Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 39: Lão đại, mau cứu ta (6)



Thời gian dài, Trình Diệp ở biệt thự này đã quen, người ở đây đại khái cũng đều đã làm quen, cho nên cũng không còn câu nệ như lúc đầu, thậm chí lúc Tấn Nguyên không có ở nhà còn có thể để lộ ra chút thiên tính của một đứa con nít, phi thường đáng yêu.

Trước là vì những nguyên nhân khác mà giám sát camera, hiện tại Tấn Nguyên chỉ đơn giản là muốn xem một góc cạch khác của Trình Diệp, cũng không biết đến khi nào mới có thể làm cho đứa nhỏ ở trước mặt mình cũng lộ ra phần đơn thuần này.

Bởi vì Trình Diệp luôn chờ Tấn Nguyên về nhà rồi mới ngủ, cho nên khi Tấn Nguyên không về nhất định phải gọi điện thoại cho cậu, tối hôm đó, Tấn Nguyên có một báo cáo không kịp xử lý, liền gọi điện thoại nói sẽ không về nhà.

Buổi tối, Trình Diệp tắm rửa sạch sẽ, lại cảm thấy có chút khát nước, đi chân đất mới vừa đi tới cửa, lại nghĩ tới lời Tấn Nguyên nói lần sau mà phát hiện cậu không mang giày thì sẽ trừng phạt, lập tức quay trở lại đeo dép chú thỏ nhỏ với lỗ tai kéo dài.

Cậu đi tới cửa bậc thang liền nghe thấy phía dưới bịch một tiếng nổ vang, Trình Diệp sợ hết hồn, nằm nhoài trên lan can cẩn thận nhìn ra phía ngoài.

Một người nam nhân mặc đồ đen ngã ở trên sàn nhà, thấy không rõ lắm, nhưng trên sàn đá hoa cương màu trắng điểm điểm vết máu phi thường rõ ràng, thậm chí còn có một vết máu ngắn là vì hắn ngã ở trên sàn nhà mà văng ra, Trình Diệp hoảng loạn, cậu hơi lùi về sau hai bước, nhưng sau khi nhìn thấy mặt của đối phương, cậu mím mím môi, nghiêng đầu tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hình như nhận ra người này.

Cậu cẩn thận từng li từng tí một xuống lầu, ngồi xổm ở bên người nam nhân, ngón tay đâm bờ vai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Aiz, anh có phải là thủ hạ của Tấn Nguyên không? Tôi hình như từng gặp anh rồi?"

Nam nhân gian nan ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía cậu không có bao nhiêu thiện ý, thậm chí có chút cảnh giác.

Trình Diệp vốn sợ hắn, hiện tại vẫn còn ngồi dưới đất mà lùi về sau, tựa như như thế này liền có thể bảo đảm an toàn cho mình.

Âm thanh cậu run rẩy nói: "Tôi biết anh, anh là người đi theo bên cạnh Tấn Nguyên, anh có thể đi vào biệt thự này liền nói rõ anh là thủ hạ của Tấn Nguyên, có đúng hay không?!"

Cậu lẩm bẩm, kỳ thực cũng không muốn nghe đáp án, chỉ là muốn thuyết phục bản thân mà thôi.

Cậu mím môi, nhìn máu nam nhân chảy ra ngoài, đồng tử đều phóng đại: "Anh, anh chảy máu? Anh chờ một chút, tôi lập tức, lập tức lấy thuốc cho anh."

Trình Diệp thường hay uống thuốc nên biết vị trí tủ thuốc, lảo đảo chạy đi thiếu chút nữa ngã ở trên ghế salon, thật vất vả lấy được hộp thuốc ra, liền vào trong nhà vệ sinh lấy thau nước, tay chân vụng về, xách đến xém đụng vào chính mình.

Cậu làm ướt một cái khăn lông trắng, đưa cho nam nhân: "Tôi, tôi không biết anh bị thương ở đâu, tự anh lau một chút có được hay không, cái kia, anh tự băng bó, tôi hỏi anh một chút ha, Tấn Nguyên không có sao chứ, anh không phải luôn đi cùng với ngài ấy sao, ngài ấy sẽ không có chuyện gì chứ."

Cậu theo bản năng chắp hai tay trước ngực, làm điệu bộ cầu xin thần phật phù hộ: "Nhất định không có chuyện gì, ngài ấy không trở về liền nói rõ ngài ấy không có chuyện gì."

