Giữa lúc hơi thở quấn quýt, anh để mặc cho “Ảo ảnh” vụng về thăm dò mình, không đáp lại cũng không từ chối.
“Suýttt.” Đầu lưỡi đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, Thịnh Kinh Lan híp mắt nhíu mày: “Muốn mưu sát tôi à?”
“Xin lỗi, để em xem nào.” Ôn Từ vội vàng lui ra xin lỗi, ngón tay nắm cằm anh, nghiêng đầu xem xét.
Thịnh Kinh Lan mượn khóe mắt đánh giá dung nhan của cô, hình ảnh mơ hồ trong đầu dần dần hiện rõ ra trước mắt.
“Không chảy máu.”
Anh nghe thấy Ôn Từ sau khi kiểm tra nói như vậy.
Người đàn ông chậm rãi ngước mắt lên, tầm mắt như đinh đóng chặt trên mặt cô, vẻ mặt lo lắng không hề giả tạo, hơi thở ấm áp cũng rất chân thật: “Em tới đây làm gì?”
Bị anh nhìn chằm chằm, Ôn Từ đột nhiên nghẹn lời.
Nỗi xúc động thổ lộ tâm tình vừa nãy đã qua, lời nói ngọt ngào sến sẩm lại khó thốt nên lời, cô há miệng, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Nghiện rượu không tốt.”
“Em quản được tôi à?” Anh nhếch môi, luôn miệng chất vấn: “Em dựa vào cái gì? Em là gì của tôi? Ôn Từ, tôi không phải vật sở hữu của em, tôi không thiếu tiền không thiếu rượu, thích uống thế nào thì uống thế đó.” Nói xong, anh còn cố ý xách một chai rượu chưa mở ra đối nghịch với cô.
Những con chữ quen thuộc kia khiến trái tim Ôn Từ đập loạn nhịp.
Vừa rồi Thịnh Kinh Lan dùng những lời nói tương tự đánh trả cô, cô mới ý thức được lời nói trái lương tâm dưới sự thúc đẩy của sự tức giận sẽ đả thương người cỡ nào.
Một giây trước khi chai rượu được mở ra, cô đè tay Thịnh Kinh Lan lại: “Em xin lỗi anh vì chuyện mình nói không lựa lời.”
Người đàn ông nhất quyết không tha: “Một câu xin lỗi là có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?”
“Là anh tìm em cãi nhau trước, không nghe em giải thích.” Suy nghĩ của cô rõ ràng.
Thịnh Kinh Lan đặt mạnh cái chai xuống đất: “Em đã bất mãn với tôi như vậy, cần gì phải sát lại gần tôi nữa?”
“Nếu bây giờ anh không muốn nhìn thấy em, vậy thì em có thể rời đi.” Dứt lời, cô lập tức muốn đứng dậy, lại bị Thịnh Kinh Lan cầm cổ tay kéo về lại.
Anh hừ một tiếng: “Tự dâng tới cửa hà cớ gì tôi lại thả em đi.”
Ôn Từ thoáng sửng sốt, bờ môi mấp máy: “Anh có cần phải coi thường em như vậy không?”
Anh kiêu ngạo quay đầu, không buông tay cũng không nói lời nào.
Ôn Từ hít sâu một hơi.
Có lẽ là trải nghiệm và nhận thức tình cảm từ nhỏ đến lớn khiến Thịnh Kinh Lan không thể xử lý các mối quan hệ thân mật một cách đúng đắn, vừa gặp phải mâu thuẫn là lập tức trở nên chướng khí kỳ quặc.
“Thịnh Kinh Lan, anh nghĩ cho kỹ đi, tuy rằng vì đau lòng và không nỡ nên em mới tới tìm anh xin lỗi, nhưng không có nghĩa là có thể để mặc anh chà đạp.” Ôn Từ không giãy dụa, để mặc anh nắm lấy cổ tay mình, kiên nhẫn trấn an sự nôn nóng bất an trong lòng anh: “Tâm trạng không tốt có thể tâm sự với em, nhưng không thể tùy tiện trút giận lên người em.”
Không khí ngưng đọng hồi lâu.
Thịnh Kinh Lan tiện tay lau mặt, đề tài nhảy vọt: “Đau đầu quá.”
Ôn Từ vô thức ngẩng đầu nhìn bốn phía, hỏi: “Có mật ong không? Pha chút nước mật ong uống nhé.”
