Chấn động, người mình thích lại tỏ tình với mình.
Trình Diệp ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt mèo tròn vo nhìn chăm chú Tần Túc, dùng sức bấm một cái vào cánh tay mình, đau đến nhe răng trợn mắt.
Tần Túc thấy vừa buồn cười vừa đau lòng, vội vã giúp cậu xoa xoa, ấn lên chỗ bị bấm khiến Trình Diệp nhẹ nhàng kêu đau một tiếng, cúi đầu nhìn thấy đã hơi tím, hắn cau mày: "Dùng sức lớn như vậy làm gì."
Hắn nhìn thấy cậu nghiêng đầu còn đang một mặt sững sờ, ngu ngốc, nhẹ nhàng nặn nặn gò má cậu: "Không tin anh?"
"Không phải không phải!" nước mắt Trình Diệp mãnh liệt chảy ra, cậu cũng đã bụm mặt, nhưng nước mắt vẫn là thuận khe hở không ngừng tràn ra, quả thực mắc cỡ chết người, một hồi lâu sau mặt Trình Diệp biến thành trắng, âm thanh run run hỏi, "Nhưng mà, nhưng mà, Tiểu Bạch thì sao bây giờ?"
Tần Túc trong lòng minh bạch nhưng lại giả bộ hồ đồ: "Cái gì Tiểu Bạch, anh thích em thì liên quan gì đến Bạch Duệ?"
Bạch Duệ, gọi thân thiết như vậy, đáy mắt Trình Diệp nháy mắt ảm đạm, chỉ là lắc đầu không muốn nói.
Tần Túc khẽ cười thành tiếng: "Em cho rằng anh thích Bạch Duệ?"
"Không phải cho rằng." Trình Diệp như kìm nén khoảng thời gian rất dài, lời vừa nói ra khỏi miệng cũng không kịp thu lại.
Con mắt của cậu đã khóc sưng lên, nước mắt vẫn rơi xuống, oan ức như là mèo con bị vứt bỏ, chớp mắt to nói: "Là Tiểu Bạch nói cho em, hai người —— hai người mới là một đôi. Em vốn là muốn hủy bỏ hôn ước, nhưng, nhưng mà em không cam lòng, em thích anh, thích Tần đại ca, thích đã rất lâu."
Trình Diệp phi thường kích động, nói: "Em có phải là đặc biệt đê hèn, em biết rõ Tiểu Bạch thích anh, em còn cố ý tiếp cận anh, đến nhà anh ở."
Cậu nói mình chính là không nhịn được, ngày nhớ đêm mong luôn muốn nói cho Tần Túc biết tình cảm của mình, bằng không —— sao có thể nhịn nhiều năm như vậy.
Trình Diệp vốn là lớn lên ngoan ngoãn nhu nhược, dưới màn lệ mông lung, nhìn càng thêm đáng thương, một đôi mắt mèo hơi sưng, nước long lanh, như con mèo nhỏ vừa ra đời liền sợ bị vứt bỏ ở trong thùng, hai chân trước víu lấy vạt áo oan ức kéo kéo nhìn Tần Túc.
Tâm Tần Túc đều mềm nhũn thành một bãi nước, đau lòng tột đỉnh, đừng nói Tô Bạch Duệ, chính là Thiên vương lão tử có đến thì trong mắt của hắn cũng chỉ có một mình Trình Diệp.
Hắn đỡ vai Trình Diệp giúp cậu lau nước mắt: "Đứa nhỏ ngốc, Bạch Duệ nói cái gì em liền tin cái đó sao, anh thích ai không phải bản thân anh là rõ nhất sao, ngoan, ngoan, đừng khóc, đừng làm cho anh đau lòng được không?"
"Anh thật sự không thích cậu ấy sao?" Trình Diệp liền rơi mất mấy giọt nước mắt, nhưng đang ở trước mặt người trong lòng nên không dám làm càn, vội vàng bịt tai trộm chuông lấy tay lau đi, cậu nháy mắt, không thể tin được mà lại một lần nữa xác nhận nói, "Anh thật sự không thích cậu ấy sao?"
Tần Túc kiên định gật gật đầu, đây là vấn đề nguyên tắc.