Chấp nhận là nam nhân cảm thấy cậu giả tạo, lườm cậu một cái, nhìn lại hộp thuốc: "Ngũ gia không có chuyện gì."

"Ồ ồ ồ, vậy thì tốt." Trình Diệp mím mím môi vô ý thức lập lại nhiều lần, nhưng đối diện với vẻ mặt ủ dột của nam nhân, cậu ngẩn ra, vội vội vã vã xin lỗi, "Tôi, tôi không phải ý đó, cái kia, tôi giúp anh băng bó nhé."

Nói thì nói như thế, nhưng khi nhìn thấy máu tươi thấm ướt khăn mặt, Trình Diệp hơi lui về sau, cậu chưa từng thấy trận chiến lớn như vậy, phi thường sợ sệt, mà nhìn dáng dấp nam nhân một tay không tiện, cắn răng áp sát tới.

Chớ nhìn cậu trúc trắc, nhưng công phu cũng không tệ lắm.

Nam nhân kinh ngạc nhìn cậu.

Trình Diệp bị hắn nhìn có chút nóng mặt, ngượng ngùng cúi thấp đầu: "Tôi trước đây cũng thường hay bị thương, bất quá không nghiêm trọng như anh, nhiều lắm chỉ là bầm tím mấy ngày, cũng sẽ không chảy nhiều máu như vậy, anh..."

Cậu liếm liếm khóe môi khô khốc: "Tôi làm không tốt, anh tạm thời giữ như vậy đi, tôi cũng không biết số điện thoại của bác sĩ, anh nếu có số bác sĩ liền tự mình gọi nha, nếu như không thể, anh cảm thấy không tốt thì có thể tự mình cầm máu."

Nam nhân bị thương nặng nhất là ở cánh tay, Trình Diệp sát trùng cầm máu cho hắn xong, băng bó lại, máu tươi tràn ra vẫn còn có chút đáng sợ, cậu nhẹ nhàng buộc lại thành nơ con bướm, vội vã đứng lên.

"Cái kia, còn lại trên ngực tôi cũng không biết làm sao, anh tự mình xử lý nhé, nếu cần người giúp thì gọi tôi, tôi liền ở bên cạnh." Trình Diệp nói xong cũng lui qua một bên, cậu thấy nam nhân giơ tay, lúc này mới yên lòng lại.

Trình Diệp quay người liền đi đến nhà bếp, quay đầu lại nhìn xem máu tươi đầy đất, cậu ở nơi sâu nhất trong tủ bát móc ra một túi gạo bát bảo, nhìn bên trong có táo hồng, cây long nhãn, cẩu kỷ, đậu đỏ các loại, cậu nghịch một chút, muốn hầm cháo.

Lại làm chút cơm thanh đạm, trong lúc đó lại nhìn điện thoại di động vô số lần, không chỉ một lần lật tới số điện thoại Tấn Nguyên, ngón tay cái lưu luyến đặt ở hai chữ ông chủ, cuối cùng vẫn không ấn xuống.

Trình Diệp thở dài một hơi, vẫn là quyết định không quấy rầy hắn.

Đã đến giờ, Trình Diệp vội vàng múc một chén cháo bát bảo, lại đem trứng gà xào cùng cải thảo với đậu hủ bưng ra, co quắp nói: "Tay nghề tôi không quá tốt, nhưng lúc này kêu dì nấu ăn lên thì không hay."

Tầm mắt cậu nhìn đống máu chảy đầy trên đất, tự nghĩ chính mình cũng bị giật mình, dì giúp việc khẳng định không có gan lớn như cậu, cho nên cũng chớ dọa người khác.

Nam nhân nhìn ra nghĩa bóng của cậu, dù sao tâm tư cậu đều rõ rõ ràng ràng viết lên trên mặt, kia một mặt chấn kinh nhưng cũng không thể không giúp đỡ khiến nam nhân có chút sững sờ.

Trình Diệp hai chân dây dưa một trận: "Tôi, tôi đặt lên bàn, anh ăn xong, đặt tại chỗ cũ là được rồi, tôi đi lên trước."

Trước khi lên lầu, cậu liền không yên tâm hỏi: "Tấn Nguyên, ngài ấy thật sự không có chuyện gì chứ?"

Ánh mắt nam nhân tối sầm.

Hắn không nói lời nào, chỉ đổi sắc mặt, Trình Diệp giật mình, còn tưởng rằng Tấn Nguyên xảy ra vấn đề rồi.

