Trần Trúc Vy vừa về đến Trần gia liền bị một chiếc khăn chụp lên mũi, nhận thấy nguy hiểm cô cố gắng nín thở nhưng vẫn bị ngất đi. Khi tỉnh dậy đã thấy bản thân bị đưa đến một căn nhà hoang, bên cạnh là Đường Tuyên, chỉ là chị ấy còn tỉnh táo.
Phía Đường Tuyên, sau khi về Đường gia, cô lập tức chạy đến phòng Võ Thiên Thiên. Khác như cô nghĩ, mẹ cô hoàn toàn khỏe mạnh đứng đó. Tiếp theo cô bị hai người đàn ông giữ tay lại, trói cô lôi ra xe.
“Các người làm gì? Mẹ, cứu con!” Đáp lại lời cầu cứu của cô, bà ta chỉ lạnh lùng quay đi.
“Cứu? Mày hại chết chồng bà ta, còn mơ được cứu?” Đường Hoa đắc ý xuất hiện phía sau.
Hai tên cao to kia nhìn thấy chị ta liền cúi đầu chào.
“Chị muốn gì?” Đường Tuyên hiểu rõ số phận của mình, không giãy giụa nữa.
“Đương nhiên là trả thù cho bố tao.” Chị ta ra lệnh cho hai tên kia lôi cô lên xe sau đó đưa đi.
Được một lúc thì bọn chúng kéo cô xuống một nơi hoang vắng, Đường Tuyên cảm thấy rất sợ hãi, nơi này cho dù cô có kêu cứu cũng không có ai. Bị áp giải vào bên trong một ngôi nhà hoang, cô nhìn thấy Trần Trúc Vy đang hôn mê bị trói ngồi đó.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Một mình Diệp Thanh Vy đi đến nơi Trần Diệu Linh chỉ định. Trong đầu cô vẫn vang lên lời của cô ta, nếu nói cho người khác hoặc báo cảnh sát, cứ mỗi một người đi cùng cô, cô ta sẽ cắt một bộ phận của hai người kia.
Cô nhớ lại tình cảnh kiếp trước, bản thân bị người phụ nữ kia bắt đi. Giang Duy Bảo đến cứu cô, kết quả bị ả ta bắn chết. Thế nên lần này cô quyết định đi một mình.
Dù vậy cô vẫn sợ việc ngoài ý muốn xảy ra, gần đến nơi cô nhắn tin nói với anh sự thật, còn không quên gửi định vị. Cô dặn anh phải báo với Giang Gia Bảo và Đoàn Huy Vũ, không được manh động, cô sẽ cố gắng kéo dài thời gian chờ họ tới.
Bước vào trong, nhìn thấy có mấy tên côn đồ đang đứng đó, Trần Diệu Linh đang ngồi bên trong, dưới chân cô ta là Đường Tuyên và Trần Trúc Vy hai tay hai chân đều bị trói, miệng cũng bị dán lại. Nhìn thấy hai người vẫn bình an, trong lòng Diệp Thanh Vy an tâm phần nào. Còn hai người kia nhìn thấy cô đi vào, liên tục lắc đầu ra hiệu mau chạy đi.
“Nói đi, cô muốn gì?” Diệp Thanh Vy lạnh lùng nhìn Trần Diệu Linh, gương mặt cô ta hôm nay trông có vẻ xanh xao.
Có hai tên cô đồ tiến về phía Diệp Thanh Vy, cô lùi một bước tránh né, tư thế sẵn sàng chiến đấu.
“Muốn cứu chị em tốt của mày thì mau đưa hai tay chịu trói!” Trần Diệu Linh kề dao vào cổ Đường Tuyên.
Diệp Thanh Vy chỉ có thể ngoan ngoãn đứng im cho hai tên kia trói lại. Bọn chúng lôi cô đến ngồi cùng với hai người kia, thấy kế hoạch đã thành công, Trần Diệu Linh bật cười đắc ý.
Cô ta xoay con dao, đặt nhẹ lên mặt Trần Trúc Vy: “Một đứa giả tạo, từ nhỏ luôn thích đóng vai nạn nhân. Mày luôn tỏ vẻ bị tao bắt nạt mà, hôm nay, tao cho mày thấy thế nào là bắt nạt.”
Con dao di chuyển qua phía Đường Tuyên: “À, mày không có lỗi gì tới tao, nhưng ai kêu mày là bạn của hai đứa nó làm gì? Còn có chị gái của mày đó, là nó kêu tao giết mày, chết rồi thì đi tìm nó.”
Con dao dừng lại trên mặt Diệp Thanh Vy: “Người tao ghét nhất vẫn là mày, tao có thù gì với mày sao? Mày nghĩ mày là cô bé lọ lem, có thể gả vào hào môn thật à?”
“Tôi chưa bao giờ muốn bước chân vào Giang gia!” Người cô yêu khi ấy là Lý Nhật Duy, một cậu thiếu niên trong tay chưa có gì.
Những tình cảm này dù cô có nói, Trần Diệu Linh cũng không hiểu được, chỉ là cô đang kéo dài thời gian. Diệp Thanh Vy đang cố gắng lấy mảnh kim loại trong tay áo ra, vì chuyện này mà cô đã tập luyện rất nhiều lần.
May mắn kiếp này Giang Tường Lĩnh bị bắt, không còn ai cung cấp súng. Chỉ cần cắt đứt sợi dây này trong lúc cô ta không phòng bị, bốn tên côn đồ kia không phải là đối thủ của cô.
“Vì câu nói không có thiện cảm của mày mà Gia Bảo né tránh tao.” Thật ra trước đó Giang Gia Bảo đã không thích cô ta nhưng người này luôn mang mọi trách nhiệm đặt lên người Diệp Thanh Vy.
“Chẳng phải năm đó tôi vẫn xem cô là bạn sao?” Diệp Thanh Vy đã lấy được mảnh kim loại ra, cô cố gắng cắt sợi dây nhưng nhiều lần cắt vào tay của mình. Đáng chết, chẳng phải lúc tập luyện ở nhà rất thuận lợi sao? Không được, dù đau vẫn phải giả vờ bình tĩnh kéo dài thời gian.
“Vậy sao? Tại sao mày không đối tốt với tao như đối với hai đứa nó?” Trần Diệu Linh tức giận chỉ về Đường Tuyên và Trần Trúc Vy: “Mấy đứa tụi mày đều xem tao như cái gai trong mắt muốn diệt trừ mà thôi.”
“Đây đều là nhân quả mà thôi!” Diệp Thanh Vy lại cắt vào tay, chỉ cần kiên trì một chút nữa: “Bây giờ nếu cô chịu buông tay, vẫn chưa muộn.”
“Nhân quả? Được, tao cho mày biết thế nào là nhân quả!” Cô ta quay sang ra lệnh cho đám cô đồ kia: “Thưởng hai con nhỏ này cho tụi mày.”
“Trần Diệu Linh, cô điên rồi!” Diệp Thanh Vy hoảng sợ, dù là kiếp nào thì người phụ nữ này vẫn luôn có những quyết định dơ bẩn như thế.
Bốn tên côn đồ đi vào kéo Đường Tuyên và Trần Trúc Vy sang một bên. Hai cô gái sợ hãi nhưng miệng bị dán lại, chân tay bị trói chỉ có thể cố gắng vùng vẫy.
“Biết sao tao chỉ kêu đưa hai đứa đi không? Tại mày dơ bẩn, đàn em tao không thèm.” Nói rồi, con dao đang trên mặt Diệp Thanh Vy rạch xuống một đường.
Nhìn thấy bàn tay dính máu, Trần Diệu Linh bật cười sảng khoái. Sau đó, cô ta lấy ra một roi da đánh lên người Diệp Thanh Vy.
“Các người tránh ra!” Bên kia truyền đến tiếng hét của Trần Trúc Vy. Một tên côn đồ vì để kích thích nên đã tháo miếng băng keo trên miệng con bé.
“Tao giết tụi mày!” Diệp Thanh Vy lại lần nữa hét lên, đôi mắt vì tức giận đã chuyển sang màu đỏ. Cô điên cuồng dùng mảnh kim loại cắt sợi dây mặc kệ đôi tay đã chảy đầy máu.
Cuối cùng sợi dây trên tay cũng dứt, nhanh như chớp cô cắt đứt sợi dây trói chân mình, một cước đạp Trần Diệu Linh té xuống. Diệp Thanh Vy lao đến đá bốn tên côn đồ trước mặt, bọn chúng vì chưa kịp phản ứng nên bị ngã lăn ra đất.
“Giết nó cho tao!” Trần Diệu Linh tức giận ra lệnh.
Lúc này, bốn tên kia cũng đứng dậy tấn công về phía Diệp Thanh Vy. Trong lúc đạp ngã bọn chúng, cô đã nhanh tay nhặt một khúc cây trên mặt đất. Đến một tên liền bị đánh ngã một tên, lúc đánh nhau, cô cố gắng di chuyển ra xa để không làm bị thương hai cô gái.
Cho đến khi bọn chúng hoàn toàn không còn sức chống lại, Diệp Thanh Vy chưa nguôi cơn giận. Cô dùng cây gỗ đập mạnh vào người bọn chúng, đặt biệt là phần thân giữa. May quá, cô thoát ra kịp lúc, nếu hai người kia xảy ra chuyện gì, cô sẽ không tha thứ cho bản thân.
Trần Trúc Vy và Đường Tuyên đã cởi trói cho nhau. Hai cô gái đang ôm nhau hoảng sợ, áo của họ đã bị bọn chúng xé rách.
