Kiều Thư lái xe đến toà soạn như thường ngày. Lúc dừng đèn đỏ, cô nhìn thấy màn hình lớn đặt ở toà nhà bên kia ngã tư đang quảng bá lịch công chiếu cho một vở nhạc kịch ở nhà hát trung tâm.
Mỗi lần nghe đến chủ đề này, Kiều Thư lại nhớ đến Đổng Trác Nguyên.
Năm đó, cô đã gặp anh khi đi thực hiện bài phỏng vấn cho câu lạc bộ Báo Chí của trường đại học. Đổng Trác Nguyên khi ấy là chủ nhiệm của Hội Những Người Yêu Thích Nhạc Kịch.
Sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng nhau ra nước ngoài sinh sống. Đổng Trác Nguyên tiếp tục học lên thạc sĩ tại một trường danh tiếng và Kiều Thư trở thành thực tập viên ở toà soạn hiện tại.
Cuộc sống tuyệt vời trong suốt ba năm đó quả là điều đáng mơ ước đối với các cặp đôi. Thế nhưng không có bữa tiệc nào là không tàn.
Một ngày cuối tuần, Kiều Thư không cần đến toà soạn làm việc. Trùng hợp Trác Nguyên hôm đó cũng không có buổi học. Như thường lệ, họ dành cả ngày để đi chơi cùng nhau.
Nhưng hôm đó, Trác Nguyên tỏ ra rất kỳ lạ, không hào hứng vui vẻ như mọi khi.
Kiều Thư mỉm cười nhìn vào mắt anh:
- Anh đang có chuyện gì sao? Không thể kể em nghe ư? Chúng ta nên chia sẻ mọi chuyện vui buồn với nhau, phải không anh?
Bình thường chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô, Đổng Trác Nguyên sẽ lập tức vui vẻ, nhưng hôm nay trông anh còn buồn bã hơn.
Kiều Thư tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra, Trác Nguyên sắp hoàn thành chương trình thạc sĩ, chẳng lẽ luận văn của anh bị đánh rớt? Nhưng cô nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ của mình. Đổng Trác Nguyên rất giỏi, không thể như vậy được. Mà dù chuyện đó có là thật, với tính cách của Trác Nguyên, anh sẽ tìm cách giải quyết chứ không buồn bã như thế này.
Đến lúc chuẩn bị về, Trác Nguyên mới lên tiếng:
- Công ty của ba anh đang gặp một số khó khăn… Có lẽ chỉ có anh mới có thể cứu vãn được tình hình của công ty.
- Ý của anh là?
Đổng Trác Nguyên ủ rũ trả lời:
- Sau khi nhận được bằng thạc sĩ, anh sẽ quay về nước để thay ba anh tiếp quản công ty…
Kiều Thư thở phào nhẹ nhõm, quả là làm gì có chuyện anh rớt bằng thạc sĩ.
- Ra là thế. Vậy chúng ta phải tạm xa nhau một thời gian rồi. Khi nào xử lý xong công việc anh sẽ quay lại đây đúng không?
Đổng Trác Nguyên lắc đầu, chậm rãi nói:
- Anh không thể xác định cần bao nhiêu thời gian để công ty ổn định trở lại…
Kiều Thư vẫn giữ nụ cười trên môi:
- Thì ra vì vậy mà anh buồn bã cả ngày hôm nay. Phải xa nhau không biết đến bao giờ mới gặp lại, em cũng buồn lắm chứ…
Trác Nguyên không cười, nghiêm mặt nói:
- Em không hiểu rồi Kiều Thư. Sao anh có thể bắt em chờ đợi như thế được? Lỡ anh không quay lại đây nữa thì sao?
Kiều Thư ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Trác Nguyên.
- Anh nói thế nghĩa là sao? Nếu không chờ đợi em có thể làm gì? Hay là anh muốn em từ bỏ công việc ở toà soạn để theo anh về nước…
Đổng Trác Nguyên cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Kiều Thư.
- Sao anh có thể bắt em từ bỏ công việc ở toà soạn… Em yêu công việc này nhiều bao nhiêu, còn ai hiểu hơn anh nữa…
Khoé mắt Kiều Thư đỏ lên như sắp khóc.
- Thế anh muốn em phải làm sao?
Trác Nguyên nhìn đi nơi khác, im lặng không nói gì. Mất một lúc, để cả anh và cô cùng bình tĩnh hơn, Trác Nguyên mới khó khăn nói ra lời chia tay.
- Chúng ta dừng lại em nhé.
Khoảnh khắc đó, Kiều Thư như chết lặng, không tin vào tai mình. Lòng cô rối bời, giọng nói run lên:
- Nhất định phải thế sao?
Đổng Trác Nguyên gật đầu, cố tỏ ra bình thản.
Kiều Thư đứng bất động suy nghĩ một lúc lâu. Sau cùng cô cũng đành chấp nhận, gượng cười với anh.
- Em đồng ý.
Câu nói bắt đầu cũng như kết thúc.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Kiều Thư tiếp tục lái xe đến toà soạn.
Tổng biên tập Richard Thompson cho gọi cô vào phòng, đưa ra một lời đề nghị.
- Sắp tới sẽ có một sự kiện giao lưu văn hoá diễn ra tại đất nước của cô. Tờ báo của chúng ta sẽ cử một phóng viên đến đó để phỏng vấn trực tiếp những người tham dự. Liệu cô có thể nhận công việc này chứ?
Kiều Thư không chút chần chừ:
- Tất nhiên là tôi sẽ nhận.
Richard gật đầu hài lòng.
- Tốt. Toà soạn sẽ lo chi phí di chuyển và ăn ở. Đổi lại, cô hãy đảm bảo rằng chúng ta sẽ thu được những thông tin chất lượng.
Kiều Thư gật mạnh đầu.
- Rõ thưa tổng biên tập. Sự kiện này diễn ra ở thành phố nào vậy ạ?
Richard đưa ra một tờ kế hoạch đến trước mặt Kiều Thư, chỉ ngón tay vào phần địa điểm.
- Là thành phố H. Cô từng sống ở đó nên rất thích hợp cho sự kiện lần này.
Thành phố H, là nơi Trác Nguyên đang sống. Richard nhận ra chút xao động trong tâm trí Kiều Thư, nét mặt đanh lại:
- Tôi có vô tình nghe qua về vấn đề cá nhân của cô. Nhưng đây là công việc, mong cô đừng để những chuyện khác ảnh hưởng.
Kiều Thư liền đứng thẳng người, nghiêm giọng trả lời:
- Vâng, thưa tổng biên tập.
Richard gật đầu.
- Hôm nay cô có thể về sớm để chuẩn bị cho chuyến đi. Và hãy nhớ, phải lấy chất lượng làm đầu.
Đề cao chất lượng, đó luôn là phong cách làm việc của Richard. Đấy là lý do khiến tờ báo của toà soạn này rất được người đọc đón nhận và cũng là lý do khiến Kiều Thư rất yêu công việc ở đây.
Kiều Thư rời khỏi phòng của tổng biên tập, quay lại bàn của cô, xử lí nhanh nốt vài việc còn dang dở rồi trở về nhà sửa soạn hành lý.
Ngày ra sân bay, Kiều Thư nhớ lại ngày Đổng Trác Nguyên rời đi. Anh đã không cho cô biết nên cô đã không tới tiễn anh.
Kiều Thư thầm nghĩ, liệu lúc đó Trác Nguyên đã cảm thấy thế nào khi chuẩn bị bước lên máy bay? Và giờ cô đang cảm thấy thế nào? Cô cũng không rõ.
Nội tâm Kiều Thư đang giằng xé giữa hai sự lựa chọn: nên đến gặp Trác Nguyên, chào hỏi anh như hai người từng quen, hay là nên lặng lẽ đến lặng lẽ đi như hai người vốn dĩ xa lạ.