng trẻo, thon dài, đốt ngón rõ ràng.
Tôi cũng uống một ngụm rồi bỏ ly xuống.
Ánh mắt của Tưởng Chí Dao vẫn chưa bỏ qua cho tôi.
"Xin hỏi..." Tôi chỉ có thể mở miệng trước.
"Xin lỗi." Tưởng Chí Dao thu ánh mắt về. "Tôi chỉ là muốn nhìn anh kỹ chút mà thôi."
Tôi vẫn chưa hiểu ý lắm, cậu ta nói tiếp. "Nhìn người mà Trì Hựu Lân ngày đêm mong nhớ."
Lòng tôi chấn động.
Cậu ta biết.
Tưởng Chí Dao nhìn ra được suy nghĩ của tôi. "Wildfire thành lập mười năm, đa số thời gian của các thành viên là ở cùng nhau, có một số việc không thể nào không biết được."
"...Thì sao?"
"Thì sao." Tưởng Chí Dao nhìn tôi. "Tôi muốn nhận lấy Trì Hựu Lân từ trong tay anh."
Cậu ta nói một cách bình tĩnh đơn giản như vậy, đến nỗi tôi nhất thời không thể nào nắm bắt được ý của cậu ta.
Ánh mắt của Tưởng Chí dao hướng ra ngoài phong cảnh quán trà: "Tôi nghĩ, tôi hiểu Trì Hựu Lân mười năm nay hơn anh...không, có lẽ là không chỉ mười năm. Dù sao thì lúc chúng tôi biết nhau, cậu ấy chỉ mới mười lăm tuổi.
"Trì Hựu Lân của năm mười lăm tuổi, đeo chiếc guitar, dựa vào quan hệ ba của các anh và ông tổng gặp mặt qua vài lần chạy đến công ty nói muốn làm ca sĩ, rất láo. Vốn nghĩ rằng để cậu ấy phát huy cho đã rồi đuổi đi, không ngờ rằng những người có mặt đều bị cậu ấy làm kinh ngạc. Lúc đó tôi nghĩ, tôi và cậu ta nhất định rất khó ở chung, nhưng tôi nhất định phải lập nhóm với cậu ta."
"Chúng tôi cùng nhau tập luyện mấy năm, lúc cậu ấy hai mươi tuổi, Wildfire ra mắt."
"...Lúc tập luyện cậu ấy cực kỳ liều mạng, giống như người bị ngợp nước cố gắng nắm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy. Nhưng trước giờ cậu ấy chưa bao giờ nói lý do. Thời gian qua lâu rồi, có thể mơ hồ cảm nhận được cậu ấy có người mình thích. Bài hát của cậu ấy, đều viết vì người đó."
Ánh mắt của Tưởng Chí Dao quay về trên người tôi: "Cậu ấy từng say bí tỉ, lặng lẽ rơi lệ, sau đó nhỏ giọng gọi 'anh ơi'."
Cổ họng tôi nghẹn thắt.
"Tôi thay cậu ấy lau đi nước mắt, đắp chăn lên, canh cậu ấy ngủ say...Đêm đó, tôi nhìn ra ngoài trời, nhìn về mảnh tối đen u ám ấy, chầm chậm quay trở về màu xanh sẫm, xanh nhạt, cho đến màu trắng bạc dần lên. Tôi nghĩ, đúng là gặp quỷ rồi, quả nhiên tôi và cậu ta khó ở thật."
"Bởi vì, tôi dường như có thể dự kiến được kết cục của mình."
Dừng lại một lúc, cậu ta không nói tiếp sau đó nữa, mà là quay lại với hiện tại: "Wildfire đúng là có dự định giải tán, nhưng không phải bây giờ. Nhưng giọng ca chính của chúng tôi nói cậu ấy không viết nhạc được nữa, cũng không hát được nữa rồi."
"Cậu ấy biến mình thành một con người khác. Vào một ngày, cậu ấy nói muốn đi du học, còn nói rằng muốn tổ chức một concert trước khi đi... khi cậu ấy hát bài <Rõ ràng>, tôi cũng ở phía sau khán đài."
Tưởng Chí Dao cúi mắt nhìn ly trà: "Là ngày hôm nay, công ty cũng đồng ý cho tôi đi Mỹ rồi."
Cậu ta ngước mắt đối diện với vẻ mặt hoảng hốt của tôi: "...Hôm nay tôi gọi anh ra đây để làm gì nhỉ? Thật ra tôi cũng không rõ lắm...có lẽ là muốn nhìn anh với khoảng cách gần một chút; có lẽ tôi muốn nói cảm ơn với anh, cuối cùng cũng đã làm cậu ấy chết lòng; hoặc có lẽ tôi chỉ muốn khoe với anh thôi, chuyện mà anh không thể làm, tôi có thể."
Nói xong, cậu ta lại cầm ly trà lên uống một ngụm.
Từ đầu tới cuối, giọng điệu của cậu ta vẫn bình tĩnh. Nhưng ở khoảnh khắc cuối cùng, đốt ngón tay đang cầm ly trà ấy trắng bệch.
Mười mấy năm nay, tình cảm của cậu ta đối với Trì Hựu Lân có phải cũng đã bước tới ranh giới bùng phát.
Từ góc độ của cậu ta nhìn lại mười mấy năm nay, có phải có sự không cam tâm, băn khoăn, tủi thân, phẫn nộ và cả sự hèn mọn của yêu đơn phương không.
Tình cảm sâu nặng, có biết bao người.
Nếu tôi không thể viên mãn với Trì Hựu Lân, vậy tôi có thể nhìn em và người khác mở đầu một câu chuyện mới, giống như em đã từng chúc tôi hạnh phúc bên Kiều Nặc hay không?