Cho Phép Em Kiêu Ngạo

Chương 12



Trong phòng ngủ.

Diệp An lồng tiếng xong hai câu cuối cùng, lấy cái ly lên uống một hớp nước, không nhịn được cà khịa: " Đây đều là viết lời thoại cẩu huyết gì vậy?"

Cô giữ lấy tai nghe, ấn nghe lại đoạn ghi âm, vừa định nghe xem có vấn đề gì không, cửa đột nhiên bị người khác đẩy ra.

Động tĩnh có chút lớn, Diệp An nghe tiếng quay đầu lại, liền nhìn thấy Tạ Sóc đứng ngoài cửa, sắc mặt tái xanh, khí thế có mấy phần đi bắt gian.

Trong tai nghe, đang phát ra lời thoại mà cô vừa lồng tiếng hồi nãy.......

"Đứa con trong bụng em không phải là của anh, không có quan hệ gì với anh cả, anh đừng đến tìm em nữa!"

Diệp An: "......."

Chua như vậy

Không khí đông cứng lại vài giây.

Diệp An hóa đá nhìn gương mặt xanh mét của người đàn ông trước mắt,cảm giác trên đầu có sấm sét xoẹt qua, làm nội tâm cô đổ rầm rầm.

Cô khó khăn mở miệng.......

" Các anh.......nói chuyện xong rồi?"

.......

Trong phòng yên tĩnh đến lỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tạ Sóc không nói tiếng nào đứng ở đó, thần sắc tối tăm, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, giống như thật sự đội nón xanh trên đầu.

Gần nửa ngày, Diệp An mới từ trong sự ngượng ngùng to lớn đó chầm chậm đi qua, da đầu tê cứng giải thích: " Em đang lồng tiếng, vừa nãy là do lời thoại trong kịch bản......."

Tạ Sóc không có biểu tình gì cả, đen mặt đứng một lúc, xoay người đi ra khỏi phòng.

Không khí đè nén trong phòng ngay lập tức được mất đi, Diệp An thở dài một hơi,đem đoạn lồng tiếng ok gửi cho đội tuyên truyền, mà một mình đi kiếm Thi Song Song, cắt một đoạn thoại gửi qua......

Diệp An: " Cậu viết toàn những lời thoại hổ báo gì vậy?"

Diệp An: " Có thể cẩu huyết hơn không?"

Cách một cái màn hình, đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của mấy tin nhắn này.

Thi Song Song: "?"



Thi Song Song: " Đây là lời thoại gốc trong tiểu thuyết, liên quan gì đến mình?"

Thi Song Song: " Đây gọi là tôn trọng nguyên tác!"

Diệp An:..........Tại sao mình lại đáp ứng Hạng Tuyền nhận kịch bản này?

Thi Song Song: " Mẹ kiếp, không phải là thịnh hành kịch bản con dâu hào môn đem bầu chạy sao, có cái gì kinh ngạc sao?"

Thi Song Song: " Không thì cậu cũng học xíu đi, cùng với anh chồng đại gia của cậu bầu một bảo bảo, sau đó đem bụng bầu bỏ trốn, để anh ta theo đuổi cậu trở lại?"

Diệp An: "......"

.........có bầu cùng với Tạ Sóc, lại còn đem bụng bầu bỏ trốn?

Diệp An nghĩ tình huống đó một lát, không nhịn được thở ra một hơi lạnh, cô đâu bị điên a!

........

Tạ Sóc rời khỏi phòng ngủ, lại một mình trốn trong phòng đọc sách, lại còn đem cửa khóa lại.

Mấy ngày trước mặc dù tâm tình của anh có không tốt như thế nào cũng không khóa cửa lại, Diệp An có chút không yên tâm, xử lý xong công việc của phòng làm việc bên kia, đem canh đã hầm dưới bếp xong đi qua gõ gõ cửa.

Trong phòng không có bất kỳ âm thanh hồi đáp nào, đến cả hai câu quen thuộc " không cần" cũng không có.

" Em không có làm phiền anh, chỉ là đem cho anh một chén canhh,đưa xong liền đi."

Diệp An ngữ điệu thành khẩn nói.

Cô đợi một lát, vẫn không có phản hồi gì.

Cửa phòng đóng chặt,, ngăn cách hai thế giới.

Bên ngoài cửa sổ, mây đen bao phủ, bóng cây điên cuồng lắc, giống như ngày tận thế.

Đều nói gia đình hào môn tranh đấu nội bộ lơị hại, anh em tranh giành nhau, chị em chém giết lẫn nhau, Diệp An nặng nề nghi ngời,, có phải là Tạ Dữ Nhiên nói lời nào kích thích anh, ví dụ chế giễu mắt anh bị mù, bảo anh từ chức, về sau đừng quản chuyện công ty nữa, cho nên anh mới có bộ dạng như thế này.

