Hôn lễ của Giang Gia Bảo và Trần Trúc Vy sẽ diễn ra vào tháng sau, hôm nay cô và Diệp Thanh Vy cùng nhau đi thử váy cưới.
“Em gọi chị Tuyên Tuyên mãi không thấy chị ấy trả lời.” Trần Trúc Vy bĩu môi.
“Cậu ấy…” Diệp Thanh Vy thở dài: “Có chút không tiện.”
Trần Trúc Vy cảm giác không khí có chút kỳ lạ, dè dặt hỏi từng lời: “Chị ấy dưỡng thai nên phải ở nhà sao?”
“Đứa bé đã mất.” Diệp Thanh Vy đau khổ lắc đầu, Đường Tuyên vẫn đang hôn mê trong bệnh viện chưa tỉnh dậy. Mấy ngày nay mỗi buổi chiều cô đều ghé qua đó, chỉ thấy Đoàn Huy Vũ suy sụp ngồi bên giường bệnh.
“Tại… tại sao chứ?” Trần Trúc Vy không kiềm được nước mắt, rõ ràng mấy hôm trước còn bình thường mà?
Diệp Thanh Vy cũng không thể nén được đau lòng, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Gia Gia Bảo thấy hai cô gái như vậy, chỉ có thể lên tiếng: “Em biết chuyện Đường lão gia qua đời không?”
Trần Trúc Vy gật đầu.
Sau khi Đường Ấn Nam chết, cổ phiếu Đường thị giảm trầm trọng, Đường gia rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc. Đường Hoa như lúc trước cho rằng bệnh tình của bố cô ta trở nên nghiêm trọng hơn là do Đường Tuyên tự ý kết hôn với Đoàn Huy Vũ. Quá đáng hơn, mẹ ruột của cô - Võ Thiên Thiên cũng nghĩ vậy.
Đường Tuyên đến dự đám tang, bị hai người chặn lại gây sự. Trong lúc tranh cãi, Võ Thiên Thiên đã đẩy cô xuống cầu thang.
Trần Trúc Vy có thể hiểu được những gì Đường Tuyên phải chịu đựng, hai chị em nhà đó có khác gì cô với Trần Diệu Linh đâu? Không đúng, cô may mắn hơn chị ấy, ít nhất ngoài mặt Khương Vân Thi vẫn bảo vệ cô.
“Chị Vy Vy, em đi với chị đến thăm chị Tuyên Tuyên được không?”
Diệp Thanh Vy gật đầu, bác sĩ nói hiện tại Đường Tuyên cần sự cổ vũ từ người thân và bạn bè để vực dậy ý chí sống tiếp.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Đường Tuyên hôn mê suốt tám ngày cũng tỉnh lại, những ngày này mọi sinh hoạt của Đoàn Huy Vũ chỉ diễn ra trong phòng bệnh. Anh rất sợ nếu cô tỉnh dậy không nhìn thấy anh thì phải làm sao?
“Em nằm mơ, một giấc mơ rất dài… Có một tiểu thiên sứ, dẫn em đi khắp mọi nơi, xuyên cả thời gian về lúc em mới vào đại học…” Đường Tuyên yếu ớt nói: “Nhìn thấy cảnh chúng ta lần đầu gặp nhau…”
“Vậy sao?” Đoàn Huy Vũ tỉ mỉ lau mặt cho cô, dịu dàng lắng nghe cô nói, trò chuyện với cô: “Có phải thấy anh rất đẹp trai không?”
Đường Tuyên lắc đầu: “Rất đáng ghét…”
Cô đưa tay lên, lại phát hiện bản thân không có sức lực, anh hiểu ý lập tức nắm lấy tay cô.
“Tiểu thiên sứ nói với em… dù bố có đáng ghét, mẹ cũng không được bỏ bố… bởi vì ngoại mẹ ra, chẳng có ai cần bố đâu.” Cô bật cười: “Sau đó tiểu thiên sứ phải rời đi… kêu em trở về với anh…”
Nói đến đây, cô bật khóc, anh cũng không kiềm được nước mắt. Mặc dù đứa bé đến với họ có chút bất ngờ, nhưng sau đó cả hai toàn tâm toàn ý mong chờ sự xuất hiện của thiên thần nhỏ nhà họ. Đến lúc này, thật sự chưa thể chấp nhận được đứa bé đã rời xa hai người.
“Duyên phận của chúng ta và con chưa kết thúc, chỉ là chưa đến lúc, nhất định sau này sẽ trở về với chúng ta thôi.” Anh an ủi cô cũng chính là đang cổ vũ cho bản thân mình.
Đường Tuyên gật đầu, cô đã hứa với tiểu thiên sứ sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc, người lớn đã hứa thì phải giữ lời.
“Tuyên Tuyên!” Diệp Thanh Vy nghe tin Đường Tuyên tỉnh dậy lập tức chạy đến.
“Bạn yêu của tớ, nhớ cậu chết đi được.”
“Không được nhắc đến chữ đó!” Diệp Thanh Vy nhìn thấy tinh thần Đường Tuyên không quá nghiêm trọng cũng an tâm phần nào.
