Dịch: Tồ Đảm Đang
Ngày tôi về nước, ba mẹ đến sân bay đón tôi, bà nội ở nhà tự mình xuống bếp nấu cho tôi một bữa thật ngon.
Ba vừa thấy tôi liền cau mày lại:"Sao lại gầy như vậy."
"Tôi đã nói với ông rồi mà, lúc gọi video với nó tôi đã thấy rồi. Tại ông cả, cứ để cho con nó đi mãi, nhìn đi, về nhà chỉ còn da bọc xương." Mẹ ôm lấy tôi, sau đó quay đầu lại trách móc ba tôi.
Tôi chữa cháy. "Chẳng phải con đã về rồi sao, đói quá, chúng ta về nhà thôi."
"Em con vốn dĩ hôm nay phải về nhà, nhưng nó ba ngày trước nhận điện thoại thông báo phải đi Anh quay thêm cảnh MV, có lẽ ngày mốt là về." Lúc trên xe, mẹ nói.
"Vậy thì càng tốt, con ăn được nhiều đồ ăn bà làm hơn." Tôi không để ý lắm mà nói.
Về tới nhà, tôi giúp bà và mẹ một tay, nói chuyện với ba những thứ ở Bắc Âu, tới giờ dùng bữa.
Tôi ngồi xuống ghế không bao lâu thì chuông cửa reo lên.
Tôi đi mở cửa, Trì Hựu Lân đứng bên ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt, trời nóng nực lại khoác lên một cái chăn mỏng. Người nói chuyện là một người con trai lạ mặt bên cạnh hắn.
"Xin chào, anh là..."
Trì Hựu Lân vỗ vai cậu ta, biểu thị rằng bỏ qua bước này đi, tự mình bước vào nhà, người con trai phía sau gọi lại.
"Anh Trì, thuốc của anh..."
Trì Hựu Lân đúng lúc đi qua người tôi, tôi bắt cánh tay hắn lại, ánh mắt nhìn người con trai đó.
"Thuốc gì?"
"Sao vậy?" Mẹ nghe tiếng nên ra ngoài. "A! Em nó?"
"Dì!"
"Aiya, Tiểu An hả, con đưa Hựu Lân về sao? Không phải mấy con vẫn đang bận ở Anh sao?"
"Đúng vậy, mà anh Trì anh ấy..." Trì Hựu Lân quay đầu, nhíu mày lại.
Tiểu An hơi dừng lại, sau đó sờ lên mũi.
"Thưa dì, anh Trì làm việc suốt đêm ở Anh, thời tiết bên đó không tốt, anh ấy bị sốt nhẹ, tụi con đã khám ở đó rồi, bác sĩ tiêm thuốc cho anh ấy. Anh ấy nhất định đòi về gấp...dù sao công ty bên đó bảo anh ấy nghỉ ngơi thật tốt, nên con đưa anh ấy về với mọi người."
"Được được được, con cũng vất vả rồi."
Tiểu An rời đi.
"Aiz thằng nhóc này, sao không làm người ta bớt lo được vậy!" Mẹ đưa tay sờ lên trán Trì Hựu Lân, tôi đóng cửa chính lại, đi theo phía sau bọn họ.
"Chuyện gì thế?" Bà nội và ba cùng nhau đi đến phòng khách.
"Không sao, bệnh vặt vãnh thôi." Trì Hựu Lân nói, giọng nói đều thay đổi cả rồi, hơi khàn khàn.
"Con gọi điện thoại cho bác sĩ Chu đến khám cho nó."
"Cũng được, dù sao thì thuốc tây tác dụng phụ lớn, vừa mới về tới chắc cũng mệt rồi, ăn gì đó trước đi, đừng để đói." Bà nội nói với tôi.
Trì Hựu Lân nhìn tôi, tôi rời mắt đi chỗ khác mà không để lại bất cứ dấu vết gì, đáp với bà nội một tiếng rồi đi về phía phòng dùng bữa.
Tôi không cần biết trong phòng khách đang diễn ra những gì, chỉ chăm vào việc ăn cơm ăn thịt.
Đến lúc cơm canh sắp nguội rồi thì ba mẹ mới quay lại phòng dùng bữa ăn vài đũa.