" Tạ Sóc"

Cô lại gõ gõ cửa.

Vẫn không có phản hồi nào cả.

Diệp An không biết làm sao, đã đợi rất lâu, chỉ muốn đem canh rời đi.

Xế chiều, một trận mưa lớn đổ xuống.

Hoa lá rơi lả tả trên đất, không khí thoang thoảng hương hoa cỏ, và cả cảm giác mát mẻ sau cơn mưa.

Ông nội từ bên ngoài trở về, nhìn thấy một mình Diệp An ở dưới lầu, hỏi: " Tạ Sóc đâu?"

Thức ăn tối đã bày trên bàn xong rồi, Diệp An có chút chột dạ, cười cười nói: "Ở phòng đọc sách, con lên lầu gọi anh?"

Cô lên lầu, đối mặt với cánh cửa phòng đọc sách khép chặt, đang buồn rầu không biết làm sao, cửa đột nhiên mở ra.......

Tạ Sóc cuối cùng cũn bước ra, có điều sắc mặt nhưng nhợt nhạt, trên người so với bình thường nhiều hơn vài hành vi chống đối.

" Anh không sao chứ?

Ông nội về rồi, kêu em lên lầu gọi anh xuống ăn cơm?"

Nhìn thấy sắc mặt cực kỳ kém của Tạ Sóc, Diệp An không dám trêu ghẹo anh giống như bình thường, cẩn thận từng ly từng tí nói.

Tạ Sóc mím môi mỏng, không trả lời cô, mặt không biểu cảm đi về phía trước.

Diệp An đi đằng sau anh, cả quá trình yên yên tĩnh tĩnh, đến cả hơi thở cũng trở lên nhẹ nhẹ nhàng nhàng.

Một bữa cơm ăn trong sự đè nén mười phần.

Diệp An vùi đầu trong chén cơm

Ông nội phát giác ra có gì không đúng, nhẹ giọng nói hai câu, hỏi Tạ Sóc: "Chiều nay có phải Tiểu Nhiên đến đúng không?"



Tạ Sóc gác đũa xuống nhẹ giọng " ân" một tiếng.

Ông nội nhìn nhìn anh, muốn nói gì đó rồi lại thôi, ngừng lại trong chốc lát, mới nói: " Kinh nghiệm của nó không đủ, con dạy nó nhiều chút!"

Mặc dù là đoạn hội thoại rất đơn giản, Diệp An nhưng lại nghe thấy nhũn hết cả người.

Mấy lời này của ông nội có phải là đang ám chỉ, để Tạ Dữ Nhiên triệt để thay thế Tạ Sóc?

Vậy Tạ Bách Ngôn đâu?

Cũng có dự định như vậy sao?

Trong lúc đang mơ hồ phỏng đoán, lơ đãng nghe ông nội lại nói: " Hai ngày nay ông nội có liên hệ với một vị giáo sư y học rất có uy tín, tháng sau bảo ba con sắp xếp cho con đi qua bên đó làm kiểm tra."

Từ tháng năm năm ngoái đến nay, giáo sư chuyên gia gặp qua không ít, trong nước ngoài nước đều đã đi qua, nhưng một lần một lần hy vọng đều không có, Tạ Sóc sớm đã không còn cảm giác gì, bình tĩnh ân một tiếng, từ trước bàn ăn rời đi.

Ông nội nhìn thấy anh đi ra rồi, thở dài một hơi, lại giao cho Diệp An một trách nhiệm nặng nề: " Diệp An, con có thời gian, khuyên bảo nó nhiều chút, khuyên nó ra ngoài đi dạo nhiều nhiều."

Diệp An nở nụ cười trên mặt, trong không khỏi mệt mỏi, con đã rất cố gắng rồi.

Thực ra,, hình dạng hiện nay của Tạ Sóc, cô cũng có thể hiểu, đã nhìn thấy phong cảnh trên cao, lại làm sao có thể chịu đựng được bóng tối vô vọng.

Càng huống hồ, anh là người kiêu ngạo như vậy.

......

Nước mưa thấm vào trong đêm tối, im lặng khác thường.

Trong phòng tắm, tiếng nước truyền ra rõ ràng.

Diệp An đem rèm cửa sổ kéo lại một nửa, dựa bên cửa sổ coi tin tức không ngừng trên điện thoại.

Hạng Tuyền gửi thông báo trong nhóm phòng làm việc, @cô và các thành viên khác có liên quan, ngày mốt đến phòng thu âm, bắt đầu thu âm kịch truyền thanh mới.

Thi Song Song gửi tin nhắn riêng cho cô: " Không phải tối qua cậu nói trở về quyến rũ chồng cậu, lấy được lồng tiếng chính bộ " Dược Sư ", như thế nào rồi?"

Chém gió thì đã chém gió rồi, phải chém đến cùng.