Vốn muốn quay người đi lại cọ nhảy đến trước mặt hắn, kích động thiếu chút nữa bắt bả vai của đối phương, nhứng nhìn hắn cả người đầy vết máu, cuối cùng vẫn không có làm càn, khắc chế hỏi: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Không đợi được đối phương trả lời, Trình Diệp tự mình nói liên miên cằn nhằn không ngừng: "Anh, anh đừng làm tôi sợ nha, tôi... Tôi không dám gọi điện thoại cho ngài ấy, sợ trì hoãn công việc của ngài ấy, anh biết ngài ấy hiện tại, hiện tại thế nào rồi không?"

Trình Diệp là thật sự lo lắng, đầu lưỡi đều vuốt không thẳng.

Cho dù Tấn Nguyên là một con cáo già, cậu cũng cảm thấy lo lắng xuất phát từ nội tâm, mặt mũi trắng bệch.

Nam nhân liếc mắt nhìn cậu, sau một hồi khá lâu mới lên tiếng: "Lão đại không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài làm việc."

Trình Diệp thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ cũng hiểu rõ hắn tại sao lại xuất hiện ở nơi này, đoán chừng là nghĩ Tấn Nguyên ở đây, cho nên tới báo cáo công tác, bất quá cậu bị ánh mắt vừa nãy của nam nhân nhìn đến dựng tóc gáy, lùi tới bậc thang nắm chặt tay vịn: "Ngài ấy không có chuyện gì là tốt rồi, ngài ấy nói tối nay không về, phòng khách có điện thoại, anh nhớ số của ngài ấy chứ, không nhớ rõ tôi cho anh, nếu không có chuyện gì quan trọng thì anh ở nơi này nghỉ ngơi một chút, cái kia, bên kia trong tủ có cái chăn nhỏ, là tôi lúc xem TV hay dùng, anh tự lấy đi nhé."

Ngón tay tinh tế xanh nhạt chỉ chỉ kệ TV, Trình Diệp híp mắt một cái: "Anh, muốn rời đi cũng không cần nói với tôi, tôi, tôi liền lên đi ngủ..."

Cậu nói xong, liền giống như thỏ con vui chơi mà nhảy lên bậc thang, nhảy lên đến trên lầu, còn quay đầu lại liếc mắt nhìn nam nhân một cái, vèo cái lắc mình vào cửa, rốt cuộc không đi ra nữa.

Trình Diệp vào phòng, trái tim vẫn rầm rầm nhảy không ngừng, cậu mím môi lại gần cửa, bỗng nhiên vọt tới trên ban công, trước cửa sổ sát đất, hai tay chắp tay trước ngực hướng bóng đêm vô biên lấp loé ánh sao thành kính vái vái: "Ông trời phù hộ, Tấn Nguyên nhất định sẽ không có chuyện gì, nếu như ngài ấy có chuyện gì, mình nên làm sao bây giờ!"

"Nhất định sẽ không có chuyện gì, trước đây mình cũng từng gay go như vậy đều không có chuyện gì, Tấn Nguyên là người có đại phúc khí, ông trời a, sẽ đem vận may của mình chia cho ngài ấy một ít, tuyệt đối không có chuyện gì."

Làm xong tất cả những thứ này, Trình Diệp khom lưng nghiêng mình, lúc này mới thở ra một hơi, về tới nằm trên giường.

666 nhìn cậu nhắm mắt lại, nói: "Người dưới lầu chính là thủ hạ cuối cùng giam cầm nguyên chủ đúng chứ." Trước đây xem qua bức ảnh, bất quá người này sắc mặt tái nhợt, cả người đầy máu, thật sự là khó mà nhận ra.

"Người đó tên gì?" 666 lật qua lật lại tư liệu, nói, "Tề Khải."

Trình Diệp ừ một tiếng: "Tao cứu hắn một mạng, cũng coi như là có ân, sau này không quản thế nào, đến cùng sẽ không bị hắn hại."

666 hí hư nói: "Tôi xem người kia hình như có ý gì đó với ngài."

"..." Trình Diệp xem qua không ít tiểu thuyết, rất nhiều chuyện đều là bởi vì nhận ân tình cho nên yêu, nhưng cậu cũng không tự luyến, cũng không phải gì mà vạn nhân mê, lại còn người gặp người thích, cậu bĩu bĩu môi, "Kia bị hắn coi trọng thì đúng thật là xui xẻo, cuối cùng không phải cũng là chết tươi vì đói sao."

