Sân trường đúng là nơi phát tán thông tin tốc độ cao, không biết là do tronglòng còn ấm ức hay nguyên nhân nào khác, trên đường đi Trần Hi có cảm giác mìnhgiống như động vật hoang dã trong vườn thú, không sai chính là cảm giác đó. Hìnhnhư mọi người đều quan sát cô, thỉnh thoảng còn có người nhìn cô mà bình phẩm từđầu đến chân.
Đi ra khỏi trường học, Trần Hi nhin những cơ sở hạ tầng muôn màu muôn vẻ xungquanh. Lân cận đại học này hầu như cái g cũng có , nào là quán cơm, máy bán baongừa thai tự động, cửa hàng đồ chơi tình dục, ở xung quanh trường cứ thế mà mọclên như nấm.
Cô chỉ lạ tai nghe mà mắt không thấy, vừa nhìn đã giật mình, trước kia cô thếnào mà lại không phát hiện ra nơi này đặc sắc như vậy.
Cô cắn răng, rối rắm nên đi tìm tiệm thuốc nào để mua thuốc ngừa thai? Dườngnhư các tiệm thuốc chết tiệt này cũng là nơi hội tụ tin đồn, cô nghe có ngườibàn tán xôn xao “có người nào đó…một tuần ghé tiệm thuốc hai lần, mỗi lần cònmua đến hai hộp bao cao su”, sau đó có tiếng người khác xen vào “người này mộtđêm ít nhất chắc cũng làm được bảy lần, làm cho cô nữ sinh nào đó trong thờigian ngắn không chịu đựng nổi mà bất tỉnh luôn trên giường”.
Kinh nghiệm cho Trần Hi biết, xung quanh trường học không phải là nơi đảm bảobí mật riêng tư.
Nhìn thời gian, mặc dù trường đại học cách chợ không gần, nhưng Trần Hi thàđi cũng còn hơn là mua ở đây.
Trần Hi vội vàng nhảy lên xe bus, rốt cuộc khi ngồi được lên ghế, cô cũng thởphào nhẹ nhõm. Cảm xúc căng thẳng cũng dịu xuống không ít.
Từ trường học đến nội thành ước chừng một giờ đồng hồ, Trần Hi nhìn cảnh sắcngoài cửa xe mà trong lòng thấy rối loạn, thậm chí là trống rỗng. Hình như cóvài chuyện đã thoát khỏi quỹ đạo vốn có trước đây, nhưng cô không nghĩ ra đó làchuyện gì.
Trong ấn tượng của cô, Doãn Triệt hẳn phải là một người đàn ông thâm tình, ítnhất hắn đối với Trương Nghiên là như vậy, nhưng bây giờ hắn không còn yêuTrương Nghiên giống như so với trước đây.
Lăn qua lộn lại phân tích cả nữa ngày, cô cũng không đút ra được kết quả, chỉcó thể khẳng định một điều, bởi vì trải qua nhiều năm bị hành hạ nên tình cảmcủa cô đối với Doãn Triệt đã giảm đi không ít.
Xe chạy nhanh đến trung tâm chợ, sau khi xuống xe, dựa vào ký ức trước đâyTrần Hi nhanh chóng tìm được
một tiệm thuốc khá lớn.
Tiệm thuốc cũng không ít người, Trần Hi đứng ở giữa tiệm đảo mắt chung quanhbảng hiệu rồi trực tiếp đi đến khu đồ phụ khoa.
“Chị ơi, làm phiền cho tôi một hộp thuốc ngừa thai khẩn cấp” cô đi thẳng vàovấn đề. “Loại một viên hay loại hai viên?”nhân viên bán hàng nhìn nhìn cô, lấytừ trong quầy thuốc ra hai hộp thuốc.
“Hả?” Cái này thật là làm khó cho cô, kiếp trước cô chưa từng thử qua ngừathai.
Ai…. Trần Hi cười khổ, kiếp trước sau khi sinh đứa bé, Doãn Triệt bắt cô làmphẫu thuật thắt ống dẫn trứng. Cô cũng ngu ngốc đồng ý không hỏi lý do, bây giờnghỉ lại là hắn cũng chỉ muốn làm chuyện đó cho thoải mái, không muốn có thêmmối quan hệ ràng buộc nào nữa giữa hai người.
