Tôi lập tức cúi gầm đầu xuống.
Khi tôi ngước lên lần nữa, quả nhiên Bùi Giác cũng không thèm nhìn tôi thêm một cái.
Như thể đó chỉ là ảo giác của tôi.
Tô Chu Nhiên vẫn cư xử như con nít.
"Anh Bùi, quay phim xong anh không cùng em đi xem biểu diễn ở Paris hả?"
Giọng điệu vẫn như bảy năm trước.
Tôi không khỏi rơi vào trầm tư.
Ở trường trung học, tôi và Bùi Giác vẫn luôn duy trì mối quan hệ bạn học trong sáng.
Cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trong kỳ nghỉ hè năm ấy, buổi họp lớp kéo dài đến nửa đêm.
Vào cuối buổi biểu diễn, tôi bị theo sau bởi một số kẻ say xỉn.
Bùi Giác từ trên trời rơi xuống, anh đánh bay chúng bằng nắm đấm của mình.
Có lẽ vì tôi đã trút bỏ được gánh nặng học tập, có lẽ vì tôi đã trưởng thành.
Tôi đột nhiên thấy Bùi Giác rất vừa mắt.
Tôi lấy hết can đảm để tỏ tình anh.
Sau đó, tôi chủ động nắm tay, ôm và hôn lần đầu tiên...
Bùi Giác không nhiệt tình cũng không từ chối.
Anh vẫn như một khúc xương cứng không thể nhai được, một lời dịu dàng cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Nhưng ở một khía cạnh nào đó, anh ta vẫn là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn.
Ví dụ, anh vẫn luôn gọi điện và hào phóng với tôi.
Nhưng Bùi Giác chưa bao giờ đưa tôi đến gặp bạn bè của anh ta.
Một lần, tôi đến phòng bi-a tìm anh, tôi luôn muốn tạo bất ngờ cho anh. Nhưng với vẻ mặt ủ rũ, anh ta cáu kỉnh nói: "Sau này đừng đến đây nữa."
Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ tính cách của anh ta là như vậy thôi.
Cho đến khi Tô Chu Nhiên xuất hiện.
Cô ta mặc một chiếc váy nhỏ đắt tiền với lớp trang điểm tinh tế, xuất hiện trong thế giới của tôi như một ánh sáng.
Cô khéo léo gọi anh là anh trai.
"Anh Bùi, sao anh lại tới đây?
"Anh Bùi, chiếc Ferrari anh mới mua đâu rồi? Anh đi một vòng đi!"
Từ "Ferrari" gần như khiến tôi rùng mình.
Tô Chu Nhiên nhìn tôi, đôi mắt vô tội mở to:
"Anh Bùi, cô ấy là ai thế?"
"Xin chào, tôi là bạn gái của Bùi Giác."
"Hả? Đùa cái gì? Anh Bùi sao có thể yêu cô được? Tôi mới là bạn gái tương lai của anh ấy, hai nhà chúng tôi còn có hôn ước."
"Nói bậy bạ gì thế?."
Bùi Giác đâỷ Tô Chu Nhiên ra với vẻ mặt u ám.
"Đừng nghe cô ấy nói, hôm ước kia anh chưa từng đồng ý quá."Lời giải thích của anh rất nhạt.
Sau đó, khi cha mẹ của Bùi Giác tiếp cận tôi, tôi mới biết rằng anh là phú nhị đại.
Anh ta không phải là con nhà giàu bình thường, gia đình anh ta kiểm soát gần một nửa ngành giải trí.
Bùi Giác có mối quan hệ không tốt với cha mẹ mình.
Anh cố tình chuyển từ một trường quý tộc sang một trường trung học bình thường.
Cũng cố tình không về nhà.
Cha mẹ quanh năm đi vắng nên không mấy quan tâm đến con trai, thậm chí không biết hàng ngày con làm gì.
Hôm đó, khi kết thúc cuộc trò chuyện, bố anh nói với tôi:
"Bạn học Á Nam, cô có thể không biết rằng Bùi Giác là một thiếu niên rất nổi loạn. Nó ở bên cô là cố ý để chọc tức chúng tôi đây, không phải vì nó thực sự thích cô. Đứa trẻ đó đã từng làm những việc như vậy. Nếu cô không tin tôi, cô có thể quan sát cách nó đối xử với Nhiên Nhiên."
"Nó rõ ràng là thích Nhiên Nhiên, nhưng chỉ là hai đứa từ nhỏ đã chơi với nhau, nên nó không nhận ra tình cảm của mình.
"Bạn học Á Nam, cô cùng chúng tôi không giống nhau."
Như năm tiếng sét đánh thẳng vào tai tôi.
Sau đó tôi phát hiện ra rằng bố anh ta đã không nói dối tôi.
Mặc dù anh ta nói rằng Tô Chu Nhiên đang làm phiền anh, nhưng Bùi Giác vẫn rất kiên nhẫn với cô ta. Anh sẽ nuông chiều tính khí nóng nảy của cô và thỏa mãn tính bướng bỉnh nhỏ bé của cô ta.
Tồi tệ quá đi...
Tô Chu Nhiên vẫn còn đang cười nhạo cho sự tội nghiệp của tôi, chỉ khi Bùi Giác vừa xuất hiện, giây tiếp theo cô ta liền thay đổi thành một khuôn mặt đau khổ.
"Anh Bùi, vừa rồi Trình Á Nam là cố ý đẩy em lên mấy người kia! Làm em sợ chết khiếp!"
Bùi Giác đột nhiên trở nên lo lắng: "Tuế Tuế, anh nhớ là đã có nói với em, đừng chọc vào cô ấy."
Tô Chu Nhiên đứng phía sau anh ta, nhăn mặt đắc thắng.
Ngay lúc đó tôi đã hiểu.
Bùi Giác không phải là cây mè, nên dĩ nhiên nó không thể nở hoa đối với tôi.
Cuối tháng 8, tôi nhận lời của bố mẹ Bùi Giác
Dưới sự tài trợ của họ, một mình tôi đi du học.
Theo điều kiện của tôi, đây có thể là cơ hội du học duy nhất trong đời.
Vào ngày tôi rời đi, tôi nói với Bùi Giác rằng tôi muốn mua sôcôla.
Bùi Giác lấy ví ra theo thói quen: "Mua cái đắt nhất đi, anh cũng muốn."
Tôi không trả lời: "Ah, không cần, em sẽ... về nhanh thôi."
"Ừm, anh chờ em."
Sau đó, tôi cũng không bao giờ trở lại.