Mắt Trình Diệp liền nổi lên thủy quang, cậu nặn nặn mặt mình, hiển nhiên còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cảm giác đau làm cho cậu lập tức không khỏi cao hứng, mặt và cổ cậu đều đỏ, nhếch miệng hồi lâu nhưng không nói được tiếng nào, đối diện với ánh mắt chứa đầy ý cười của Tần Túc, vội vàng quay qua một bên, giơ tay lau nước mắt trên mặt.
Tần Túc nửa ôm cậu: "Không khóc?" Hắn cười cười, nói, "Lần đầu tiên tỏ tình lại làm em khóc, anh thật sự là người đàn ông thất bại."
Trình Diệp lập tức liền hoảng rồi: "Không phải, là do em, là em ——" cậu do dự một chút, hỏi, "Em không phải là tiểu Tam?"
"..." Tần Túc dơ tay bóp bóp gáy cậu, "Nghĩ lung ta lung cái gì vậy, sống nhiều năm như vậy còn chưa thấy ai tự nói mình là tiểu Tam."
Trình Diệp rúc về phía sau rút cổ, nhỏ giọng lầm bầm: "Nhưng mà —— "
"Không có nhưng mà!" Tần Túc chỉ lo cậu lại nói ra lời gì quá đáng, vội vàng tằng hắng một cái đánh gãy cậu "Tình huống bên Tô Bạch Duệ thế nào anh không rõ, anh chỉ coi em ấy là em trai." Tần Túc nói bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, khẽ cau mày, "Lần trước các em tranh chấp cũng là bởi vì chuyện này?"
Trong dữ liệu anh không phải nói như vậy, anh nói cái gì mà Tô Bạch Duệ là người duy nhất cả đời anh trao tình cảm chân thành, cái gì mà Tô Bạch Duệ chính là Chúa cứu thế của anh, ngọn đèn chỉ đường —— không có Tô Bạch Duệ, anh ngay lập tức muốn chết đó!
Nguyên lai chân ái là sự tồn tại giống như em trai? Nguyên lai em trai có thể lên giường?
Người có tiền đếu có quan hệ phức tạp như vậy sao?
"... Ân." Trình Diệp oan ức gật gật đầu, "Cậu ấy nói cậu ấy yêu anh, anh cũng yêu cậu ấy, hôn ước của chúng ta không nên tồn tại, em —— em tức không nhịn nổi, còn tát cậu ấy một cái."
Trình Diệp theo bản năng nhìn tay của mình, trước đây cậu chưa từng đánh người khác, mặc dù đã trải qua thời gian lâu như vậy, nói đến tay vẫn còn thấy hơi run, cậu lắc đầu liên tục, hối lỗi nói: "Em không phải cố ý, nhưng, nhưng cậu ấy biết rõ em yêu anh, cậu ấy còn kích thích em, cậu ấy nói cậu ấy yêu anh, hôn ước của chúng ta chỉ là hôn ước thương mại..."
Trình Diệp cắn cắn môi dưới, rất xin lỗi mà tổng kết, "Không trách cậu ấy, là do em xúc động."
Tần Túc bấm bấm má mềm nhũn của cậu, cười cười: "Chuyện này anh sẽ hỏi Tô Bạch Duệ một chút."
Hỏi một chút? Nếu như Tô Bạch Duệ làm ổ ở trong ngực của anh nói xấu nguyên chủ, sợ là anh bây giờ đã nổi trận lôi đình, hận không thể 'trời lạnh rồi phá bỏ đi thôi' luôn rồi.
Trình Diệp trong lòng cười lạnh, gật gật đầu, không nói đến chuyện này nữa.
Trình Diệp đương nhiên sẽ không ở trước mặt Tần Túc biểu hiện nửa điểm không tốt, cậu là bạch liên hoa thuần khiết không tỳ vết, rất hiểu lòng người.
Tần Túc thích dạng gì, cậu có thể biến thành dạng đó!
Tần Túc nhìn cậu rốt cục không khóc nữa, vòng qua cái eo nhỏ nhắn của Trình Diệp một cái, khẽ cười thành tiếng: "Cho nên nói, anh vừa nãy tỏ tình thành công rồi sao?"
