“Diệp Thanh Vy, cậu định làm mọt sách thật à?” Đường Tuyên giả vờ chán nản với cô bạn thân của mình.
“Tớ chăm chỉ không phải là quá tốt sao? Cậu từng bắt tớ nghiêm túc học hành đó thôi?” Diệp Thanh Vy phản bác.
“Đi với tớ đi mà.” Đường Tuyên cố gắng thuyết phục: “Cậu nhẫn tâm để tớ một mình bơ vơ sao?”
Diệp Thanh Vy gấp cuốn sách đang đọc lại, ánh mắt chăm chú nhìn Đường Tuyên: “Cậu còn Đoàn sư huynh mà? Tớ không muốn làm bóng đèn đâu.”
“Anh ấy liên quan gì đến tớ?” Đường Tuyên đỏ mặt xoay người đi chỗ khác: “Ở trường tớ chỉ có cậu là bạn thôi.”
Đoàn Huy Vũ theo đuổi Đường Tuyên, cả khoa đều biết, chỉ có cô nàng này luôn trốn tránh. Diệp Thanh Vy hiểu được suy nghĩ của Đường Tuyên, người bạn này của cô thật ra rất cũng có tình cảm với Đoàn Huy Vũ, chỉ là sợ tiến thêm một bước, có thể sau này không thể tiếp tục làm bạn bè được nữa.
“Nhưng mà tớ không thích mấy buổi tiệc này chút nào đâu.” Diệp Thanh Vy chán nản nằm trên bàn, cô thật sự không thích hợp với những nơi ồn ào, náo nhiệt.
“Cậu cứ thế này sẽ độc thân suốt bốn năm đại học cho xem.” Đường Tuyên chưa chịu bỏ cuộc.
Hai người đã là sinh viên năm thứ hai, buổi tiệc chào đón tân sinh viên năm trước vô cùng náo nhiệt, vậy mà Diệp Thanh Vy chỉ trốn ở nhà chơi game. Sau này dưới sự uy hiếp của Đường Tuyên, cô đã không còn chơi nữa, nhưng vẫn từ chối những bữa tiệc đông người.
“Độc thân có gì không tốt? Hơn nữa, tớ tin một ngày nào đó người kia sẽ xuất hiện.” Diệp Thanh Vy tự nói tự gật đầu tán thành ý kiến của mình: “Nhất định sẽ xuất hiện!”
“Chắc không phải do tớ khiến cậu bị bóng ma tâm lý chứ?” Đường Tuyên cảm thấy nghi hoặc.
Đầu năm nhất, Đường Tuyên và một bạn cùng khóa nhưng khác khoa hẹn hò, cuối cùng chia tay không vui vẻ. Lúc đó Diệp Thanh Vy vẫn thích một sư huynh cùng khoa, chỉ là sau khi Đường Tuyên chia tay, không nghe bạn mình nhắc về người đó nữa.
“Tớ…” Diệp Thanh Vy thở dài: “Có nói cậu cũng không hiểu đâu.”
Đúng là trước đó Diệp Thanh Vy từng thích một đàn anh khóa trên, người đó rất tốt với tân sinh viên. Nhưng cô luôn cảm thấy, ánh mắt vị sư huynh ấy nhìn họ còn thiếu điều gì đó. Mãi sau này khi thấy anh ấy đi với người yêu, cô mới hiểu ra. Anh ấy tốt với mọi người, đơn giản chỉ là thân bận tiền bối, còn đối với cô gái kia, chính là sự yêu thương, cưng chiều duy nhất.
Thật may trước đó Diệp Thanh Vy đã nhận ra mình không quá thích vị sư huynh đó, nên không thấy đau lòng. Bởi vì cũng có người từng dành cho cô ánh mắt dịu dàng yêu thương như thế, người ấy cho cô cảm giác ấm áp và an toàn. Nhưng thật nực cười, chàng trai kia chỉ xuất hiện bên cô trong mơ.
Trước đó, cô cảm thấy chuyện này rất ngốc nghếch, sao cô có thể rung động vì một người trong giấc mơ được chứ? Có điều sau đó, khi tiếp xúc với nhiều người, chưa từng có bất kỳ ai cho cô cảm giá như khi ở bên anh. Hiện tại, cô đã lạc quan hơn, có thể đó là người yêu tương lai của cô, Diệp Thanh Vy tin chắc sớm muộn anh cũng sẽ xuất hiện mà thôi.
Đường Tuyên hoàn toàn thất bại, Diệp Thanh Vy không chịu tham gia buổi tiệc. Cô mặc chiếc đầm dạ hội màu đen thu mình ngồi một góc, nhưng với nhan sắc nổi bậc kia vẫn thu hút rất nhiều người đến làm quen. Cô chỉ lịch thiệp cười với họ, kỳ lạ, tại sao năm nay không còn thấy vui vẻ như trước? Chẳng lẽ ở bên cạnh Diệp Thanh Vy quá lâu, hứng thú tham gia tiệc cũng hết? Hay do cô đã không còn là cô nàng sinh viên năm nhất trước kia nữa, tiệc chào đón không dành cho cô nên thấy nhàm chán?
“Anh còn sợ không tìm được em, Thanh Vy nói chỉ cần nhìn thấy mọi người tập trung nhìn về phía nào thì em ở đó. Quả nhiên là vậy.” Đoàn Huy Vũ hai tay bỏ vào túi, lười biếng dựa vào cây cột bên cạnh Đường Tuyên.
“Chắc là anh đã tham gia tiệc chào đón này rất nhiều rồi?” Đây là lần thứ hai Đường Tuyên tham gia đã cảm thấy nhàm chán, anh đã học nhiều năm như vậy, sao vẫn còn hứng thú với nơi này như thế?
“Lần đầu tham gia.” Anh nghiêm túc trả lời, đối phó với mấy bữa tiệc hào môn đã đủ làm anh đau đầu rồi, làm sao còn tâm trạng đến những nơi trẻ con thế này.
“Anh có thể mời em khiêu vũ được không?” Anh mỉm cười, làm động tác mời.
Cô đặt tay lên tay anh, hai người tiến về nơi khiêu vũ. Cô là hoa khôi, còn anh là đại tài tử được cả trường công nhận, có nhiều người đã dừng động tác tập trung ngắm nhìn hai người. Những chàng trai bị Đường Tuyên từ chối khiêu vũ trước đó tức muốn chết, nhưng họ có thể làm gì được, ai kêu so với Đoàn Huy Vũ, họ chẳng là gì cả.
Lúc này, Đường Tuyên chợt hiểu ra, không phải bữa tiệc nhàm chán, mà do trái tim cô vốn đã đặt ở chỗ một người. Chỉ cần có anh, cô liền cảm thấy mọi thứ xung quanh bỗng trở nên thật tươi đẹp.
“Những năm trước anh không tham gia, tại sao bây giờ lại đến?” Cô khẽ hỏi, trong lòng có chút mong chờ.
“Bởi vì năm nay…” Anh dừng một chút, ánh mắt vẫn nhìn cô: “Có một người quan trọng ở đây.”
Lúc biết Đường Tuyên đã gặp gã bạn trai cũ ở bữa tiệc chào đón tân sinh viên, anh đã rất hối hận vì đã không tham gia. Tuy nhiên, khi nghĩ lại, anh thích cô chẳng phải vì vẻ bề ngoài, là tình cảm dần dần sau khi tiếp xúc với nhau một thời gian dài. Đại thiếu gia như anh đây, loại phụ nữ nào chưa từng gặp, có người còn xinh đẹp hơn cô.
Mấy cô bạn gái trước đây, đều chủ động theo đuổi anh, Đoàn Huy Vũ cũng không từ chối, đối với họ anh chỉ là chơi đùa. Dù sao thứ họ cần ở anh chỉ đơn giản là tiền chứ không phải tình yêu, cuối cùng không có người nào bên anh được lâu dài.
Đoàn Huy Vũ không biết bản thân thích Đường Tuyên từ khi nào, chỉ biết rằng anh rất thích cô. Anh thích tính cách ngang ngược, mạnh mẽ, kiên cường của cô. Anh thích bị cô lườm mỗi khi anh chọc cô giận. Anh thích cách cô quan tâm, nhiệt tình với bạn bè. Anh thích nụ cười hạnh phúc của cô, muốn nhìn thấy nó mãi mãi. Anh thích, thích tất cả từ cô.
“Em xin lỗi.” Bởi vì suy nghĩ câu nói của anh, cô không cẩn thận giẫm vào chân anh.
“Không sao!” Anh mỉm cười dịu dàng, nắm tay cô: “Đi thôi, nơi này nhàm chán quá!”
Sau hôm đó, Đoàn Huy Vũ và Đường Tuyên chính thức ở bên nhau. Diệp Thanh Vy khi nghe thấy tin này, thái độ vô cùng điềm nhiên.
“Đối với chuyện đã biết trước, làm sao bất ngờ được?” Diệp Thanh Vy thành thật trả lời, hai người đều là bạn của cô, thế nên thấy họ bên nhau, cô thật sự rất vui.
Ánh mắt ánh mắt Đoàn Huy Vũ và Đường Tuyên dành cho nhau từ lâu đã chứa đựng tình cảm, chuyện này cô đã sớm nhận ra. Mặc dù biết lúc này nên giả vờ bất ngờ một chút, nhưng đành chịu, ai kêu cô không thích nói dối.