Tôi đem thức ăn đi hâm lại, bà và mẹ thì ở phòng bếp nấu thuốc trung y cho Trì Hựu Lân.
"Để con trông cho, mọi người ăn cơm đi, thức ăn phải hâm lại chút."
Lâu rồi Trì Hựu Lân không bị bệnh, đột nhiên bệnh trận này, khó trách ba mẹ và bà lo lắng tới vậy.
Từ nhỏ thể chất hắn đã tốt, lúc nhỏ tăng chiều cao hay bị đau cơ. Buổi tối đau nhức đến mức ngủ không được, chạy tới phòng tôi, chất lượng giấc ngủ của tôi tốt, bị hắn làm tỉnh giấc cũng có thể dễ dàng ngủ lại, nên cũng chiều theo hắn. Lúc đó Trì Hựu Lân thích dùng dầu gội mùi cam, lúc nằm bên cạnh tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi vị ngòn ngọt. Tôi ôm lấy hắn, cằm cọ lên mái tóc mềm mềm của hắn.
"Không đau không đau nữa, ngủ đi."
Nhưng, sau đó tôi khóa cửa phòng lại không để hắn vào nữa.
Nồi đất chầm chậm bay ra một vị thuốc trung y nhàn nhạt, tôi mất tập trung nhìn vào đốm lửa xanh lam, suy nghĩ chạy dài vô tận.
Tôi lớn lên cùng với Trì Hựu Lân, tận mắt nhìn hắn từ một thằng nhóc tròn vo dần trưởng thành thành một thiếu niên đẹp trai cao lớn.
Năm mười hai mười ba tuổi mặt hắn vẫn còn tròn tròn, nhưng đến lúc mười bốn mười lăm tuổi, đường nét gương mặt hắn càng lúc càng rõ ràng.
Tôi nghĩ, có lẽ hắn là một kiệt tác đắc ý của thượng đế.
Lúc Trì Hựu Lân mười lăm tuổi, nhận được bức thư tình đầu tiên.
Có lẽ phải xin lỗi cô bé viết bức thư đó, nhưng tôi đã xem nội dung bên trong rồi.
Nét chữ nắn nón khéo léo bày tỏ sự ái mộ của cô bé. Nếu như không thích, thì sẽ không quan sát tỉ mỉ đến như vậy, biết hắn không thích tiếng Anh nhưng vẫn giả vờ là thích, biết hắn không thích sữa tươi nhưng vẫn liều mạng uống.
Tôi hiểu, cho dù không phải người thân, nếu có tâm thì vẫn sẽ biết được tất cả từng li từng tí của đối phương.
Một ngày nào đó trong tương lai, sẽ có một người xuất hiện yêu hết tất cả những gì của hắn, sẽ có người thay thế người nhà chúng tôi chăm sóc hắn, cùng hắn đi trên đường đời.
Tôi đột nhiên thấy hơi hâm mộ, và đố kỵ.
Trong lúc tôi không rõ được tất cả các người anh chị đều sẽ có cảm giác như vậy hay chỉ có tôi mới kỳ lạ như vậy, Trì Hựu Lân hỏi tôi một câu.
Đó là vào một này chúng tôi đang nghỉ tại một căn biệt thự ở quê.
Chúng tôi ở trong thư phòng, Trì Hựu Lân hỏi tôi, nói, Phục Hi và Nữ Oa là vị thần tạo thế thời thượng cổ, nhưng bọn họ là anh em ruột lấy nhau. Hắn hỏi, tôi thấy thế nào.
Vị thuốc càng lúc càng đậm, nắp nồi đất thỉnh thoảng tràn ra một chút hơi nước. Tôi tắt lửa, chắt nước bên trong ra.
Lúc tôi đưa thuốc đến Trì Hựu Lân đang dựa vào đầu giường, vẫn chưa ngủ.
Tôi bưng thuốc đến cho hắn:"Tự cậu uống được không?"
Hắn không đón lấy, chỉ nhìn tôi.
Biểu cảm ấy, giống hệt với biểu cảm chờ đợi câu trả lời của tôi năm đó.
"...Tôi để thuốc ở đây, phải uống lúc còn nóng." Tôi đặt thuốc lên kệ tủ đầu giường, đứng dậy đi ra ngoài, giúp hắn đóng cửa lại.