Anh nói: “Không có.”
“Thuốc giải rượu?”
“Không có.”
“Bây giờ mấy giờ rồi, xem có mua được không.” Nói xong cô lấy điện thoại ra chuẩn bị đặt hàng trên mạng.
Thịnh Kinh Lan cố ý đanh mặt: “Ôn Khanh Khanh, em vừa đánh vừa xoa thế này là định lấp liếm chuyện kia sao?”
Động tác trên tay dừng lại, Ôn Từ ngửa đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Thịnh Kinh Lan liếc nhìn cô: “Em và người đàn ông khác ở bên nhau liên tục…”
Một bàn tay mềm mại đột nhiên che miệng anh lại, giọng nói bên tai trở nên nhẹ nhàng, cô hỏi lại một lần nữa: “Chuyện gì?”
Yết hầu người đàn ông khẽ lăn lộn: “…Không có chuyện gì cả.”
Mức độ cản quấy của Thịnh Kinh Lan so với trình độ “giảng đạo lý với bạn gái” chỉ hơn chứ không kém, biện pháp tốt nhất là sau khi nghiêm túc dạy dỗ phải lập tức chuyển đề tài.
Nhận thấy bàn tay đang nắm mình dần dần buông lỏng, cô bèn thuận tay rút ra, chống lên sàn nhà muốn đứng dậy, vừa mới dùng sức thì đột nhiên khựng lại rồi ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Chân tê rồi.”
Người đàn ông trước mắt tựa vào góc tường ngồi bất động, Ôn Từ ngước mắt nhìn anh, chủ động hỏi: “Anh có thể ôm em không?”
Thịnh Kinh Lan bình tĩnh nhìn qua: “Ôn Khanh Khanh, em đang quyến rũ anh.”
Cô mím môi dưới, bàn tay một lần nữa chống lên sàn nhà: “Vậy em tự đi.”
Một cánh tay đè bả vai cô lại, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đứng lên, khom lưng nhẹ nhàng ôm lấy cô khỏi mặt sàn.
Cô ra ngoài gấp gáp nên bên trong áo khoác chỉ mặc áo ngủ rộng thùng thình, vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy độ cong của khe rãnh. Ôn Từ đưa tay khoác lên vai anh, dùng hành động này để che đậy dấu vết như có như không.
“Ôn Khanh Khanh, em đừng đề phòng anh như thế.”
“Em không đề phòng anh, em lạnh.”
“À.” Anh càng ôm chặt hơn.
Tuy nói hai người đã giải trừ hiểu lầm nhưng ngày hôm sau màn tỏ tình vẫn không thể thuận lợi tiến hành, bởi vì đây cũng không phải là thời cơ thích hợp.
Dựa vào mạng lưới quan hệ của Thịnh Kinh Lan, hành tung của An Kỳ cũng nhanh chóng bị bại lộ, Dụ Dương nhận được tin tức thì lập tức tìm được An Kỳ ở một trấn nhỏ xa xôi nào đó trong thành phố Cảnh.
“Tôi muốn trả thù bọn họ.”
“Người đàn ông kia lòng lang dạ sói, kêu người bắt tôi phải phá thai, may mà tôi lanh trí chạy trốn được, nếu không bây giờ không biết đã chết ở nơi nào.”
“Tôi là nạn nhân.”
An Kỳ ngồi trên ghế tiếp nhận tra hỏi, lòng bàn tay dán vào bụng dưới.
Dụ Dương đan ngón tay vào nhau, cổ tay đặt trên mặt bàn: “Cô đã sợ bị phát hiện, tại sao còn muốn dùng tên thật để tố cáo? Nếu cô đã dùng tên thật tố cáo, vì sao lại không chỉ đích danh Thịnh Cảnh Ngôn?”
An Kỳ suy nghĩ rất rõ ràng: “Dùng tên thật tố cáo là vì muốn mọi người nhớ kỹ tôi, có nhiều người theo dõi vụ này thì bọn họ mới không dám dễ dàng ra tay với tôi. Về phần tại sao không chỉ đích danh…nhược điểm trong tay đương nhiên phải nửa giấu nửa hở mới có thể khiến bọn họ lo lắng đề phòng, trắng đêm khó ngủ.”
Nếu như ngay từ đầu đã chỉ đích danh Thịnh Cảnh Ngôn, như vậy bọn họ sẽ tìm mọi cách che dấu cho Thịnh Cảnh Ngôn, chỉ có đoán không chính xác bước tiếp theo, bọn họ mới lo lắng hãi hùng, sợ hãi bất an.