“Có người nào đó luôn nói ba người chúng ta là một đội, vậy mà giờ chỉ còn một mình em, có phải nên bù đắp gì đó không?” Diệp Thanh Vy bày ra dáng vẻ tủi thân.
“Mời em đi ăn được không đại tiểu thư?” Đoàn Huy Vũ bật cười.
“Phải vậy chứ, em muốn ăn…” Diệp Thanh Vy khựng lại, có chút mất tự nhiên: “Muốn ăn đồ nướng.”
Trong lòng cảm thấy bản thân thật kì lạ, cô định nói muốn ăn kem, lại không thể thốt nên lời. Trong kí ức của mình, dường như cô đã từng làm nũng đòi người nào đó mua kem cho ăn. Không đúng, chắc là lại nằm mơ thấy cảnh tượng đó rồi, dù sao trước giờ cô chưa từng làm nũng với bất kỳ ai, cho dù là bố mẹ hay chị gái.
“Được thôi. Sau này em làm gián điệp cho anh, mời em ăn dài dài.”
Đoàn Huy Vũ cười lớn, sau đó, ba người vui vẻ rời đi.
Đoàn Huy Vũ và Đường Tuyên bên nhau rất hạnh phúc, mỗi ngày trôi qua đều là một ngày tươi đẹp. Hai người chỉ cãi nhau một lần duy nhất.
“Em đừng đi làm thêm nữa, tập trung lo học đi, học phí và tiền sinh hoạt của em để anh lo.” Đoàn Huy Vũ đau lòng khi thấy người mình yêu vất vả đi làm thêm.
“Tiền của anh hay tiền gia đình anh? Em không muốn dựa dẫm vào người khác, nếu anh xem em là loại người đó, thì đừng nhìn mặt em nữa.” Đường Tuyên tức giận bỏ đi, bên nhau ba tháng, đây là lần đầu tiên cô lớn tiếng với anh.
Đoàn Huy Vũ biết mình sai, đuổi theo xin lỗi nhưng cô vẫn không để ý đến anh. Cuối cùng chỉ có thể nhờ Diệp Thanh Vy giúp hẹn cô ra, anh phải hứa rất nhiều cô mới chịu tha thứ.
Anh không nói cho ai biết thân phận thật của mình, mọi người chỉ biết nhà anh có tiền mà thôi. Anh biết rõ cô ở bên anh không phải vì tiền, đã nhiều lần anh muốn nói cho cô sự thật, kết quả không dám. Đành chịu thôi, ai kêu anh còn vướng bận cái hôn ước chết tiệt kia. Anh phải mau chóng tìm cách hủy hôn, sau đó sẽ nói cho cô biết toàn bộ mọi chuyện.
Có đánh chết anh cũng không dám tin, cô lại là tiểu thư Đường gia. Anh chỉ biết cô họ Đường, không nghĩ tới sẽ liên quan đến gia tộc đó, dù sao nhìn cuộc sống vất vả của cô có liên quan gì đến tiểu thư hào môn đâu.
Nếu thật sự phải liên hôn với Đường gia, vậy hôn ước của anh đổi thành cô là được rồi. Anh vui vẻ đem đề nghị này nói với Đường gia, Đường Ấn Nam không cần suy nghĩ đã từ chối. Anh muốn mang cô bỏ trốn, kết quả cô đã bị mấy người bên đó bắt lại.
Anh đi du học, còn cô tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng cả hai đều không cam tâm, rõ ràng họ thật lòng yêu nhau, tại sao phải chịu xa cách vì mấy cái hôn ước cổ hũ kia. Thế là anh và cô vẫn âm thầm bên nhau, tình cảm ngày càng tốt hơn.
Khi anh sắp về nước, cô lần nữa đòi chia tay, anh chỉ im lặng nhìn cô, không đồng ý cũng không từ chối. Thời gian của họ còn rất dài, anh tự tin mình sẽ có cách để tình cảm của hai người được chấp nhận.
Đến khi nhìn thấy cô bị tát, anh biết nếu lúc đó mình không hành động thì nhất định hối hận cả đời. Anh đưa cô đi, rời xa nơi địa ngục đó. Sự thật chứng minh quyết định hôm đó của anh vô cùng đúng đắn.
“Em thật sự không hiểu, cho dù anh không muốn lấy Đường Hoa, vẫn còn nhiều cô gái tốt hơn. Tại sao lại chọn em?” Đường Tuyên thắc mắc.
Đoàn Huy Vũ đang áp sát tai vào bụng cô, lắng nghe nhịp tim cục cưng của họ, anh ngước lên nhìn cô: “Bởi vì từ khi bên em, anh đã xác định cô gái ngốc này là người cuối cùng của mình. Không phải là em thì không thể là ai khác.”