Diệp Thanh Vy cởi áo khoác mặc vào cho Đường Tuyên, áo của cô ấy đã bị xé thành hai mảnh. Trần Trúc Vy khá hơn một chút, chỉ bị rách ở phần vai.
Lúc này, Diệp Thanh Vy mới nhớ đến Trần Diệu Linh. Cô ta bị cô đá bị thương ở chân, đang cố gắng chậm chạp bước ra cửa.
“Nhân quả? Không phải muốn cho tôi xem sao?” Diệp Thanh Vy chầm chậm từng bước tiến về phía kẻ đang muốn bỏ trốn: “Tôi cũng muốn xem kẻ làm chuyện xấu như cô sẽ có quả báo thế nào.”
“Diệp Thanh Vy, giết người sẽ bị tử hình đó!” Trần Diệu Linh lui về sau hai bước, bởi vì đôi chân không thăng bằng mà ngã xuống đất.
“Cùng lắm tôi chỉ là giết người vì tự vệ mà thôi.” Diệp Thanh Vy đạp thật mạnh lên chân cô ta, thái độ chán ghét: “Hơn nữa, cũng đâu định giết cô. Dơ lắm!”
Cô không muốn làm bẩn tay mình, Trần Diệu Linh làm nhiều chuyện ác, pháp luật sẽ trừng trị cô ta. Diệp Thanh Tú đã trở lại làm luật sư, với khả năng của anh, cô tin nhất định người phụ nữ này sẽ phải chịu đau khổ cả đời trong tù.
“Cô định làm gì?” Cô ta vừa nói hết câu, áo khoác đã bị cô cởi ra.
“Áo có chút bẩn, em chịu khó mặc tạm.” Diệp Thanh Vy đưa áo cho Trần Trúc Vy, cô trở về dáng vẻ dịu dàng giống ngày thường.
Một mình cô trói hết bốn tên côn đồ và cả Trần Diệu Linh lại. Sau đó lấy điện thoại của cô ta gọi điện cho đám người Giang Duy Bảo.
Lúc mọi người chạy đến, một mùi máu tanh xông thẳng vào mũi. Chỉ thấy hai tay Diệp Thanh Vy bị băng bó, cô mệt mỏi ngồi tựa đầu lên vai Đường Tuyên, bên cạnh là Trần Trúc Vy hai mắt vô hồn.
“Vy Vy!” Giang Duy Bảo sợ hãi ôm cô.
Đoàn Huy Vũ và Giang Gia Bảo cũng hoảng hốt chạy lại ôm vợ mình.
Sau khi Giang Duy Bảo nhận được tin nhắn của Diệp Thanh Vy, đã nhanh chóng liên lạc với Đoàn Huy Vũ và Giang Gia Bảo, còn có Diệp Thanh Tú. Ba người ở ba nơi khác nhau, lập tức phóng xe liều mạng chạy về hướng cô đã gửi định vị. Phía sau còn có một vài cảnh sát giao thông đang đuổi theo vì chạy xe quá tốc độ. Mặc kệ đi, bọn họ đâu còn tâm trí quan tâm mấy vấn đề tuân thủ luật giao thông gì đó. Diệp Thanh Tú chạy đi báo cảnh sát, cũng vừa đến nơi.
Bọn họ đi theo tín hiệu điện thoại của Diệp Thanh Vy, chỉ thấy một tên côn đồ đang giữ nó. Có thể lúc đến đây cô đã bị tịch thu điện thoại, tên kia bị hỏi thế nào cũng không chịu khai. Bỗng nhiên Giang Duy Bảo nhận được điện thoại của Trần Diệu Linh, người nói chuyện là Diệp Thanh Vy. Sau khi gửi định vị cho anh, cô còn dặn là phải chuẩn bị tâm lý.
Nhìn thấy tình trạng của cả ba cô gái không quá nghiêm trọng, họ mới ý thức được vì sao Diệp Thanh Vy kêu chuẩn bị tâm lý. Bốn tên côn đồ bị đánh trọng thương, bị trói lại một chỗ. Còn Trần Diệu Linh không mặc áo, hai tay bị trói trên trần nhà, chân có một vết máu.
Ban đầu Diệp Thanh Vy chỉ phế một chân của cô ta, sau đó trói lại với bốn tên kia. Trần Trúc Vy đã bình tĩnh hơn, nhìn thấy mặt và tay cô chảy máu thì tức giận xé áo Trần Diệu Linh băng bó vết thương.
Trước đó Diệp Thanh Vy đã lấy áo khoác của cô ta cho Trần Trúc Vy mặc, lúc này áo trong cũng bị xé nên chỉ còn lại áo lót.
Trần Trúc Vy rạch một dao lên mặt cô ta dài và sâu hơn vết thương trên mặt Diệp Thanh Vy. Cảm thấy không đủ, cô gạch thêm một đường nữa, tạo thành hình chữ X. Sau đó treo cô ta lên.