Lăng Nhữ Y trầm ngâm, nhìn gương mặt tuấn soái cô từng hằng đêm thầm thương trộm nhớ đang tràn ngập nước mắt.
Kể cũng thật lạ, vài năm trước cô còn cứng đầu thương nhớ anh mặc cho anh chán ghét cô như cỏ rác, ấy vậy mà cô vẫn đem lòng yêu thương. Giờ đây anh ở trước mặt cô, thành thật nắm lấy bàn tay cô nâng niu, gương mặt đẫm nước mắt cầu xin cô thì trái tim cô lại do dự.
Một tháng sao? Cho anh một tháng, một tháng thì liệu có gì thay đổi không?
Mạc Đình Quân nhìn cô trầm tư suy nghĩ, anh nắm lấy tay cô chặt hơn, bàn tay anh trở nên run run nắm lấy tay cô, hai bàn tay to bọc tay cô ở trong tay nâng niu. Hai hàng mày rậm chau chặt lại, anh nhăn nhó cực điểm, do dự của cô làm cho anh thật sự sợ hãi, sợ rằng cô sẽ không đồng ý.
Anh đành phải nói ngay trước khi cô thốt ra câu từ chối.
"Nhữ Y, em không nói, anh sẽ xem như em đồng ý" Mạc Đình Quân chau mày, đôi mắt trong màn đêm long lanh ánh sáng "Anh thật sự không thể thiếu em được."
Anh nói trong giọng run rẩy ngập ngừng, đôi mắt ướt lớp nước đỏ khiến cho cô chạnh lòng. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh khóc nhiều đến như vậy kể từ lần chị bỏ đi, nhìn giọt nước mắt trong suốt chạy xuống gò má anh, tim cô như chậm đi một nhịp.
Anh năn năn bàn tay cô, đầy thỉnh cầu níu lấy hai bàn tay cô ôm ấp, anh cười khẽ, trong mắt cười hiện hữu thâm tình cùng lo lắng, giọng anh trở nên khàn.
"Hãy cho anh một cơ hội, cho chúng ta một cơ hội, lần này anh không buông tay em nữa."
Lăng Nhữ Y im lặng, cô trầm ngâm như màn đêm mùa hạ đang vẫy cánh bên ô cửa ngoài kia.
Giọng anh âm thầm khắc vào trái tim mỏng manh hai chữ "Chúng ta". Một điều mà cô chưa từng dám mơ tới, hai chữ chúng ta. Lăng Nhữ Y chạnh lòng, cô cúi khẽ đầu, đôi mi lấp lánh một tầng mong lung cúi xuống nhẹ thành một cái gật đầu chậm chạm. Sau đó giọng cô như muỗi nhỏ vo ve, nhỏ nhỏ chỉ vừa đủ cho anh nghe thấy.
"Ừm... Chỉ một tháng..."
Mạc Đình Quân nghe thấy liền âm thanh nhỏ nhỏ đáp ứng, anh liền nâng lên bạc môi thành nụ cười hạnh phúc, anh nắm chặt tay cô, hôn lên mu bàn tay cô một cách chân thành. Anh nhìn cô, mừng rỡ lấp lánh trên mắt chảy xuống nóng rực như dòng dung nham.
"Cảm ơn em."
Nụ hôn trên mu bàn tay làm Lăng Nhữ Y hơi thẹn, cô khẽ rút tay về, ánh mắt nghị lên.
"Đồng ý rồi, trời cũng khuya rồi, anh nên đi về đi."
Mạc Đình Quân lắc lắc đầu, anh nâng bạc môi tuấn soái "Anh sẽ ở đây với em, chỉ có một tháng thôi, đơn nhiên anh phải tận dụng mọi thời gian."
Lăng Nhữ Y chau mày, cô giơ lên bàn chân đạp vào người anh, bởi anh ngồi ngay trước chân cô, Lăng Nhữ Y giơ lên bàn chân liền đạp vào lồng ngực anh một cái đủ để anh bậc ngữa ra phía sau. Cô hắc giọng, ngón tay trắng tròn chỉ ra ngoài cửa.
"Chuyện em cho phép anh, em còn phải nói với mẹ, còn phải xem ý của mẹ thế nào đã, cho nên trước tiên anh đi về trước đi."
Mạc Đình Quân bật ngã về sau, tay xoa xoa lồng ngực chỗ vừa bị đạp với vẻ mặt đáng thương nhìn cô chớp chớp mắt. Lăng Nhữ Y không thèm quan tâm hất mặt nhỏ về phía cánh cửa, ngón tay xinh đẹp chỉ chỉ về cánh cửa.
Mạc Đình Quân buông ra lồng ngực, bạc môi nâng lên nụ cười đành phải đứng lên, cô vừa mới rũ lòng thương xót cho anh cơ hội, anh không dám không nghe lời. Đành phải đứng dậy chuẩn bị ra về, nhìn cô ngồi trên sofa, trên bàn trà bày mấy món ăn ngon, anh nâng bàn tay xoa xoa mái đầu nhỏ, xoa nhẹ trên mái tóc cô, cưng chiều căn dặn.
"Ăn một ít rồi lên giường ngủ đi" Tay to phủ trên mái đầu cô rời đi, anh đáp nhẹ "Ngủ ngon."
Mạc Đình Quân xoay người rời đi, rất ngoan ngoãn như con cún con bị đuổi rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa cho Nhữ Y. Lăng Nhữ Y trừng trừng mắt nhìn theo anh, đến khi cánh cửa đóng lại, cô mới thở phào ra một hơi, buông xuống khó chịu lồng ngực liền trở nên phập phồng, tim đập thình thịch ở lồng ngực. Cô nhìn mấy hộp đồ ăn anh mang đến, hai đôi mắt chớp chớp rồi thở hắc, tay với lấy hộp đồ ăn.
Ha, cô chỉ là không lãng phí đồ ăn thôi, không phải là vì cô muốn ăn đâu nhá, chỉ là không muốn lãng phí thôi.
Lăng Nhữ Y ngồi trên sofa, bật lên tivi, tay ôm hộp đồ ăn kia.
Sáng hôm sau, cô mặc chiếc váy bầu màu trắng có hoạ tiết gấu nâu, đặc biệt có hai chiếc túi áo hình đầu gấu nâu. Lăng Nhữ Y trong chiếc váy cực kì đáng yêu, mang đôi dép bông, hai tay bỏ vào túi áo, cái bụng to phình ra.
Cô đang muốn nói với mẹ chuyện về anh, hai tay bỏ trong túi áo đi lẽo đẽo theo mẹ cả một buổi nhưng cũng chưa nói ra được. Mẹ Lăng cứ tưởng cô chỉ đang nhõng nhẽo với bà, bà vừa cưng chiều vừa nâng niu để cho cô bám theo mình lay hoay trong bếp. Cô chứ như đứa bé nhỏ theo chân mẹ, bất kể mẹ Lăng làm gì, cô cũng lẽo đẽo theo sau bà ríu rít.
"Mẹ ơi mẹ ồ..."
Bà nhìn cô, cô sẽ trưng ra bộ mặt đáng yêu cười đến tít mắt tít mũi.
Ban đầu bà cho rằng cô đang muốn nhõng nhẽo thôi, nhưng cô cứ đeo theo bà với cái giọng điệu chảy nước kia, được một lúc bà liên chau mày nghi ngờ, tay cầm cái vá múc ánh bạc giơ lên tra hỏi.
"Có chuyện gì đây? Không phải như không mà con lẽo đẽo theo mẹ thế này, có chuyện gì phải không?"
Lăng Nhữ Y mím môi, lúng túng hai ngón tay trỏ chỉ chỉ vào nhau ấp a ấp úng, không biết nên mở đầu từ đâu, cô biết nói ra chuyện về anh thì mẹ sẽ phản đối, có khi sẽ mắng cả cô, cho nên Lăng Nhữ Y có hơi khó mở miệng.
"À thì... Thì... Chuyện là... Chuyện là con..." Cô ấp a ấp úng, đang soạn ra bản từ ngữ trong đầu.
Đột nhiên mẹ Lăng đen mặt, gương mặt hiền hậu trở nên cáu gắt giận dữ nhìn trừng trừng cô.
Lăng Nhữ Y chớp chớp mắt ngơ ngác, cô còn chưa nói gì kia mà, sao mẹ lại giận dữ như vậy.
Lăng Nhữ Y nhìn đôi mắt mẹ phẫn nộ trừng lớn về phía cô, nhưng không phải là giành cho cô, cô liền theo ánh mắt của mẹ mà quay đầu về phía sau.
Mạc Đình Quân âu phục lịch lãm màu xám bạc, anh cầm bó hoa hồng to với gương mặt điển soái tươi cười, anh bước về phía cô, khí chất hào nhoáng đi theo từng bước chân anh. Đến trước mặt cô, anh còn chẳng để tâm đến mẹ Lăng đang cực kì giận dữ, đem bó hoa đặt vào lòng cô. Hai tay bưng lấy gương mặt cô, cúi đầu áp lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
"Chào em, tối qua ngủ có ngon không?"
Người đàn ông rất bình thản, trong khi Lăng Nhữ Y hoá đá mất rồi, cô ngơ ngác chỉ biết chớp chớp mắt.
Mẹ Lăng ở phía sau lập tức bùng nổ.
"Ai cho phép cậu vào đây?"
Mạc Đình Quân lúc này mới nhìn mẹ Lăng, anh vô tội nâng môi đổ trách nhiệm.
"Là cha vợ cho phép ạ."
Mẹ Lăng phẫn nộ kinh hô, trừng mắt như muốn ăn thịt Lăng lão ở kế bên, Lăng lão gia nào biết gì đâu, ông cũng vô cùng vô tội nhúng vai thốt lên.
"Uây, Mạc con bảo là Nhữ Y cho phép rồi, cho nên tôi mới cho vào đó chứ."
Màn đẩy tội bay về chỗ Lăng Nhữ Y, cô nghiêng đầu nhìn mẹ, mẹ Lăng bốc hoả, nổi lên trận lôi đình đùng đùng.
"Con! Con dám?!" Bà cuối cùng đã hiểu vì sao cô lại đeo bà cả buổi sáng nay với giọng nịnh hót kia rồi.
Thì ra là lấy lòng bà vì chuyện cậu Mạc, mới đó mà con gái bà đã mềm lòng trước họ Mạc này rồi sao?
"Con!" Lăng phu nhân thét lớn, vung lên cái vá múc bằng bạc.
Bà sẽ đánh vào cái mông cô, tét cái mông cô chừa đi cái tội mềm lòng.
Lăng Nhữ Y ôm đoá hoa, gương mặt mếu máo nhăn lên.
"Oa..." Cô xoay bước, vội vàng núp ở sau lưng Mạc Đình Quân, cái vá múc vung lên trước mặt Mạc Đình Quân, anh liền giơ ra hai bàn tay ngăn lại cơn giận của mẹ.
Đồng thời ưỡn lưng cao giấu Lăng Nhữ Y ở phía sau.
"Mẹ vợ ah, đừng giận đừng giận, chúng ta từ từ nói chuyện mà."
Lăng phu nhân trừng mắt, quát lớn "Có cái tổ sư cậu."
Bà vung lên vá múc bằng inox ánh bạc lấp lánh, cho dù là Mạc con đi nữa, bà cũng không nương tay vung lên vá múc kí đầu cậu.
Vì tội dám dụ dỗ con gái bà.