Trình Diệp hoảng hoảng hốt hốt, vô ý thức phong bế bản thân, cậu vừa nãy mơ một giấc mộng đẹp, giấc mộng này là hy vọng xa vời của cậu nhiều năm qua, không muốn tỉnh lại một chút nào.
Cậu ngồi ở trên ghế salon nhìn Tần Túc rồi cười khúc khích, không quan tâm bên ngoài xảy ra chuyện gì, đều không thể quấy nhiễu cậu nằm mơ.
Tần Túc xem văn kiện nâng mặt liếc mắt nhìn cậu, mỗi lần đều có thể thấy một gương mặt ngu ngốc của cậu, vừa muốn cười vừa đau lòng.
Tần gia và Trình gia là bạn tốt thế giao, hắn và Trình Cẩm Nhiên là bạn bè nhiều năm, lại cùng Tiểu Diệp Tử có hôn ước, làm sao hiện tại mới biết nhau?!
Nếu như có thể biết nhau sớm một chút, hắn có thể sớm một chút thích đứa nhỏ ngu xuẩn này, Tiểu Diệp Tử sẽ không dễ bị Tô Bạch Duệ lừa như vậy.
Làm cho đứa nhỏ hiện tại lo được lo mất, còn cảm thấy mình cướp bạn trai của người khác.
Trời mới biết hắn và Tô Bạch Duệ hoàn toàn không liên quan, chính là không biết tại sao ở trong mắt Tiểu Diệp Tử, mình cũng đã in lên con dấu Tô Bạch Duệ.
Khả năng là càng yêu, càng hay nghĩ bậy nghĩ bạ đi.
666: "..." Càng tính kế, càng có thể làm cho ngươi nghĩ bậy nghĩ bạ a!
Tần Túc vẫy tay, Trình Diệp như tiểu thỏ tử nhảy cà tưng tới: "Làm sao vậy."
Cậu nhìn cặp văn kiện chồng chất như núi của Tần Túc, ngượng ngùng gãi gãi mặt: "Em có phải là quấy rầy anh làm việc, nếu không em đi phòng giải khát (gọi là phòng giải khát thì hơi kì cơ mà ko nhớ phòng đó gọi là gì@@) rót cho anh ly cà phê? Anh chờ nhé." Cậu mới vừa đứng lên liền bị Tần Túc kéo lại, nếu không phải sức lực vững như núi thì đã an vị trên đùi Tần Túc.
Tần Túc: "..." Tiểu thỏ tử sức lực còn rất lớn a.
Trình Diệp lo sợ bất an nhìn hắn, bán rũ đầu mặc nghe dặn dò.
Tần Túc nói: "Đừng cướp công việc của thư ký." Hắn nhìn đồng hồ đeo tay, "Cũng sắp đến giờ ăn trưa, muốn ăn cái gì, chúng ta ăn ở bên ngoài."
Trình Diệp vẫn có cảm giác không chân thật, cậu như là đang ở trên chín tầng mây, mờ mịt hỏi: "Tần đại ca, chúng ta —— hiện tại là đang quen nhau sao?" Cậu nhỏ giọng hỏi, như sợ bị phủ định.
Vốn còn muốn trêu chọc tiểu thỏ tử một chút, nhưng vừa nghĩ tới dáng dấp tiểu thỏ tử mới vừa tội nghiệp không chịu nổi kích thích, Tần Túc liền không đành lòng, hắn hôn lên chóp mũi của tiểu thỏ tử một cái: "Đúng vậy."
Trình Diệp hai mắt phút chốc sáng ngời, hoàn toàn mất hết dáng vẻ thận trọng ban đầu, Cậu xấu hổ chỉ chỉ miệng: "Có thể hôn chỗ này không?"
Tần Túc sững sờ, chợt thấy buồn cười, hỏi ngược lại: "Tại sao?"
Trình Diệp đắc ý nói: "Nụ hôn đầu, trước tiên cho anh, cho dù anh không cần em nữa em cũng có thể có chút dư vị."
"..." Tần Túc chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng cũng biết không một đôi tình nhân nào mới vừa tỏ tình liền lo lắng chuyện sẽ chia tay, "Nói hưu nói vượn." Hắn nhớ đến khúc mắc của Trình Diệp "Anh hiện tại không biết Tô Bạch Duệ như thế nào, nhưng anh có thể bảo đảm với em, giữa anh và em ấy không có chuyện gì hết."
Tần Túc suy nghĩ một chút lại hỏi: "Tại sao không tin, phải làm sao em mới có thể tin tưởng anh?."
Trình Diệp cuốn lấy quần áo, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nhưng mà người của công ty anh đều biết."
Tần Túc kinh ngạc: "Cái gì?"
Trình Diệp hàm hàm hồ hồ nói: "Em vừa nãy ở phòng giải khát nghe mọi người đều đang bàn luận, nói em là Tô tiên sinh, còn nói Tô tiên sinh là —— là ——con dâu nuôi từ bé của Tần tổng."
"!"
Họ Tô, là con dâu nuôi từ bé, ngoại trừ Tô Bạch Duệ không còn lựa chọn thứ hai.
Lông mày Tần Túc đều sắp có thể kẹp chết con ruồi, "Tô Bạch Duệ chỉ ghé qua công ty mấy lần." Cũng đều là bởi vì chuyện công việc, hắn hơi trầm tư, hình như còn có mấy lần tăng ca khuya nên trực tiếp ở lại công ty, Tô Bạch Duệ mang đồ dùng hàng ngày và quần áo đến cho hắn, chẳng lẽ là vì mấy lần kia...?
Mà người của công ty lại nói —— "Con dâu nuôi từ bé"?
Là Tô Bạch Duệ cùng bọn họ nói cái gì?!
Tần Túc mơ hồ có suy đoán, nhưng cũng không dám khẳng định với Trình Diệp, hắn sợ Trình Diệp hiểu lầm, có chút chột dạ, không nói.
Trình Diệp oan ức nói: "Em không thường thường ra khỏi nhà cũng biết Tô Bạch Duệ và anh hai người tình cảm thân thiết, công ty của anh nghe bát quái khắp bốn phương mắt quan sắt bốn phía làm sao có khả năng không biết."
"Nói hưu nói vượn cái gì vậy chứ!" Nhận ra được tâm tình hắn không đúng lắm, Tần Túc giơ tay xoa xoa lưng cậu động viên nói, "Ai nói cũng không tính, anh nói mới là thật, anh chỉ thích em, một mình em!"
Tần Túc thật sự chưa bao giờ để ý đứa nhỏ vẫn luôn đi theo phía sau mình lại ôm tâm tư như vậy với mình, vừa xuất ngũ liền nhanh chóng tiến vào công ty, qua nhiều năm như vậy bước chân của hắn chưa bao giờ dừng lại, bận bận rộn rộn căn bản không thời gian cân nhắc đến chuyện tình cảm, ngay cả mẹ hắn cũng sẽ không hối thúc hắn chuyện kết hôn.
Ấn tượng của Tần Túc đối với Tô Bạch Duệ dừng lại ở thời khắc học trung học bị bắt nạt thảm hề hề, tiểu đáng thương mang theo hai hàng nước mắt tìm đến mình cầu viện.
Cái khác —— không có.
Khó trách Tô Bạch Duệ nhiều năm vẫn không rời khỏi Tần gia, nhưng mà ——
Vừa nghĩ tới cái người kia bình thường ở nhà ôn nhu mềm mềm ngay cả câu cao giọng cũng không dám nói, lại ở trước mặt tiểu thỏ tử diễu võ dương oai khoe khoang mối quan hệ của hai người, Tần Túc buồn bực.
Hắn trời sinh tình cảm đạm bạc, hắn đối với người nhà nhận định sẽ vô cùng coi trọng, mà Tô Bạch Duệ, còn chưa được hắn xem là phạm vi người nhà, hắn chỉ đơn giản là giúp đỡ một học sinh thôi, cũng không có tình cảm dư thừa.
Hắn không muốn dùng tư tưởng ác ý phỏng đoán người quen, nhưng nghĩ tới trước đây Tô Bạch Duệ như có như không tới gần, người này, xác thực cần phải lưu ý nhiều.
666: "..." Đại Diệp Tử thật là lợi hại, chiêu này bao chiêu kia, bổn hệ thống muốn ngất xỉu.
Tác giả có lời muốn nói:
Đại Diệp Tử: Trình độ nhập diễn của tui làm cho tui cũng sợ sệt!