Dịch: Tồ Đảm Đang
Về lại nơi ở của mình, tôi xông vào phòng khách, xé đi poster.
Tấm poster vừa lớn vừa dày, khi kéo giật hai góc, cả nửa phần trên tấm poster rơi trùm lên đầu tôi.
Bên trong một không gian nhỏ đến một cách đột nhiên này, lồng ngực tôi phập phồng kịch liệt.
Tôi giơ tay lên muốn lấy xuống, lúc ngước mắt lên mới phát hiện bờ môi của Trì Hựu Lân trong bức ảnh chỉ cách tôi trong gang tấc.
Cảm giác đau khổ trong tim chợt trào dâng trong tích tắc.
Tôi hận hắn xuống tay với những người bên cạnh tôi, tôi hận tôi biết mà không hề được báo trước. Mà tôi hận nhất là, tất cả những chi tiết xảy ra giữa bọn họ, diễn ra trong những thời gian và không gian mà tôi không hề biết gì.
Trì Hựu Lân hôn bọn họ như thế nào, vuốt ve bọn họ như thế nào, có phải sẽ thấp giọng thì thầm bên tai bọn họ không, có phải sẽ bá đạo ra lệnh bọn họ thần phục hắn hay không.
Tôi hận Trì Hựu Lân, tôi lại hận bản thân mình hơn.
Tôi lau đi khóe mắt, chui ra khỏi tấm poster, dán nó lại.
Tôi chỉ còn duy nhất cái này thôi.
Buổi trưa hôm sau, tôi thay Kiều Nặc báo lại số vé, buổi chiều Tiểu An mang vé đến cho tôi.
Chúng tôi gặp mặt nhau ở trong một hiên nghỉ chân trong trường, tôi mua một chai nước xí muội cho cậu trợ lý ấy.
"Trưa nóng thế này, vất vả rồi." Mong rằng sự tử tế của tôi có thể khiến cậu ấy tận tâm chăm sóc cho Trì Hựu Lân.
Tiểu An vui vẻ nhận lấy, liên tục cảm ơn. Cậu ấy mở đầu cuộc trò chuyện:"Trước đây rất ít nghe anh Trì nhắc đến anh, vì vậy lần đầu tiên gặp mặt không phản ứng kịp nên hơi thất lễ, anh đừng trách em nhé."
Nghe cậu ấy nói như vậy, trong lòng tôi hơi thất vọng, nhưng gương mặt vẫn mang nụ cười.
"Không sao, chúng tôi bình thường công việc đều bận bịu, không liên lạc mấy."
"Cả nhà anh đều rất tốt mà, lúc trước em còn cảm thấy anh hơi khó gần, nhưng không phải như vậy!" Tiểu An cười toét miệng. "Anh hai Trì, vậy em đi trước nhé!"
"Được, đi đường cẩn thận."
Sau khi tiễn trợ lý đi, tôi nhìn chiếc vé trên tay mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Kiều Nặc, nói buổi hội thảo cuối tuần này đã bị hủy rồi, có thể đi lễ hội ẩm thực cùng với cô ấy, nhân tiện gửi vé cho cô ấy.
Bên kia điện thoại, cô ấy cười tràn đầy năng lượng nói sẽ đưa tôi đi khắp nơi ăn uống.
Tôi định nhân cơ hội này khéo léo nói với cô ấy phải cẩn thận Trì Hựu Lân, nhưng khi nhìn khuôn mặt cười vui vẻ ấy lại không biết phải khéo léo thế nào mới làm được điều đó.
Nhất là khi cô ấy nhận lấy vé biểu diễn, giống như nhận được bảo bối vậy.
"Thơ ca" trong tín ngưỡng cuộc đời của cô ấy có phải bao gồm luôn cả bài hát của Trì Hựu Lân trong đó không?
Lễ hội ẩm thực khắp nơi là người với người, làn sóng đồ ăn nối tiếp nhau như cơn sóng vỗ, hấp dẫn trái tim của những tín đồ ăn uống.
Bàn tay Kiều Nặc bưng lấy một chén cơm hải sản Tây Ban Nha, nhưng mắt lại nhìn vào đĩa sasimi Hokkaido, còn làm chỉ huy: "Thầy Trì, anh đi xếp hàng ở chỗ sườn dê nướng hương thảo đó đi, lát nữa tôi đến sau!"
Gà rán Hàn Quốc trong miệng tôi còn chưa ăn xong, cô ấy đã tốc hành chạy đến đứng trước hàng bánh kẹp Mexico rồi.
Có một số người, bạn nhìn cô ấy ăn gì cũng thấy ngon, thế là bạn cũng sẽ có khẩu vị ăn uống theo – Bác sĩ Kiều đây chính là một ví dụ điển hình.
Đi theo cô ấy, dường như tôi đã ăn hết tất cả lượng lương thực của cả năm vào trong bụng rồi, cô ấy còn cười ha ha nói dạ dày tôi nhỏ. Lúc đó bên khóe miệng cô ấy còn dính một chút tương cà, làm nổi bật lên hình tượng tín đồ ăn uống của cô ấy, không mất mặt mà còn rất dễ thương.
Sau khi Trì Hựu Lân tiếp xúc với một Kiều Nặc như thế này, liệu có nảy ra sự hứng thú với Kiều Nặc và rồi sẽ thích cô ấy hay không?
Bọn họ, liệu có giống như các cặp tình nhân "vô tình cắm liễu, liễu xanh um" như trên phim truyền hình, rồi cuối cùng là đến bên nhau hay không?