“Cô suy nghĩ rất chu đáo.” Có thể làm cho lão hồ ly Thịnh Cảnh Ngôn này lật xe, từ mang thai đến sau khi chạy thoát rồi dùng tên thật tố cáo, tất cả đều chứng minh tâm tư của người tên An Kỳ này không đơn giản.
“Nếu anh không phải muốn giúp Thịnh Cảnh Ngôn bắt tôi, vậy anh muốn làm gì?” An Kỳ muốn giữ đường lui cho mình: “Chỉ cần có thể trả thù anh ta, chuyện gì tôi cũng có thể giúp anh.”
Dụ Dương dứt khoát bày tỏ nhu cầu: “Giao bằng chứng có thể chứng minh là Thịnh Cảnh Ngôn trong tay cô ra đây.”
An Kỳ cảnh giác nói: “Làm sao tôi tin được anh đây?”
Bang!
Cửa bị đá văng từ bên ngoài, gió cuốn vạt áo bay phấp phới, khí thế mạnh mẽ của người đàn ông ép sát, từ trên cao nhìn xuống An Kỳ, khóe miệng gợi lên độ cong nguy hiểm: “Cô có quyền lựa chọn sao?”
“Cậu đến rồi.” Dụ Dương vỗ vỗ ngực, cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Chưa tới một lúc, Thịnh Kinh Lan đã lấy được một chiếc USB màu đen bạc nho nhỏ từ trong tay An Kỳ, Dụ Dương giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ bội phục: “Ngày mai chính là ngày đấu thầu, nếu bây giờ chúng ta đăng mấy thứ này ra ngoài, chuyện này chắc chắn sẽ thất bại.”
“Phá hoại cạnh tranh không có ý nghĩa, đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.” Nhà họ Thịnh đẩy anh ra làm vật hy sinh, nếu anh đẩy nhà họ Thịnh vào đường cùng, ngoại trừ trút giận thì bản thân anh cũng không chiếm được lợi ích gì, thậm chí còn có thể bị hại.
So với đánh nhanh thắng nhanh, anh càng thích từ từ cắt đứt miệng vết thương rồi chậm rãi mài mòn, dù sao anh cũng có rất nhiều kiên nhẫn: “Tôi ngược lại muốn xem thử người bố tốt của tôi rốt cuộc xem sự nghiệp trên hết hay quan tâm con trai hơn.”
Sáng sớm ngày chuẩn bị đấu thầu, Nguyễn Cầm giúp Thịnh Tề Thiên thắt cả vạt, ngón tay vuốt nhẹ vai áo: “Hai ngày nay không liên lạc được với Kinh Lan, anh nói phái người đi tìm, có tin tức gì chưa?”
Sắc mặt Thịnh Tề Thiên khẽ thay đổi, dừng một chút rồi gượng gạo trả lời: “Chưa.”
Sau khi Thịnh Kinh Lan chạy ra khỏi biệt thự cũng không chủ động liên lạc với bọn họ, con trai út từ nhỏ không bị ràng buộc không phục quản giáo, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Đấu thầu sắp tới, ông ta chỉ có thể án binh bất động, duy trì biểu hiện giả dối gió êm sóng lặng ở ngoài mặt.
“Cũng trách mấy năm nay chúng ta đã lơ là nó, cứ cảm thấy nó tự có chừng mực, không nghĩ sẽ hồ đồ như vậy.” Nguyễn Cầm đã liên tục mấy đêm không ngủ ngon, vừa nghĩ tới mấy lời chửi bới ùn ùn trên mạng là lại đau đầu không thôi: “Đó dù sao cũng là huyết mạch của nhà họ Thịnh, nếu tìm được người, anh định xử lý thế nào?”
Thịnh Tề Thiên trầm giọng nói: “Đương nhiên không thể giữ lại.”
Nghe vậy, Nguyễn Cầm cụp mắt, tiễn chồng ra ngoài.
Tài xế đã ở bên ngoài chờ sẵn, Thịnh Tề Thiên ngồi vào trong xe, nhớ tới mấy chuyện liên tiếp xảy ra gần đây, sắc mặt ông ta mệt mỏi, lúc này bỗng nhiên có điện thoại tới, Thịnh Tề Thiên lập tức tỉnh táo lại.