Cậu cũng không dám xem bức ảnh cuối cùng của nguyên chủ, sợ thấy tình cảnh thê thảm đó mà gặp ác mộng.

666 suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy bản thân có thể là nhìn lầm rồi hay không, không nói nữa.

Có thể là bởi vì khiếp sợ khi Trình Diệp ra cứu hắn đi, còn có chính là dáng dấp Đại Diệp Tử tuyệt đỉnh, nhìn đến sững sờ cũng không có nghĩa là yêu Diệp Tử, là nó cả nghĩ quá rồi.

Nhìn cơm nước trên bàn còn bốc hơi nóng, nam nhân chần chừ, lại liếc một mảnh tàn tạ trên đất, muốn dọn dẹp, nhưng trên cánh tay còn đang bị thương thực sự không cho phép hắn nhúc nhích, cuối cùng lớn mật mà ngồi ở trước bàn cơm.

Từ sáng sớm đến bây giờ, hắn ngay cả nước cũng không uống, trải qua huấn luyện, bản lĩnh chịu đói chịu khát của hắn không tệ, nhưng vừa mệt vừa đói, trên người còn có vết thương, thức ăn nóng hổi đối với hắn mà nói có một loại sức hút vô hình.

Đặc biệt là, bàn cơm này còn là cơm người kia vừa mới làm.

Hắn rất muốn nếm thử, người mềm mại như vậy mà làm cơm sẽ có mùi vị gì, sẽ là ngọt sao, nhất định sẽ là nóng, ăn vào sẽ yên lòng, cảm giác thư thích sao.

Hắn mím mím môi, mới vừa cầm lấy đũa đang chuẩn bị ăn, cửa cùm cụp một tiếng, mở ra.

Tề Khải vội vàng đứng lên, cảnh giác mà nhìn về phía cửa, thấy người tới là Tiếu Sở Bạch, nhất thời thở phào một hơi, ngay cả vai cũng thuận theo xụ xuống.

Mà Tiếu Sở Bạch hiển nhiên liền không có buông lỏng như hắn.

Tiếu Sở Bạch ngày hôm nay tăng ca, về nhà trễ, không nghĩ tới sẽ ở trong biệt thự gặp Tề Khải, thậm chí trên đất còn có vết máu không nên xuất hiện, sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, đi tới liền trực tiếp chất vấn: "Anh tại sao lại ở chỗ này, anh đã làm cái gì, tại sao lại có nhiều máu như vậy?!"

Lẽ nào Tấn ca lại quay lại làm ăn trong giới xã hội đen, không thể!

Tấn ca đã đồng ý với mình! Nhất định là bọn họ tự chủ trương, nhất định là như vậy!

Xã hội đen thì luôn không đổi được tật xấu tham tiền, phải nói bao nhiêu lần mới hiểu được, phải có chút ranh giới không thể chạm đến, lẽ nào ngày tháng an nhàn hiện tại vẫn không thể thỏa mãn bọn họ sao, rốt cuộc phải tham lam thêm bao nhiêu nữa mới bỏ được cái tính thà rằng đi đến nguy hiểm, cũng không thể không liều mình đi kiếm tiền!

Chính mình đi cũng liền thôi đi, còn muốn liên lụy đến Tấn ca!

Tấn ca cũng thật là, không thể triệt để bỏ mặc không quan tâm, cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ sao, sau này sáng mắt ra thì đã không còn kịp rồi!

Tiếu Sở Bạch trong lòng phẫn hận, nhìn về phía Tề Khải tầm mắt lại như mang theo dao, hận không thể nhào tới cùng đối phương đánh một trận, đem người ném đi!

Nhưng cậu ta không thể, cậu ta biết Tề Khải ở bên cạnh Tấn Nguyên có địa vị như thế nào, cũng biết Tấn Nguyên đối với hắn coi trọng ra sao, chưa đến lượt cậu ta có thể quơ tay múa chân, không thể làm gì khác hơn là đem tất cả đều giấu ở trong lòng, thở mạnh!

"Là tôi sẽ tự mình gánh chịu." Nhìn Tiếu Sở Bạch sắc mặt âm trầm, Tề Khải biết đối phương nhất định là tức giận, hơn nữa đối phương khẳng định đoán được hắn là bởi vì cái gì mà bị thương, người này cũng không như tiểu bạch thỏ hồn nhiên kia.

Hắn biết Tiếu Sở Bạch vẫn luôn muốn Ngũ gia triệt để chặt đứt một số sản nghiệp, có thể tẩy trắng coi như dễ dàng, nhưng triệt để tiêu diệt ——

Không phải dễ dàng như vậy.

Mấy người anh em bọn họ đã sớm cùng cha Tiếu Sở Bạch lúc còn sống du tẩu tại khu vực u ám này, tuy nói Ngũ gia hiện tại đúng là tập trung tẩy trắng, nhưng bọn họ đã sớm không thấy được ánh sáng, đây là mọi người ngầm hiểu ý, nếu như ngay cả công việc ngọc thạch đều buông tay, vậy bọn họ phải đi đâu đây? Cũng không thể ăn không ở không bên cạnh Ngũ gia chứ.

Hắn thì không sao, nhưng dưới hắn còn mấy huynh đệ, người đắc tội cũng không ít, hết thảy đều là nhân vật nguy hiểm.

Tiếu Sở Bạch chỉ biết mình rũ sạch quan hệ, một chút cũng không bận tâm đến cảm nhận của các anh em, uổng phí mọi người vì nhà bọn họ ra sức nhiều năm như vậy, may là bây giờ Ngũ gia tiếp quản sản nghiệp, nếu là Tiếu Sở Bạch kế thừa gia nghiệp, mọi người sợ là đều muốn làm phản.

Tề Khải trong lòng âm thầm đoán, trên mặt lại bất động thanh sắc. Tiếu Sở Bạch dù sao cũng là người Tiếu gia, là Ngũ gia cam kết phải chăm sóc người thật tốt, có thể không xung đột thì sẽ tận lực tránh, nếu không Ngũ gia khó mà làm người.

Sớm biết Ngũ gia không ở đây, hắn nên về nhà trước, ngày mai lại báo cáo tiến độ.

Nhưng —— nếu như trực tiếp về nhà, Tề Khải liếc cơm nước trên bàn còn đang bốc hơi nóng một cái, trong nhà vắng tanh, sợ là không ai băng bó vết thương cho mình, rửa rau nấu cơm đi.

Lại liếc mặt nhìn Tiếu Sở Bạch hai cái, cũng coi như đáng giá, trừng liếc mắt một cái cũng không rơi mất miếng thịt nào, ngược lại cũng đã quen rồi.

"Anh của tôi đâu, anh ấy không đi cùng đúng chứ?!" Tiếu Sở Bạch khí sắc mặt đều trắng, trừng Tề Khải hận không thể ở trên người hắn đâm ra mấy cái lỗ, nếu không phải vì bọn họ, Tấn ca căn bản không có khả năng còn giữ sản nghiệp đó!

Nói cái gì mà không có nghề này, anh em của hắn sẽ không có cơm ăn!

Làm sao lại không có, chẳng lẽ không thể làm chuyện đứng đắn hơn à!

Tiếu Sở Bạch không thể nổi giận với Tấn Nguyên, cũng chỉ có thể đem những người này xem là nơi trút giận, hận không thể đem điều vẫn muốn nói cho Tấn Nguyên nghe hướng về phía bọn họ chửi cho sướng miệng!

Đều là quan tâm đến an nguy của Tấn Nguyên, nhưng Tiếu Sở Bạch chất vấn khiến Tề Khải rất không thoải mái, không thoải mái đến hoàn toàn không muốn trả lời vấn đề của cậu ta, nhưng Tiếu Sở Bạch tựa hồ cũng không muốn hắn trả lời, tựa hồ cảm thấy Tề Khải không bao giờ nói thật.

Tề Khải trào phúng mà ngoắc ngoắc khóe môi, cũng không biết là đang cười chính mình, hay là đang cười Tiếu Sở Bạch.

Thật sự đem mình làm hành gừng tỏi, còn dám xen vào quyết định của Ngũ gia, cũng là Ngũ gia lười tính toán, nếu không thì cậu ta nghĩ cậu ta là ai, cho dù là Tiếu lão đại còn sống, cũng không ai cho cậu ta mặt mũi!

"Anh đi về trước đi!" Tiếu Sở Bạch không muốn đem phiền phức dẫn tới bên này, vung vung tay, ngăn Tề Khải.

Tề Khải vốn cũng không muốn nói nhiều, hắn tay trái bưng cánh tay phải bị thương, yên lặng mà trốn đi.

"Chờ chút!" Hai người cũng không có chú ý đến Trình Diệp thế mà đứng ở bậc thang, vẫn nhìn hai người bọn họ nói chuyện.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv