“A Duy, em đến tìm anh đây.” Diệp Thanh Vy cảm nhận bản thân mình đang từ từ rơi xuống.
Trần Diệu Linh đứng phía trên vách núi nhìn xuống, cười đắc ý, cuối cùng cô ta mới là người chiến thắng. Diệp Thanh Vy cố gắng ghi nhớ hình ảnh này, là cô ta đã lấy đi mạng sống của anh, chính tay đẩy cô xuống vách núi. Nếu ông trời cho cô được đầu thai, cô nhất định không uống canh Mạnh Bà, sẽ đi tìm người phụ nữ độc ác kia để đòi lại tất cả.
“Vy Vy, Vy Vy.”
Nghe thấy có người kêu tên mình, Diệp Thanh Vy mở mắt ra, trước mặt là người bạn tốt của cô – Đường Tuyên.
“Hôm qua uống hơi nhiều sao? Có cần xin nghỉ một ngày không?” Đường Tuyên vừa nói vừa trang điểm: “Dạo này thức khuya, da xấu quá rồi.”
“Tuyên… Tuyên Tuyên?” Diệp Thanh Vy không tin vào mắt mình, Đường Tuyên chẳng phải đã ra nước ngoài rồi sao?
“Sao vậy?” Đường Tuyên khó hiểu nhìn cô bạn cùng phòng của mình.
Diệp Thanh Vy ngơ ngác nhìn xung quanh, vẫn là căn hộ gần công ty. Sau đó cô lại kéo Đường Tuyên, xoay một vòng, rất tốt, rất khỏe mạnh.
“Cậu… cậu đừng làm tớ sợ.” Đường Tuyên nhìn Diệp Thanh Vy chạy khắp nhà nhìn đông ngó tây, lúc thì hoảng sợ, lúc lại bật cười.
Diệp Thanh Vy không nói gì, chỉ chạy xung quanh nhà, nhìn tờ lịch trên bàn, thời gian là một năm trước kể từ ngày cô bị Trần Diệu Linh đẩy xuống vách núi. Ông trời thật sự đã cho cô cơ hội được làm lại rồi sao? Cô thử tát vào mặt một cái, đau quá, là thật.
“Hay là cậu ở nhà nghỉ ngơi đi.” Đường Tuyên ngăn cản hành động tự đánh bản thân của Diệp Thanh Vy, có thể hôm qua uống quá nhiều nên còn chưa tỉnh táo.
“Không, không, tớ phải đến công ty.” Diệp Thanh Vy lắc đầu, mau chóng đi chuẩn bị, cô phải đến gặp anh.
Theo kí ức của Diệp Thanh Vy, cô đã sống lại sau ngày kỉ niệm thành lập công ty một ngày, cũng chính là nói, hôm qua anh đã tỏ tình với cô. Lúc đến công ty, trái tim cũng đã bình tĩnh hơn, không ngờ cô còn có cơ hội trở lại nơi này.
Buổi trưa khi gặp Giang Duy Bảo, cô đã cố gắng kiềm chế. Nếu không cô sẽ chạy đến ôm anh, nói cho anh biết, cô rất nhớ, rất nhớ anh.
Tổng giám đốc Giang Duy Bảo là một thanh niên trẻ tuổi, vừa tốt nghiệp đại học từ nước ngoài trở về tiếp quản gia sản của Giang thị. Diệp Thanh Vy vừa vào công ty đã được anh chiếu cố, được anh theo đuổi, cô vẫn không đồng ý, bởi vì cô biết giữa hai người có quá nhiều khoảng cách, không dám mạo hiểm. Nhưng cuối cùng, những việc Giang Duy Bảo làm đã khiến cô cảm động, giúp cô dũng cảm tiến về phía anh.
Đó chỉ là những gì Diệp Thanh Vy biết vào lúc này ở kiếp trước, thật ra hai người họ nên ở bên nhau từ rất lâu mới phải. Nếu tai nạn kia không xảy ra, nếu cô không mất đi một đoạn kí ức, hai người đã không phí phạm thời gian tám năm.
“Hôm nay nhìn em hơi kì lạ.” Giang Duy Bảo gắp thức ăn cho Diệp Thanh Vy, anh cảm thấy ánh mắt cô đối với mình có gì đó thay đổi, còn khác ở chỗ nào không thể nói được.
“Có sao?” Cô cười ngượng ngùng: “Có thể vì quan hệ của chúng ta đã thay đổi.”
Thật ra cô đã không còn e dè như kiếp trước khi bắt đầu ở bên anh.
“A…” Diệp Thanh Vy vừa định gọi anh, sau đó lập tức im lặng, lúc này cô không được gọi anh bằng cái tên đó. Nghĩ vậy, cô liền thay đổi: “Duy Bảo, anh có thể hứa với em, cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn sẽ tin tưởng em. Được không?”
“Đương nhiên anh tin em rồi.” Anh mỉm cười nhìn cô, giọng nói đầy cưng chiều.
Nói dối, cô biết rõ hiện tại anh không chỉ nghi ngờ mà còn rất hận cô. Không sao, cô không giận anh, kiếp trước anh đã bảo vệ cô, lần này đổi lại, để cô thay anh gánh vác tất cả.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
“Diệp Thanh Vy, Giang tổng gọi cô đến phòng giám đốc gấp.”
“Hả? Có chuyện gì sao?” Diệp Thanh Vy ngước lên nhìn người mới đến, tay vẫn không ngừng gõ bàn phím, cô ta là Đường Hoa, trưởng phòng của cô.
Diệp Thanh Vy đang cố gắng hoàn thành việc được giao sớm một chút. Cô không muốn tăng ca, bởi vì hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ cô. Cũng là ngày này, mẹ cô vì ngã cầu thang mà não bị tổn thương, chi phí phẫu thuật rất lớn, gia đình cô đã rơi vào cảnh nợ nần, dẫn đến những bi kịch phía sau.
“Tự đi mà hỏi.” Đường Hoa liếc nhìn Diệp Thanh Vy không vui nói, sau đó bỏ đi, nụ cười có chút đắc ý.
Bình thường, Giang Duy Bảo liên lạc với cấp dưới đều qua tin nhắn hoặc điện thoại, trừ khi xảy ra lỗi lầm nghiêm trọng anh mới gọi đến văn phòng để nói chuyện. Diệp Thanh Vy mỉm cười tự tin, cô biết rõ lý do Giang Duy Bảo gọi mình. Vừa rồi cô chỉ giả vờ ngạc nhiên, Đường Hoa, để xem chị ta đắc ý được bao lâu.
“Vào đi.” Diệp Thanh Vy gõ cửa, nghe được câu trả lời của Giang Duy Bảo mới mở cửa đi vào. Văn phòng của anh vẫn giống hệt trước kia, vô cùng ngăn nắp.
“Giang tổng, anh gọi em có việc gì sao?” Cô lặng lẽ quan sát anh, người này vẫn tỏ ra bình tĩnh. Nếu không phải kiếp trước chính miệng anh thừa nhận, cô cũng không biết giây phút này anh tức giận thế nào.
“Lại đây.” Giang Duy Bảo không ngước lên, ra lệnh cho cô.
Diệp Thanh Vy ngoan ngoãn nghe theo lời anh, bước đến bàn làm việc. Cô nhìn màn hình máy tính, một đôi nam nữ đang vui vẻ đùa giỡn, cô gái còn leo lên lưng của chàng trai nữa. Cô rất quen thuộc với những hình ảnh này, bởi vì người con gái kia là cô – Diệp Thanh Vy.
Kiếp trước sau khi nhìn thấy những bức ảnh này, anh đã rất tức giận không muốn nghe giải thích. Cô cũng tức giận vì bị anh nghi ngờ, còn không cho cô cơ hội nói rõ. Nhưng mà sau đó Giang Duy Bảo liền chuyển sang chủ đề khác, mãi sau này cô mới biết, lúc đó anh sợ cô nói người trong ảnh kia mới là người cô yêu. Bởi vì sự việc tám năm trước nên lúc này anh có tâm lý trốn tránh, không dám đối mặt với tình yêu của cô.
“Anh nghe em giải thích được không?” Cô lại hỏi câu hỏi giống lúc trước.
“Không cần đâu.” Giang Duy Bảo mỉm cười nhìn cô không khác gì trước kia.
Nụ cười của anh vẫn ấm áp như vậy, Diệp Thanh Vy lại thấy rất chói mắt, cô biết rõ anh đang rất đau khổ.
“Anh ấy là…”
“Anh nói không cần mà.” Anh cắt ngang lời cô, bản thân anh hiện tại có thể cảm nhận được trái tim mình đập liên hồi.
“Duy Bảo…” Cô trừng mắt ra hiệu cho anh im lặng: “Người này là em họ của em, Diệp Thanh Tú, anh có thể cho người điều tra mà.”
Giang Duy Bảo cau mày nhìn người trong ảnh, Diệp Thanh Tú sao thay đổi nhiều như vậy? Nghĩ lại thì bản thân anh hiện tại so với thời niên thiếu trông như hai người khác nhau. Suýt chút nữa anh đã hiểu lầm cô rồi.
Biết mình sai, Giang Duy Bảo chỉ có thể ngượng ngùng chuyển chủ đề: “Thật ra anh muốn hỏi em có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Diệp Thanh Vy lẳng lặng nhìn anh, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Không nhớ sao?” Anh đứng dậy, vuốt tóc cô: “Không phải cô đang diễn lại vở kịch của tám năm trước sao? Sao lại không nhớ?”
“Em thật sự không hiểu anh đang nói gì, nhưng nếu vì những bức ảnh đó khiến anh hiểu lầm. Em có thể giải thích, thật ra người đó…”
“Đủ rồi…” Giang Duy Bảo bây giờ mới bộc phát tức giận: “Chẳng phải tôi đã nói không quan tâm mấy bức ảnh đó hay sao?”
Biết mình có chút lớn tiếng, Giang Duy Bảo hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh lại. Thật ra đây mới là nguyên nhân khiến anh tức giận, cô có thể quên anh, tại sao lại quên người đó?
“Giải thích? Tám năm trước tôi đã cho cô cơ hội, vì sao không giải thích đi?” Giang Duy Bảo ngồi lại bàn làm việc: “Ra ngoài đi, không còn chuyện của cô nữa.”
“Vậy anh bình tĩnh một chút, có gì…” Diệp Thanh Vy muốn nói lại thôi, trở về bàn làm việc của mình.
Vừa rồi hình ảnh Giang Duy Bảo tức giận ở kiếp trước dẫn dến việc hai người chiến tranh lạnh suốt mấy tháng liền đã hiện lên trong đầu Diệp Thanh Vy. Cô làm sao không nhớ được, hôm nay chính là ngày giỗ một người bạn tốt của họ. Nhưng lúc này căn bệnh “quên phân ly” của cô vẫn chưa được điều trị, cô không thể cho anh biết rằng mình đã nhận ra anh, cũng tuyệt đối không để những hình ảnh kia lặp lại.
“Hôm nay là ngày kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ em.” Cô mỉm cười ngọt ngào lấy lòng anh: “Thế nên Giang tổng có thể cho em xin phép về sớm một ngày được không?”
Anh muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ gật đầu: “Được rồi, em đi đi.”
Nhìn theo bóng lưng Diệp Thanh Vy vui vẻ rời khỏi văn phòng, Giang Duy Bảo thở dài một tiếng.
“Em không nhớ thật sao…”
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
Diệp Thanh Vy chạy về nhà, cửa vẫn khóa, mẹ cô chưa về, sau đó cô chạy xuống lầu chờ bà. Kiếp trước chỉ còn cách nhà vài bậc thang nữa thôi thì mẹ bị chóng mặt, sau đó ngã cầu thang. Lúc bố về đến, mẹ đã bất tỉnh nằm đó, đưa đi cấp cứu, bác sĩ bảo phải phẫu thuật nếu không cơ hội sống sót rất thấp.
“Mẹ.” Diệp Thanh Vy lớn tiếng gọi. Đứng chờ một chút, cô nhìn thấy mẹ mình đang đi từ xa đến, trên tay còn xách hai cái túi lớn.
Bố mẹ cô mở một quán ăn nhỏ ở gần đây, mỗi ngày mẹ sẽ về sớm hơn bố để chuẩn bị cơm cho cả nhà.
“Sao không lên nhà đi?”
Diệp Thanh Vy nhào vào lòng bà: “Con rất nhớ mẹ.”
“Ở ngoài bị ai bắt nạt sao?” Mẹ cô Lâm Mai Hạ vỗ vỗ nhẹ lên lưng con gái.
Diệp Thanh Vy lắc đầu, bởi vì theo mẹ thì hai ngày trước đứa con gái này mới về nhà, với cô, đã là một kiếp người.
“Để con xách cho mẹ.”
Hai người vui vẻ đi lên nhà, đúng như dự đoán, khi cánh cửa ở trước mắt, Lâm Mai Hạ có chút đứng không vững. Diệp Thanh Vy nhanh tay đỡ lấy bà, cũng may cô là người học võ, sức lực xem như lớn.
“Mẹ, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra được không?” Diệp Thanh Vy lo lắng, dù sao mẹ cô vẫn còn bệnh tim di truyền từ nhà ngoại.
“Không sao đâu.” Lâm Mai Hạ xua tay, chi phí kiểm tra rất đắc.
“Mẹ…” Diệp Thanh Vy không bỏ cuộc, lỡ như mẹ cô lại ngã nữa thì sao?
“Được rồi, muốn khám thì bố con cũng làm được.”
Diệp Thanh Vy không dám cãi lại, bố cô lúc trước cũng là một bác sĩ, thậm chí còn rất giỏi. Cơ thể của mẹ cô không tốt, may mà mấy năm nay có bố cô chăm sóc chu đáo. Còn về tai nạn kia, là một việc quá bất ngờ ngoài ý muốn nên không thể khống chế được.
Thật ra gia đình cô không quá giàu có nhưng vẫn khá giả, vậy mà bố mẹ cô luôn sống rất tiết kiệm. Không biết đời trước, khi hay tin cô ra đi, bố mẹ sẽ thế nào nữa?
Nghĩ đến chuyện đó, Diệp Thanh Vy thấy mũi cay cay, cô ôm mẹ: “Mẹ phải hứa với con, nếu có chuyện thì lập tức đến bệnh viện. Con có tiền, mẹ đừng tiết kiệm, được không ạ?”
“Con bé ngốc này.” Lâm Mai Hạ cảm nhận được cô con gái bé bỏng ngày nào nay đã lớn thật rồi.
Hôm nay đã có thể thay đổi hai sự kiện lớn trong đời mình, càng khiến cô tự tin đối với tương lai. Nhất định có phải thay đổi được những bi kịch đã từng xảy ra.
Thời gian Trần Diệu Linh trở về chắc là tháng sau, trong một tháng này vẫn nên vui vẻ tận hưởng bên những người thân yêu thì hơn.