Thịnh Kinh Lan chủ động liên lạc với ông ta, thậm chí ngay giây đầu tiên kết nối đã thân thiết gọi một tiếng: “Bố.”
Thịnh Tề Thiên mở miệng hỏi: “Con đang ở đâu?”
“Lại muốn nhốt con à?” Ngữ khí cả lơ phất phơ của anh như đang kể chuyện xưa thú vị: “Con tìm được cô bạn gái An Kỳ của anh hai rồi này, hiện tại đang ở bên cạnh cô ta.”
Thịnh Tề Thiên không chắc lời nói của anh là thật hay giả, từng bước duy trì cảnh giác: “Bố không hiểu con đang nói gì.”
Đối phương cũng không nôn nóng: “Gửi cho bố vài thứ, tin rằng sau khi bố xem sẽ biết nên làm như thế nào.”
Cuộc điện thoại này chỉ vẻn vẹn một phút nhưng lại khiến nội tâm Thịnh Tề Thiên cuồn cuộn sóng trào, kinh nghiệm lãnh đạo nhiều năm giúp ông ta vẫn duy trì được sắc mặt bình tĩnh ở trước mặt người khác, nhưng khi ông ta mở email ra xem, thiếu chút nữa đã nhịn không được.
Một lúc lâu sau, ông ta gọi điện thoại cho Thịnh Cảnh Ngôn: “Cuộc đấu thầu buổi sáng con không cần phải đi.”
Là ông ta đã quá coi thường Thịnh Kinh Lan.
Không chỉ dễ dàng chạy ra biệt thự mà chỉ trong thời gian ngắn đã tìm được An Kỳ, cũng lấy được chứng cứ chỉ ra và xác nhận là Thịnh Cảnh Ngôn.
Không biết vì sao Thịnh Kinh Lan không lập tức đứng ra làm sáng tỏ, chỉ đưa ra yêu cầu cấm Thịnh Cảnh Ngôn tiếp tục tham dự dự án đấu thầu. Thịnh thị bắt buộc phải đấu thầu lần này, ông ta chỉ có thể tạm thời để Thịnh Cảnh Ngôn chịu ấm ức.
Lúc Thịnh Kinh Lan gọi điện thoại, Dụ Dương ở ngay bên cạnh, anh ta đoán chừng có người không cam lòng: “Liệu Thịnh Cảnh Ngôn có chịu không?”
Thịnh Kinh Lan nghịch di động: “Anh ta có quyền lựa chọn sao?”
Đây là lần thứ hai Thịnh Kinh Lan nói câu này, Dụ Dương yên lặng theo dõi diễn biến, nhận được tin tức mới nhất của người bạn thám tử gửi tới, nghe nói Thịnh Cảnh Ngôn xuất hiện ở dưới lầu tòa nhà đấu thầu, bị người của Thịnh Tề Thiên ngăn lại.
Khi anh ta chuyển tin tức này cho Thịnh Kinh Lan, Thịnh Kinh Lan chỉ hờ hững nói một câu “Đây chỉ là bước đầu tiên”, anh ta đột nhiên ý thức được người đàn ông này thật sự đang “chơi”.
Bước đầu tiên, Thịnh Tề Thiên xóa tên Thịnh Cảnh Ngôn khỏi tổ dự án, đấu thầu thành công.
Dụ Dương khẩn cấp muốn biết: “Bước thứ hai là?”
Thịnh Kinh Lan khẽ cười: “Đương nhiên phải về nhà chúc mừng bố tôi giành được dự án rồi.”
Nụ cười kia rất quái gở, Dụ Dương chợt cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Thịnh Kinh Lan biến mất hai ngày đột nhiên trở lại nhà họ Thịnh, bảo vệ vội vàng báo cho Nguyễn Cầm.
Thịnh Kinh Lan đi thẳng đến phòng sách của Thịnh Tề Thiên, Thịnh Tề Thiên khoanh tay đứng bên cửa sổ sát đất, chờ đợi hồi lâu: “Kinh Lan, con trách bố cũng được, hận bố cũng được, vì nhà họ Thịnh, bố không thể không làm như vậy. Anh trai con không thể xảy ra chuyện.”
“Cho nên con thì có thể?”
“Trên người con không gánh vác trách nhiệm của tập đoàn, chờ tin tức qua đi sẽ không ai lấy con ra hỏi tội nữa, nhưng anh trai con thì khác, trên người thằng bé không thể lưu lại tiếng xấu.”
“Chậc, nói như vậy là bố vẫn định bảo vệ cho anh hai?” Thịnh Kinh Lan giống như làm ảo thuật móc ra một xấp ảnh lớn nhỏ cầm trong tay thưởng thức, nhấc lên đặt xuống.
Anh tùy ý rút ra một tấm: “Ngày 12 tháng 11 năm ngoái, Thịnh Cảnh Ngôn dẫn theo bạn gái ra vào câu lạc bộ tư nhân, câu lạc bộ này sau đó đã đóng cửa vì liên quan đến mại dâm.”
“Ngày 7 tháng 1 năm nay, Thịnh Cảnh Ngôn bước vào sòng bạc Anh Lợi, tiền đánh bạc cao tới trăm vạn.”
Thông tin kèm theo mỗi bức ảnh đều có thể khiến cho Thịnh Tề Thiên lên cơn đau tim, nếu những thứ này bị tuồn ra ngoài, Thịnh Cảnh Ngôn nhất định sẽ thân bại danh liệt.
Thịnh Tề Thiên đột nhiên quay đầu lại: “Rốt cuộc con muốn làm gì?”
“Muốn làm một giao dịch với bố.” Anh bày ảnh chụp lên bàn: “Anh hai ở công ty đã nhiều năm nhưng không làm được tích sự gì, chi bằng sớm từ chức nhường chỗ cho người có tài.”
Thịnh Tề Thiên cất giọng sắc bén: “Nhường cho người có tài hay là nhường cho con?”
Thịnh Kinh Lan chống hai tay lên mặt bàn: “Con không có hứng thú với vị trí đó, nhưng Thịnh Cảnh Ngôn phải rời đi.”
“Anh trai con đã vất vả ở công ty nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, vừa mất dự án lại đột nhiên bị đuổi việc, chắc chắn sẽ khiến người ta hoài nghi.”
Thịnh Kinh Lan giơ ngón tay lên: “Đó là vấn đề bố cần suy nghĩ.”
“Con nói chuyện với bố con như thế sao?” Ngữ khí không hề lễ phép, không giống con trai đối với bố mà càng giống cấp trên hạ lệnh cho cấp dưới hơn.
Anh khẽ cười: “Hay là bố muốn con mời bố đến biệt thự uống chén trà, từ từ tâm sự?”
Nhắc tới biệt thự, sắc mặt Thịnh Tề Thiên xanh mét, nắm tay siết chặt. Ông ta không ngờ sẽ có một ngày mình bị chính con trai ruột bức bách đến tận đây, ngặt nỗi đứa con ngỗ nghịch này lại ngang bướng, bất chấp cả quan hệ huyết thống.
Đánh xong nước cờ thứ hai, trong điện thoại truyền đến giọng nói vui mừng của Dụ Dương: “Ông ta đồng ý rồi?”
Thịnh Kinh Lan đang muốn mở miệng, lại bị Dụ Dương cướp lời: “Ông ta có quyền không đồng ý sao?”
Thịnh Cảnh Ngôn rời khỏi công ty thì vẫn là cậu cả của nhà họ Thịnh, không thiếu tiền, bất cứ lúc nào cũng thể đợi thời trở lại, nhưng nếu vào cục cảnh sát thì đó sẽ là vết nhơ cả cuộc đời.
Người thông minh đều biết chọn cái trước.
Thịnh Kinh Lan xuống lầu, đang muốn rời đi thì Nguyễn Cầm vội vàng từ phía sau gọi anh lại: “Kinh Lan.”
Nguyễn Cầm đi vòng qua trước mặt con trai, quở trách: “Con còn biết về sao? Trước đây con chơi bời thế nào mẹ cũng không quan tâm, lần này con gây ra chuyện lớn như vậy, xem bố con xử lý con thế nào.”
Thịnh Kinh Lan khịt mũi coi thường: “Thật không biết nên khen mẹ ngây thơ hay vô tri nữa.”
Ngày ngày ở nhà coi sở thích của chồng và cái nhìn của người ngoài là trọng điểm cuộc sống, bị người ta lừa gạt mà chẳng hay biết gì.
“Con đúng là càng ngày càng vô lễ, mẹ là mẹ ruột của con, còn có thể hại con sao?” Thịnh Tề Thiên gạt bà ấy, con trai lớn dỗ dành bà ấy, bởi vậy bà ấy mới tin lời đồn trên mạng là thật: “Nếu đứa bé trong bụng An Kỳ thật sự là của con, vậy cũng là huyết mạch của nhà họ Thịnh, có thể giữ lại…”
“Mấy người, mấy người đang nói gì vậy…” Bà cụ chống quải trượng, từng bước một từ phía sau đi ra.
Bà cụ cả ngày không ra khỏi cửa, người chung quanh đều cố ý gạt bà, thế cho nên đến bây giờ bà vẫn không biết Thịnh Kinh Lan xảy ra chuyện. Chuyện cho tới bây giờ đã không giấu được nữa, nhưng trước mặt bà cụ, Nguyễn Cầm có làm thế nào cũng không mở miệng được.
Bà cụ chỉ vào Thịnh Kinh Lan: “Cháu nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cái gì mà An Kỳ, cái gì mà đứa bé?”
Thịnh Kinh Lan cũng không che giấu, như là đang báo tin vui với bà: “Cháu trai lớn Thịnh Cảnh Ngôn của bà sẽ nhanh cho bà bế chắt thôi.”
Lời này vừa nói ra, Nguyễn Cầm kinh ngạc nhìn anh, bà cụ lại càng thêm mơ màng, vừa rồi bà nghe Nguyễn Cầm nói là cháu trai út, sao bây giờ lại biến thành cháu trai lớn?
Bà cụ Thịnh không biết nội tình vẫn còn chìm trong mơ hồ: “Cảnh Ngôn có bạn gái?”
Thịnh Kinh Lan lập lờ nước đôi nói: “Chuyện này còn phải xem anh hai có bằng lòng thừa nhận không đã ạ.”
Bà cụ lẩm bẩm, nóng lòng muốn gọi điện thoại hỏi cho rõ. Nguyễn Cầm nghiến răng nói: “Kinh Lan, những lời vừa rồi của con là có ý gì? An Kỳ và anh trai con có quan hệ gì?”
“Ý trên mặt chữ, Thịnh Cảnh Ngôn gây tội rồi, Thịnh Tề Thiên vì bảo vệ cậu con trai lớn mà không tiếc lừa con vào biệt thự và nhốt lại, đến bây giờ mẹ còn cảm thấy con nên đi cảm ơn bọn họ vì đã đè những tin đồn đó xuống không?” Thịnh Kinh Lan cũng không giấu giếm điều gì, kể ra hết hành vi của hai bố con bọn họ: “Mẹ, mẹ cũng đáng thương thật, mẹ hết lòng hết dạ với bọn họ, bọn họ có xem mẹ là người của mình không?”
Cảm giác lạnh lẽo bao phủ khắp cơ thể, huyết sắc trên mặt Nguyễn Cầm cũng dần mất đi, giết người giết tâm cũng không gì hơn cái này.
Thịnh Cảnh Ngôn sắp điên rồi.
Trong một đêm ngắn ngủi mà tình thế lại thay đổi hoàn toàn.
Đầu tiên là bị tổ dự án xóa tên, sau đó mẹ và bà nội một trước một sau gọi điện thoại chất vấn anh ta về chuyện An Kỳ, anh ta vừa nghe đã biết là Thịnh Kinh Lan gây khó dễ.
Anh ta đang tiếp tục lừa gạt gia đình mình hệt như cái cách từng lừa gạt công chúng, lại bị bố gọi gấp về nhà. Còn chưa kịp thở dốc, một xấp ảnh chụp đã ném tới trước mặt, bố ruột giận dữ dạy dỗ anh ta một trận: “Rốt cuộc con đã làm bao nhiêu chuyện tốt sau lưng chúng ta rồi?”
“Cái này, những thứ này…” Thịnh Cảnh Ngôn tiện tay đẩy ảnh chụp ra, thấy rõ những dòng chữ phía trên, động tác lật xem càng nhanh hơn, cũng càng hỗn loạn hơn: “Bố, những thứ này đều không phải là thật.”
Thịnh Tề Thiên giận dữ đập bàn: “Chuyện cho tới bây giờ con còn không chịu nói thật với bố?”
Bằng chứng bày ra trước mắt, ngay cả đường giảo biện cũng không có, Thịnh Cảnh Ngôn nhanh chóng quyết định, cầu xin bố ruột giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn lần này: “Bố, con sai rồi.”