Trần Trúc Vy cũng bỏ mọi việc để ghé bệnh viện. Mấy ngày nay cô và Diệp Thanh Vy mỗi ngày đều đến đây. Lúc Đường Tuyên xảy ra chuyện, bọn họ đều lo cô bận rộn chuẩn bị hôn lễ nên không thông báo. Vì chuyện này, cô đã giận dỗi không chịu nói chuyện với ai suốt một ngày.
“Anh đi nghỉ ngơi đi…” Đường Tuyên nhìn Đoàn Huy Vũ, sắc mặt anh xanh xao, hai mắt thâm đen, cô rất đau lòng.
“Anh vẫn khỏe mà.” Cô chỉ vừa tỉnh dậy, anh làm sao có thể an tâm nghỉ ngơi được.
“Em muốn tâm sự với chị em tốt của mình, không muốn nhìn thấy anh nữa.” Tinh thần Đường Tuyên đã tốt hơn rất nhiều.
“Được rồi, anh sợ em.” Nói rồi anh quay sang hai cô gái còn lại: “Giao vợ anh cho hai đứa, có gì phải gọi anh đó.”
“Tuân lệnh!” Diệp Thanh Vy và Trần Trúc Vy đồng thanh trả lời.
Đoàn Huy Vũ sang giường kế bên nghỉ ngơi, vừa nằm xuống đã đi vào giấc ngủ. Mấy ngày nay anh không dám chợp mặt, luôn ngồi bên cạnh giường bệnh chờ cô tỉnh dậy. Ba ngày đầu anh hoàn hoàn thức trắng, đến ngày thức tư không chịu nổi nên gục xuống lúc nào không biết, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt tay cô.
“Tốt quá, cuối cùng chị cũng tỉnh, tháng sau có thể đến dự hôn lễ của em rồi.” Trần Trúc Vy vui mừng reo lên. So với những người ở Trần gia, cô muốn nhìn thấy Đường Tuyên và Diệp Thanh Vy trong hôn lễ của mình hơn.
“Ngày vui của em và Gia Bảo, chị làm sao vắng mặt được?” Đường Tuyên vui vẻ: “Không ngờ trong ba chúng ta, cô bé nhỏ tuổi nhất lại được mặc váy cưới trước.”
“Cậu mau khỏe lại, chỉ còn ba tháng nữa đến hôn lễ của tớ và cậu rồi.” Diệp Thanh Vy và Đường Tuyên đã hứa cùng nhau mặc áo cưới, cùng một ngày gả cho người mình yêu.
Đoàn Huy Vũ ngủ rất ít, chỉ một chút anh đã tỉnh dậy, trong lòng vẫn lo lắng cho Đường Tuyên. Diệp Thanh Vy thấy vậy cũng kéo Trần Trúc Vy về, trả lại không gian cho hai người.
“Chị Vy Vy, chị có rảnh không? Em muốn nghe chuyện của Gia Bảo lúc trước.” Thật ra cô không muốn về nhà, nơi đó đối với cô ngày càng xa lạ. Từ lúc học đại học cô đã muốn dọn ra khỏi nơi đó, nhưng thế nào Khương Vân Thi cũng không đồng ý.
“Đến nhà chị ăn tối đi, chị kể em nghe.”
“Có tiện không ạ?” Trần Trúc Vy thật sự rất thích bữa cơm ấm áp ở Diệp gia, nơi có thể cho cô cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
“Đi thôi!” Diệp Thanh Vy vỗ nhẹ lên đầu cô bé ngốc trước mặt, sau đó kéo Trần Trúc Vy về nhà.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Đẹp trai quá đi!” Diệp Thanh Vy sửa lại cổ áo cho Giang Duy Bảo.
“Bà xã của anh hôm nay cũng rất đẹp.” Anh bật cười bổ sung: “Không đúng, lúc nào em cũng đẹp.”
Hôm nay anh mặc một bộ vest đen, kết hợp áo sơ mi trắng hoàn toàn hòa hợp với bộ lễ phục màu trắng của cô.
“Người ta phải xinh đẹp để trở nên xứng đôi với anh.”
“Không phải trở nên xinh đẹp, em vốn đẹp từ trước rồi.”
“Ê, tôi còn ở đây mà?” Giang Gia Bảo trợn tròn mắt nhìn màn anh anh em em trước mặt, hai tên kia quên mất sự tồn tại của anh rồi à?
Diệp Thanh Vy xấu hổ chỉ muốn tìm cái hố chui vào, Giang Duy Bảo ho một tiếng cố tỏ vẻ bình thường. Quả thật hai người không chú ý đến nhân vật chính ngày hôm nay - Giang Gia Bảo.
“Tất cả đều thực hiện đúng như kế hoạch.” Diệp Thanh Tú đi vào phá tan bầu không khí ngại ngùng.
“Sao anh ở đây?” Diệp Thanh Vy ngạc nhiên, theo cô nhớ trong danh sách khách mời không có tên anh.
Từ ngày đến quán ăn phụ giúp, Diệp Thanh Tú chỉ mặc quần áo thể thao đơn giản. Hôm nay anh mặc lại đồ vest, vô cùng nghiêm túc và bảnh bao. Nhìn anh thế này, Diệp Thanh Vy có chút hoài niệm về luật sư Diệp của quá khứ.
“Chuyện vui sao thiếu phần anh được?” Ánh mắt Diệp Thanh Tú bỗng xẹt qua một tia nguy hiểm, sau đó rất nhanh liền biến mất.
Diệp Thanh Vy thấy họ có chuyện muốn nói lên đi sang phòng cô dâu, Đường Tuyên đang ngồi cùng người xinh đẹp nhất hôm nay - Trần Trúc Vy.
“Được rồi, đừng căng thẳng!” Đường Tuyên cố gắng an ủi cô dâu xinh đẹp. Thật ra nếu đổi lại là cô chắc cũng không giữ được bình tĩnh. Không được, hôn lễ sắp đến rồi, hy vọng hôm đó cô không làm gì mất mặt.
“Em…” Trần Trúc Vy thật sự rất hồi hộp, đến giờ cô vẫn không tin mình có thể gả cho Giang Gia Bảo.
“Yên tâm, mọi chuyện đã được sắp xếp cả rồi, nhiệm vụ của em hôm nay chỉ cần xinh đẹp và hạnh phúc thôi.” Diệp Thanh Vy cũng an ủi, cô biết Trần Trúc Vy rất xinh đẹp, hôm nay khoác lên người chiếc áo cưới trắng, trông không khắc gì nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Tiếng nhạc vang lên, Giang Gia Bảo nắm chặt tay Trần Trúc Vy bước vào. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, chỉ cần đi hết đoạn đường nhỏ này nữa, hai người sẽ chính thức trở thành vợ chồng.
Những việc tiếp theo đều diễn ra theo trình tự vô cùng suôn sẻ. Cô dâu và chú rể tuyên thệ, sau đó trao nhẫn cho nhau, thế gian lại có thêm một đôi tình nhân đơm hoa kết quả.
“Chị...” Sau khi thực hiện xong nghi thức, người đầu tiên Trần Trúc Vy muốn chia sẻ cảm xúc không phải bất kỳ ai của Trần gia, mà là Diệp Thanh Vy.
“Gọi em dâu!” Giang Gia Bảo đứng một bên nhắc nhở.
Diệp Thanh Vy không quan tâm người bạn trẻ con của mình, ôm lấy Trần Trúc Vy: “Em phải hạnh phúc đó, nhớ chưa?”
Sau đó, cô lại quay sang chú rể đe dọa: “Nếu cậu dám bắt nạt Tiểu Vy, tớ cũng không ngại đánh gãy chân cậu.”
“Tớ đâu dám.” Giang Gia Bảo lùi về sau hai bước giữ khoảng cách với Diệp Thanh Vy: “Bà già bạo lực.”
“Đi tiếp khách đi!” Giang Duy Bảo lườm kẻ nhát gan đang đứng sau lưng vợ mới cưới kia.
Dù qua bao nhiêu năm, thân phận có thay đổi thì Giang Gia Bảo vẫn rất sợ Giang Duy Bảo. Anh không sợ Diệp Thanh Vy đánh mình, chỉ sợ ánh mắt lạnh lùng của ai kia, thế nên nhanh chân kéo Trần Trúc Vy chạy mất. Hai người đi một vòng mời khách.
Đến màn ném hoa cưới, Trần Trúc Vy vừa đưa hoa cưới lên cao, đã bị Giang Gia Bảo cướp mất. Đám người đứng cướp hoa cưới chưa hiểu chuyện gì, đã thấy chú rể đưa bó hoa đó cho em trai của mình.
Diệp Thanh Vy không thích chen lấn nên đứng một bên cùng với Đường Tuyên, dù sao hai người cũng đã có chồng rồi cần gì cướp hoa nữa. Bỗng nhiên nhìn thấy Giang Duy Bảo cầm bó hoa cưới đi về phía mình, anh lấy trong túi ra chiếc nhẫn, quỳ một chân xuống trước mặt cô.
“Lúc trước anh chưa bao giờ tin rằng mình sẽ cùng một người đi đến cả cuộc đời, cho đến khi gặp em. Anh luôn nghĩ, mình không sợ bất kì điều gì, sau đó anh phát hiện, anh sợ mất em. Vy Vy, đoạn đường phía trước, cùng nhau bước tiếp được không?”
Hai người dù đã là vợ chồng, nhưng anh sẽ không quên được mình còn thiếu cô một lời cầu hôn và một hôn lễ.
Diệp Thanh Vy lau nước mắt, đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt nhiều người như vậy. Nhưng cô làm gì còn tâm trí quan tâm đến những người kia nữa, trước mắt cô chỉ còn có anh. Sau khi nghe câu hỏi, cô lập tức gật đầu, không cần suy nghĩ, bởi vì đời này ngoài anh ra, cô cũng không muốn lấy ai nữa.