Dịch: Tồ Đảm Đang
Việc họp hành không thể kết thúc trong một giờ nửa tiếng được, Trì Hựu Lân bảo Tiểu An nói với tôi một tiếng để tôi về trước.
Tôi ngồi trong xe taxi, lo lắng bất an.
Còn vài trăm mét nữa là đến nơi nhưng tôi lại bảo tài xế quay đầu xe lại.
Tôi đến trước cửa nơi ở của Trì Hựu Lân.
Vốn dĩ tôi có chìa khóa dự bị, nhưng sau lần gặp Hạ Âu ở đây tôi đã vứt nó đi rồi. Trì Hựu Lân họp xong có thể sẽ vẫn còn việc phải làm, có thể về hoặc cũng có thể sẽ không về.
Tôi hoàn toàn đợi trong vô ích.
Tôi tựa vào vách tường từ từ ngồi xuống, nhưng nếu bây giờ bảo tôi làm việc khác thì tôi không cách nào tĩnh tâm xuống được.
Lối đi rất yên tĩnh, bởi vì trong một căn chung cư cao cấp này một tầng chỉ có một căn hộ.
Tôi nhìn lên một chấm đen nhỏ nhàn nhạt trên bức tường ngẩn người.
Không biết qua bao lâu sau cửa thang máy lại mở ra một lần nữa, ánh sáng tràn vào.
"Anh?" Trì Hựu Lân nhận ra tôi, vẻ mặt kinh ngạc.
Cửa thang máy đóng lại, ánh sáng biến mất, chỉ còn lại Trì Hựu Lân.
Lúc này tôi mới ý thức được ánh mắt của mình không phải là tìm lấy Trì Hựu Lân trước tiên mà là xác định có phải chỉ có mình em không.
Chỉ có bóng dáng một mình em, tôi không nhịn được thả lỏng ra.
Tôi muốn đứng dậy, hai chân lại tê rần.
Trì Hựu Lân đến đỡ lấy tôi: "Anh đợi lâu rồi chưa? Xảy ra chuyện gì sao?"
Giọng nói của em chỉ ngay bên tai tôi, tôi ổn định lại tâm trạng: "Wildfire sắp giải tán là thật sao?"
Trì Hựu Lân hơi sững lại: "Ai nói?"
"Giả sao?"
Em lấy chìa khóa ra mở cửa: "Vào đi rồi nói sau."
Tôi vào trong, cố ý nhìn vào gương trang điểm, chiếc gương đã bị tháo đi, chỉ để lại một vị trí trống rỗng.
Tôi theo em vào phòng khách.
Kiểu sofa khác hơn so với trong trí nhớ tôi.
Em rót cho tôi một cốc nước chanh: "Ngồi đi."
Tôi ngồi xuống, hỏi lần nữa: "Là thật sao?"
Trì Hựu Lân ngồi xuống đối diện tôi: "Là thật."
"Tại sao?" Tôi gấp gáp hỏi.
Trì Hựu Lân nhẹ nhàng dời ánh mắt đi chỗ khác: "Em đã ba mươi tuổi rồi, lại còn là người trẻ nhất trong nhóm."
"Âm nhạc là sở thích chung của bọn em, nhưng bọn em của bây giờ đều có những hướng đi mới rồi." Em quay ánh mắt về lại tôi, thần sắc tự nhiên. "Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn."
Tôi bị câu nói này làm chấn động, cúi đầu nhìn cốc nước để che đi sự luống cuống, trả lời qua loa: "...Cũng khá là đáng tiếc."
"Có lẽ vậy."
Trì Hựu Lân mỉm cười: "Mười năm nay, sự ủng hộ và yêu mến của fan làm bọn em hoàn toàn biến thành thần tượng."
Em lại đổi đề tài: "Mà trong giới giải trí thứ không thiếu nhất chính là thần tượng. Wildfire giải tán rồi thì sẽ có nhóm khác đi lên. Dù sao thì 'tạo ra giấc mơ' chính là lý do căn bản nhất để tồn tại trong giới này. Giã từ sự nghiệp khi đang ở đỉnh vinh quang, trở thành huyền thoại đối với tụi em mà nói là sự lựa chọn tốt nhất."
Tôi ngẩng đầu nhìn Trì Hựu Lân, ít nhất là biểu cảm của em lúc này không có sự hối tiếc.
"Vậy em sau này...định thế nào?
"Em sẽ chuyển về làm phía sau màn ảnh, làm tổng giám công ty phát hành nhạc."
"Dạo gần đây bận như vậy là vì cái này?"
"Ừm, vị trí mới, đang học hỏi." Trì Hựu Lân cười nói.
Trong lúc tôi đang lưỡng lự ở trong quá khứ, em của tôi đã đi rất xa rồi.
Tôi uống một ngụm nước chanh chua chát, sau đó đặt cốc xuống.
"Nếu mọi người đã quyết định lối đi mới, là fan, anh vẫn sẽ ủng hộ mọi người."
Khóe miệng cong cong của Trì Hựu Lân trông giống như một lưỡi liềm mỏng, tạo ra một nụ cười nhẹ nhàng.
"Cảm ơn, thế thì còn gì bằng."
Tôi đứng dậy: "Vậy anh đi đây."
Trì Hựu Lân nhìn đồng hồ ừm một tiếng: "Vậy anh đi đường cẩn thận."
Tôi rời khỏi nơi ở của em, em đóng cửa lại.
Tôi ngồi ngẩn người trước cửa nhà em, tôi từng nghĩ rằng, tôi có thể nào qua đêm được ở nhà em không.
Đêm đen người tĩnh lặng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Chúng tôi có thể bị bóng đêm bao lấy như những tên trộm, hâm nóng lại những vui vẻ trước kia không?
"Ting" một tiếng, cửa thang máy chỗ tôi mở ra, tôi đã đến nhà rồi, đứng bên ngoài thang máy là hàng xóm mới của tôi, có một nhân viên văn phòng vừa mới chuyển đến không lâu. Cậu ta gật đầu với tôi, đi vào thang máy. Tôi đáp lễ lại bước ra khỏi thang máy.
Đi vào nhà, tôi không mở đèn. Tôi nhìn vào khoảng hư không một chút. Chính tôi là người cật lực giãy giụa để không được ở bên nhau, vẫn là tôi, lại chìm đắm không thoát ra khỏi được bảy ngày ấy.
Ánh mắt của tôi dần dần mờ đi, ngay cả khoảng hư không cũng không bắt được nữa.
Tôi cúi đầu nghẹn ngào.
Tôi chưa bao giờ đến tận nơi xem buổi biểu diễn của em.
Từ giờ trở đi, đã không bao giờ có cơ hội nữa rồi.