Điều này làm cho sau này Doãn Triệt dẫn một thằng nhóc về nhà, mẹ Doãn lạicười híp mắt, hớn hở đón nhận. Mặc dù ngoài mặt bà khiển trách Doãn Triệt mấycâu xem như an ủi cô, nào là vô luận lúc nào cô cũng là con dâu Doãn gia, loạitiểu tam đó tuyệt đối không thể bước chân vào cửa nhà họ Doãn. Nhưng sự thật lạichứng minh, mẹ hắn cuối cùng cũng chỉ nghĩ cho con trai mình, Trương Nghiên từngbước mà nước chảy thành sông.
“Muốn loại một viên hay hai viên?” nhân viên bán hàng cho là cô không nghethấy nên hỏi lại. “Ưm… có gì khác nhau sao?” Trần Hi quay đầu lại, lắc lắc đầumuốn đem những ký ức thống khổ này ra khỏi đầu mình, chuyện này bây giờ cô tuyệtđối không để xảy ra lần nữa.
“Loại hai viên đắt tiền hơn một chút, nhưng chất lượng có đảm bảo hơn, hơnnữa đang có khuyến mãi mua hai được ba, mua loại hai viên này được tặng kèm mộthộp bao cao su, coi như cũng không đắt”.
“Loại hai viên đi” thật ra là cô chú ý đến yếu tố an toàn hơn.
Trần Hi lấy tiền ra đưa cho nhân viên bán hàng, cô ta liền lấy thuốc ra đặtlên quầy, đồng thời còn lấy ra năm, sáu cái hộp nhỏ.
“Cô thích loại nào, đồ tặng nên cũng khá phong phú”.
“Cái này thật sự cũng không cần” cô nghĩ chỉ cần lấy thuốc là được.
“Không được, tiệm thuốc có quy định không được tự ý giữ tặng phẩm, cô tùytiện chọn một cái đi”. Nhân viên bán hàng rất có trách nhiệm, nhấn mạnh từngchữ, trên người cô ta như phủ một ánh hào quang.
Trần Hi không khỏi sửng sốt, từ khi nào mà nhân viên bán hàng lại tích cựcđưa tặng phẩm như vậy?
“Thấy chưa, hiện nay chúng ta đúng là cần những nhân viên như vậy” từ saulưng truyền đến một giọng nam và nhiều tiếng phụ họa.
Trần Hi ngẩng đầu, phát hiện mình đã bị bao vây trong một đám người, trên mặtai cũng biểu lộ vẽ tán thưởng cô nhân viên bán hàng. Cô cảm giác mặt như lửađốt, cầm lấy hộp thuốc cùng một cái hộp nhỏ lao ra khỏi vòng vây.
Phía sau còn văng vẳng tiếng bàn tán “loại khuyến mãi này tương đối có nhântính, thuốc ngừa thai này uống nhiều không tốt, dùng bao đúng là an toàn vô hạinhất…”.
Trong lòng Trần Hi sự oán giận đối với Doãn Triệt tăng thêm một bậc.
Mới nói, sự việc luôn cho rằng rất khó, nhưng làm lại đơn giản, quan trọng làphải biết rõ vì cái gì mà phải khổ sở như vậy.
Giống như giết người, đưa tay chém xuống, một dao là mất mạng, nhưng sự việccó phải chỉ đơn giản như vậy đâu?
Trần Hi ở ven đường tùy tiện mua chai nước suối, ngồi lên ghế trên vỉa hè,nhìn chằm chằn vào giấy hướng dẫn trong tay. Biết rõ thuốc này phải uống, nhưngchết tiệt đến lúc này cô lại chần chừ.
Uống thuốc này vào, nghĩa là cô sẽ phải vĩnh biệt đứa con sau này của mình,bởi vì nó cũng sẽ không được ra đời. Cô đã từng nghỉ nếu có cơ hội nhất địnhphải đối xử tốt với nó, tuyệt đối không trút giận lên đứa bé. Nhưng chỉ cần uốngthuốc này, cô sẽ không bao giờ có cơ hội đó nữa.
” Thế nào mà lúc trở về không tìm được em, thì ra là em chạy đến đây”.
Bên tai truyền đến giọng nói của Doãn Triệt, Trần Hi bỗng thấy lạnh run, vậtđang cầm trên tay rơi xuống đất.
“Nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?”. Doãn Triệt khom người xuống nhặt đồ dưới đấtlên, hắn cau mày nhìn thấy thuốc ngừa thai nhưng cũng không tỏ thái độ gì thêm,trực tiếp đưa cho Trần Hi.