Diệp An mặt không đỏ tim không đập trả lời: " Đang trong quá trình tiến hành, sắp rồi."

Thi Song Song đối với nhan sắc của Diệp An rất tin tưởn, không hoài nghi cô, trả lời " ngồi đợi" biểu cảm gửi qua. Sau đó lại gửi tin nhắn thoại hưng phấn nói: " Tối nay có một cuộc họp trực tuyến, trong vòng có rất nhiều đại thần đều có mặt, cậu có muốn cùng tới chơi ko?"

Diệp An ấn vô nút trả lời, trả lời tin nhắn thoại: "không được, mình phải tiếp tục quyến rũ chồng của mình?"

Tin nhắn vừa được gửi đi, tiếng bước chân đến gần, Diệp An ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tạ Sóc từ phòng tắm đi ra.

Một thân áo dài ngủ màu đen, giữa eo thắt một sợ đai lỏng lẻo, xương quai xanh lộ ra một nửa, gương mặt lạnh lùng, trên đầu có nước nhỏ xuống.

Anh đối mặt với bên này, biểu tình trên mặt giường như nói: hứ

Cô dự định quyến rũ tôi như thế nào?

Diệp An: "...."

Cô sau này chắc không tùy tiện gửi tin nhắn thoại được rồi.

Hôm nay bị bắt tại trận quá nhiều, Diệp AN đã học được cách bình tĩnh tiếp nhận, cô tắt điện thoại đi, giả vờ như cái gì cũng chưa phát sinh qua, đi qua Tạ Sóc, đi vào nhà tắm.

Tắm xong, Diệp An lên giường ngồi xuống, nhìn nhìn người đàn ông vừa nằm bên cạnh, nghĩ đến việc hôm nay xảy ra, chậm chậm rì rì xê vào trong ổ, nhích gần đến vai của anh,: " a, hôm nay rốt cuộc vì sao anh không được vui?

Nói em nghe xem?"

Tạ Sóc không chút phản ứng, đến mí mắt cũng không nhấc lên.

Diệp An dùng gối kê dưới cằm, cố ý thổi khí bên tai anh: " nói đi mà..."

Hơi thở ấm áp lướt qua cổ, gây ra một chút ngứa ngáy, làm đầu óc anh rối loạn, Tạ Sóc cau mày, rốt cuộc nhướng mi.

" Có ngủ hay không?"

Ngữ điệu lạnh lùng, lộ ra chút không kiên nhẫn.



.....Qủa thật đúng là máy móc không có chút tình cảm nào, trêu trọc như vậy cũng không có tác dụng gì.

Diệp An lặng lẽ, giận dỗi nói: " Trong lòng có tâm sự, ngủ không được"

Chỉ mong Tạ Sóc chủ động hỏi cô " có việc gì" không thể có khả năng, cô dứt khoát từ bỏ dùng chiến lược quanh co, trực tiếp mở lời....

" Hồi chiều em có nhắc tới văn hóa Huyền Mông với anh, anh có còn nhớ không?

Gần đây công ty đó có ra một bộ phim hoạt hình rất nổi, lúc đầu muốn đem quyền lồng tiếng ký với phòng làm việc của tụi em, hợp đồng này kia đều thỏa thuận xong rồi, kết quả bên kia có một người phụ trách rất ghê tởm, muốn dùng quy tắc ngầm với em,,.......em không để ý đến anh ta, anh ta liền giỏ quẻ, không ký với tụi em nữa...."

Diệp An ngừng một lát, lại lần nữa nhích đến bên tai Tạ Sóc.

" Anh giúp giúp em đi?"

Cô nhắc mất, quan sát phản ứng của Tạ Sóc, nhìn thấy anh không có động tĩnh gì, nghiến răng ôm lấy anh.

" Chồng ơi....."

Tạ Sóc khẽ động mí mắt.

" Huyền Mông ở dưới trướng Tạ Thị, anh nhất định có cách có đúng không?

Em không không phải nhất định phải lấy bộ hoạt hình đó, chỉ là nhìn không quen bộ dạng ghê tởm của anh ta!"

Tạ Sóc vẫn không có phản hồi gì.

" Một việc nhỏ mà thôi, đối với anh mà nói rất dễ"

Hai giây sau, cánh tay mảnh khảnh bị lấy ra, giọng người đàn ông lạnh lạnh phát ra.....

" Ngủ đi."

"........."

Người đàn ông này còn có thể đươc không được?

Diệp An tức thành con cá lóc, tức đến lỗi mén không nhịn được đạp anh ta xuống giường.

Cảm thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vô mình, Tạ Sóc chầm chậm nghiêng người, dùng tay đẩy cô ra.

" Anh...."

Ngữ điệu đột nhiên ngừng lại, Diệp An cả người cứng nhắc.

Trước mắt tối thui, chỉ có dưới tay cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại, Tạ Sóc không ý thức được động động ngón tay.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv