Cậu thật sự ổn chứ?
Diệp Khả Như có chút không tin tưởng.
- Tớ không sao đâu, à anh của cậu kìa.
Dương Thần nhìn người đang đi tới khẽ nói.
Cũng nhờ vậy mà Diệp Khả Như mới không tiếp tục gặng hỏi.
Nhìn cô, cậu có chút suy tư, quả thật trong lòng cậu vẫn có chút không yên...
Liệu ba của cậu có phải đang có thêm âm mưu gì đó hay không?
Nếu không phải vậy, thì cớ gì ông ấy lại mởi cả những người mà ông ấy xem là kẻ thù không đội trời chung đến tham dự bữa tiệc?
- Nhớ không được phép chạy lung tung!
Dương Thừa Nam gật đầu nhìn cậu xem như chào hỏi. Sau đó dịu dàng nhắc nhở cô gái nhỏ của mình.
- Em không phải con nít, sao lúc nào cũng xem em là trẻ con thế?
Cô bĩu môi nói.
- Haiz, ai bảo anh quan tâm em làm gì...
Dương Thừa Nam khẽ thở dài trêu chọc khiến cho hai cái má của Diệp Khả Như nổi lên một làn mây đỏ ửng.
Dương Thần nhìn hai người không nói gì chỉ nhẹ mỉm cười. Ánh mắt cậu có chút ngưỡng mộ lại có chút gì đó ganh tỵ. Hình như, đây không phải lần đầu tiên cậu có cảm xúc như vậy, nhưng lần này nó khác lắm....bởi lẽ cậu không còn cơ hội để vun đắp nữa rồi..
Trái tim phút chốc lại ê ẩm đến đau nhói.
Cậu khẽ xoa lấy ngực trái, cố gắng vơi đi sự mất mát trong tâm trí.
Nếu anh tiểu Nghi thấy mình như vậy nhất định sẽ lo lắng....
- Cảm ơn mọi người đã đến dự bữa tiệc của tôi!
Bất chợt giọng nói của Dương Quyền Triết vang lên.
Ông ta đứng trên bục cao. Khoác trên mình bộ vest lịch lãm cùng nụ cười phúc hậu thương mại thường thấy.
- Giả tạo...
Diệp Khả Như nhịn không được nhỏ giọng khinh bỉ.
Sau khi nghe được tất cả những chuyện Dương Thừa Nam kể. Cô thật sự cảm thấy con người này quá đáng sợ. Chưa kể đến, làm sao ông ta có thể máu lạnh vô tình đến mức rợn người như thế?
Khẽ đưa mắt sang phía Dương Thần. Diệp Khả Như lại càng thêm đau buồn thay cậu.
Mẹ của Dương Thần vừa mất ông ta lại mở tiệc. Đối với ông ta, người vợ cùng chung chăn gối mấy chục nắm liệu có quan trọng hay được ông ta đặt vào trong mắt bao giờ hay không?
- Hôm nay, tôi có lời muốn gửi đến mọi người cũng như muốn giới thiệu một người vô cùng quan trọng đối với tôi!
Ông ta mỉm cười, sau đó xoay đầu nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi cùng với Dương Mỹ Lệ - Lâm Gia Thi.
- Đây là bà Lâm Gia Thi, bà ấy là mẹ của tôi, một người phụ nữ vô cùng tuyệt vời và hôm nay là sinh nhật của bà, do đó bữa tiệc này hoàn toàn là dành cho bà ấy!
Nói xong ông ta liền hào hứng bước xuống phía mẹ mình.
- A Triết...
Lâm Gia Thi hai mắt ửng đỏ nghẹn ngào nhìn ông ta.
- Mẹ, mấy năm nay mẹ đã khổ nhiều rồi, vì thế từ giờ con sẽ không để mẹ một mình nữa.
Ông ta hiếu thuận nói.
Cả đám người có mặt cũng vì tin tức này mà sốc lấy một phen.
Từ trước đến giờ họ còn tưởng rằng cha mẹ của Dương Quyền Triết đã mất lâu rồi, thật không ngờ bây giờ lại xuất hiện một người mẹ.
- Bà nội...
Dương Thần khẽ lẩm bẩm, trong tấm trí cũng không có gì gọi là ấn tượng với người bà này.
- Là bà ta sao?
Diệp Khả Như khó tin mà lên tiếng hỏi người bên cạnh.
Đây thật sự là người phụ nữ tâm cơ mà anh ấy kể với cô?
- Ừm, là bà ta.
Dương Thừa Nam gật đầu xác nhận.
Nếu như chưa nghe chuyện kể lại chắc hẳn anh cũng không tin đây là người phụ nữ tâm địa rắn độc. Nhưng trên đời này lòng người sâu rộng, làm sao có thể vì vẻ bề ngoài mà có thể đánh giá được hết con người bên trong?
Vả lại, bà của anh cũng đã từng là nạn nhân bị bà ta lừa gạt. Do đó, vẻ mặt vô hại này vốn chỉ là một cái mặt nạ không hơn không kém.
- Chậc, đúng là một màn mẫu tử cảm động.
Dương Mỹ Lệ tặc lưỡi một cái rồi uống lấy ngụm rượu.
Vẻ mặt này của mẹ, thật không quen chút nào.
- Mẹ, hôm nay con có chuấn bị rất nhiều thứ, mong rằng mẹ sau này sẽ luôn được vui vẻ và hạnh phúc!
Dương Quyền Triết nói xong liền ra hiệu cho người làm đứng đợi sẵn.
- Mẹ không cần mấy thứ này đâu, chỉ cần có tụi con là được!
Lâm Gia Thi dịu dàng nói.
- Kế hoạch của con nhất định sẽ thành công, những thứ mẹ bị cướp mất rồi sẽ mau chóng được lấy lại!
Ông ta nghiêm giọng nói.
- Đừng để bản thân khổ sở là được rồi..
Lâm Gia Thi xoa đầu ông ta. Miệng khẽ vẽ lên nụ cười nhẹ nhưng đôi mắt lại có chút gì đó không giống như vẻ bề ngoài thể hiện.
Trong đôi con ngươi đen sâu thẳm của bà ta, nó ẩn chứa một tham vọng, một ngọn lửa mà bà ta vẫn luôn tìm cách giấu nhẹm trước mặt Dương Quyền Triết.
"Con trai à, con quả là một người con hiếu thảo!"
- Chuyện gì vậy?
Ánh đèn sáng bỗng nhiên vụt tắt khiến cả căn phòng có chút ồn ào. Nhưng sau đó, khi đèn được bật lên thì nơi màn hình lớn lại đang chiếu về những phân cảnh sinh hoạt của Lâm Gia Thi cũng như những dòng chữ chúc mừng sinh nhật dành riêng cho bà ta.
- Không ngờ lão Dương lại thương mẹ mình đến vậy...
- Nhưng như vậy không phải quá rầm rộ rồi sao?
- Dù sao cũng là mẹ của mình, như vậy cũng là lẽ dễ hiểu!
Đám người có mặt tranh nhau bình luận. Chỉ có Dương Thừa Nam là bình lặng đứng quan sát. Ánh mắt khẽ nhìn về phía màn hình lớn như đang đợi chờ một điều gì đó....