Sau đó hắn nhìn thấy cái hộp trong bao đựng thuốc ngừa thai, ý nhị cười cười“cái này mua cho tôi sao?”.
“Hả?” Trần Hi không hiểu ý của Doãn Triệt, kinh ngạc nhìn hắn.
“Tôi cảm thấy đã làm em thỏa mãn rồi, không ngờ em lại muốn kích thích hơn,nếu em thích loại có gai này thì về sau chúng ta dùng cái này đi”. Hộp bao caosu trên tay Doãn Triệt lật qua lật lại.
Nhìn gương mặt Trần Hi tựa như còn đang đờ ra, Doãn Triệt đứng dậy “uốngthuốc đi, lần sau tôi sẽ chú ý an toàn hơn, nhanh lên một chút đi ăn, tôi đóibụng rồi”.
Lời nói của hắn thật nhẹ nhõm, tựa như đang bàn luận chương trình dự báo thờitiết.
Bất quá như vậy cũng tốt, lời nói của Doãn Triệt vô tình thay Trần Hi giảiquyết một vấn đề khó khăn, Trần Hi hướng Doãn Triệt cười cười, nụ cười sáng chóilại có chút quỷ dị đẹp mê người.
Doãn Triệt kinh ngạc trong lòng, ma xui quỷ khiến hắn muốn ngăn cô lại, nhưnglại chậm một bước, Trần Hi đã dứt khoát đem viên thuốc uống vào. Doãn Triệt nhìnbàn tay đang đưa lên trong không trung, một cảm giác mất mát không xác định rõchợt xuất hiện.
Doãn Triệt có chút thẫn thờ “em uống nó?”.
” Không phải anh nhìn thấy rồi sao, yên tâm loại thuốc này tỷ lệ thành côngrất cao, cũng sẽ không để lại di chứng gì đâu”. Trần Hi hít sâu một hơi, khôngnói lời nào còn tốt, vừa mở miệng, cô cảm giác có chút không khống chế được cảmxúc của mình.
Trong lòng Trần Hi cảm giác mất mát mãnh liệt, cô không tự chủ được mà rơinước mắt. Cô không muốn hắn thấy bộ dạng này của mình, cố gắng cắn môi, địnhquay trở về. Chỉ có cô biết, hành động này chính là giết chết con gái chưa hìnhthành của mình, thậm chí cô còn nhớ rõ nó nhỏ bé như thế nào.
“Sao lại khóc?” Nhìn thấy nước mắt Trần Hi chảy dài trên má, trong lòng DoãnTriệt đột nhiên có cảm giác thương xót không rõ, hắn lấy tay lau nước mắt chocô.
“Tôi biết thuốc này không tốt, ủy khuất cho em rồi, lát nữa cơm nước xong emmuốn mua gì chúng ta cùng đi được không, ngoan đừng khóc!”.
“Không cần anh quan tâm’.
Thái độ cà lơ phất phơ cùa Doãn Triệt làm Trần Hi tức giận, cô đẩy hắn ra,nổi khổ tâm trong lòng cô không cách nào nói ra nên cứ phải chịu đựng trước mặthắn, Cô không thể nào nói cho hắn biết mình vừa mất đi cái gì, hay chính là bọnhọ vừa mất cái gì.
Sinh mệnh nhỏ đó đã từng sống sờ sờ trước mắt cô. Từ lúc mang thai mười thángđến khi sinh ra, rồi nhìn thấy con bé tập bò, tập đi, gọi mẹ, những ký ức đó cứlẩn quẩn trong đầu Trần Hi. Đúng là lúc đầu cô dùng sinh mệnh nhỏ đó để uy hiếpDoãn Triệt, nhưng có người mẹ nào lại không thương con, hơn nữa cô lại vừa mớigiống như tự tay bóp chết con mình, đối với tình mẫu tử mà nói đây là hành độngđộc ác nhất.
Trần Hi càng khóc dữ dội, nước mắt cô như mưa rơi xuống, không thể khống chếđược, càng khóc càng lớn.
Dõan Triệt cũng đã thấy không ít phụ nữ khóc, nhưng chưa thấy ai khóc đến nỗixấu đi như cô. Những phụ nữ khác đều là nước mắt cá xấu, khóc còn tỏ vẽ thẹnthùng. Chẳng qua là họ muốn được hắn an ủi, hoặc hy vọng có thể dùng thủ đọan đómóc được tiền từ trong túi hắn. Nhưng nhìn cô gái này khóc thật như vậy, so vớinhững người khác thật là kinh thiên động địa.
Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác bất lực như vậy với phụ nữ, cô gái này dùcho khuyên như thế nào, an ủi như thế nào cũng không được, ngược lại càng khóccàng nhiều, hắn thật sự nghĩ không lẽ trong người cô nhiều nước đến như vậysao.
Giờ đã là buổi chiều, xem ra mọi người đã tan ca, xung quanh đường trở nênđông đúc, có người bắt đầu chỉ chỉ trõ trõ. Nếu là bình thường, Dõan Triệt đảmbảo không nói hai lời, đã lên xe bỏ đi, làm cho cô gái bướng bĩnh này tĩnh tâmlại. Nhưng hôm nay, nhìn thấy cô mắt sưng to như quả táo, mặt mũi thì chèm nhem,khắn không nỡ lòng bỏ đi.
Mọi người xem xung quanh đang xếp vòng quanh họ, Dõan Triệt cũng không khuyênnữa, trực tiếp ôm Trần Hi nhét vào xe.
Đột nhiên có cảm giác ở trên không trung, làm Trần Hi hỏang hồn quên cả khóc.Đến khi ngồi vào trong xe Dõan Triệt, cô mới lấy lại phản ứng, vừa rồi mình đãlàm gì vậy, trước mặt đông người mà khóc lâu như vậy?
“Sớm biết cách này làm em ngưng khóc thì đã không đứng ngòai đó để bị mất mặtlâu như vậy”.
Trần Hi trợn mắt nhìn Dõan Triệt, tên đàn ông này đúng là “miệng chó khôngmọc ra ngà voi”, căn bản là hắn cũng không biết mình vừa mất đi cái gì.
“Bộ dạng em thế này thì làm sao tôi dám dẫn em ra ngòai ăn tối?” Trút bỏ hìnhtượng dịu dàng khi nãy với cô, Dõan Triệt trở lại dáng vẽ vô sĩ, trên mặt còn lộra cảm giác chán ghét.
“Cho tôi xuống xe” Trần Hi lạnh lung nói.
“Cái gì?” Doãn Triệt hòai nghi mình nghe nhầm, cô đang muốn gây hấn với hắnsao.
“Tôi nói cho tôi xuống xe, cũng không cần anh phải quan tâm tôi, tôi khôngđến nỗi chết đói”.
“Em giận dỗi với tôi?”. Doãn Triệt liếc mắt nhìn Trần Hi, thấy cô giương mặtlên tỏ vẽ quyết tâm.
“Em thật sự muốn xuống xe sao?” Doãn Triệt nhìn con đường trước mặt, cơn giậncủa hắn bị Trần Hi làm cho bộc phát, cô gái này còn không biết tốt xấu, hắn mấtnửa ngày cùng cô, cô lại dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.
“Anh không nghe thấy sao?” Trần Hi tỏ vẽ không quan tâm.
Cảm giác là một người mẹ vừa mất con, Trần Hi nghĩ cô tức giận là có lý.
“Được rồi, tôi cho em xuống, đừng nóng vội chờ một chút đi”. Doãn Triệt cấptốc quay đầu xe, hung hăn tăng tốc độ xe lên nhanh nhất.
Trần Hi không kịp phản ứng, đầu đụng vào kính chắn gió, xém chút là muốn hônmê.
“Đến rồi, xuống xe đi”. Doãn Triệt dừng xe lại, thậm chí không thèm nhìn đểTrần Hi tự mở cửa xe.
Vừa mới bị hành động lái xe của Doãn Triệt dọa sợ, Trần Hi hốt hoảng mở cửaxe bước xuống. Vừa bước xuống, xe Doãn Triệt đã chạy mất hút không thấy tămhơi.
“Doãn Triệt, anh là tên khốn…”. Trần Hi hô to một tiếng, cảm xúc dồn nén nãygiờ tiêu tan không ít.
Kêu khóc một hồi, tâm tình của cô cũng tốt lên, may là chỗ này cũng khá vắngvẽ.
Trần Hi ngu ngơ nở nụ cười, cô hiểu Doãn Triệt rất rõ, lúc nãy là hắn thật sựtức giận, xem ra từ bây giờ hắn cũng sẽ buông tha cho cô rồi.