Thịnh Tề Thiên nhắm mắt lại, không thể không đưa ra lời trừng phạt nghiêm khắc: “Con tự mình từ chức, rời khỏi công ty.”
Thịnh Cảnh Ngôn chấn động, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào bố: “Bố, bố thật sự nhẫn tâm tới mức ngay cả một cơ hội sửa sai cũng không cho con sao?”
“Con cũng đừng trách bố, có người bắt thóp được nhược điểm của con, nếu như con tiếp tục ở lại công ty, có là bố cũng không giữ được con đâu.” Trải qua việc này, Thịnh Tề Thiên lại hiểu cậu con trai út thêm vài phần, Thịnh Kinh Lan là nhân tố không thể khống chế, sự uy hiếp của anh tuyệt đối không đơn giản chỉ nói ngoài miệng.
“Là ai?” Trong đầu bỗng dưng xuất hiện một bóng dáng, Thịnh Cảnh Ngôn gần như là xác định: “Thịnh Kinh Lan!”
Thấy bố mình không phản bác, Thịnh Cảnh Ngôn buột miệng thốt ra: “Bố, Kinh Lan chắc chắn là vì chuyện lần trước nên mới cố ý trả thù chúng ta.”
“Con còn không biết xấu hổ mà nhắc tới chuyện lần trước?” Vốn chuyện lừa gạt cậu con trai út để lại dụng đã làm người ta khó mở miệng, hôm nay Thịnh Cảnh Ngôn lại nhắc đến, chẳng khác gì đang đánh vào mặt ông ta.
Chứng cứ và và sự tra hỏi liên tiếp làm Thịnh Cảnh Ngôn liên tục gặp khó khăn, sau khi kích động đi qua, anh ta nhanh chóng phản ứng lại, bắt đầu tỏ ra yếu thế: “Xin lỗi bố, vừa rồi là con xúc động.”
“Con không nên dễ dàng tin bạn bè tham gia đánh bạc, nhất thời hồ đồ phạm sai lầm.” Anh ta cúi đầu rất thấp: “Con sẽ từ chức khỏi công ty, bố, bố đừng vì chuyện của con mà tổn hại tinh thần.”
Mỗi khi anh ta cúi đầu nhận sai, dáng vẻ hối lỗi đó lại khiến Thịnh Tề Thiên dâng lên vài phần xúc động không đành lòng.
Mẹ đẻ của Thịnh Cảnh Ngôn là tình yêu duy nhất trong cuộc đời ông ta, bởi vậy ông ta rất thiên vị đứa con lớn này, chưa từng hoài nghi phẩm hạnh của Thịnh Cảnh Ngôn. Lần trước Thịnh Cảnh Ngôn nói anh ta và An Kỳ quen biết chỉ là nhất thời hồ đồ, ông ta đã chọn tin tưởng, còn vì bảo vệ cậu con trai lớn mà tổn thương cậu con trai út. Nhưng hôm nay, từng tấm ảnh kia đã làm cho ông ta nhận thức ra một điều, cậu con trai lớn này tuyệt đối không ngoan ngoãn lương thiện giống như vẻ bề ngoài.
Hai bố con mặt đối mặt, tâm tư lại khác nhau.
So với bầu không khí nặng nề ở nhà họ Thịnh, Thịnh Kinh Lan lại thoải mái vô cùng.
Anh trở lại biệt thự, trâm trạng cực tốt đi tắm rửa, trong miệng ngâm nga giai điệu nhẹ nhàng, nhắm chuẩn thời gian rồi gọi video cho Ôn Từ.
Đối phương nhận máy, đầu tiên là quan tâm tiến triển: “Chuyện của anh thế nào rồi?”
Thịnh Kinh Lan thong thả nói: “Vẫn đang tiến hành.”
Anh cũng không muốn tán gẫu với Ôn Từ mấy chuyện nặng nề này, được hai ba câu đã chuyển đề tài: “Ôn Khanh Khanh, có thể đổi sang đề tài nào anh thích được không?”
“Ví dụ như?”
“Chuyện yêu đương trai gái chẳng hạn.”
Đêm đó từ trong miệng Thịnh Phỉ Phỉ biết được hành vi xấu xa của bố Thịnh đối với anh, Ôn Từ động lòng trắc ẩn, gần đây rất khoan dung và nhường nhịn anh, mặc kệ anh nói gì cô cũng có thể kiên nhẫn phụ họa vài câu, duy chỉ có tán tỉnh là khuyết điểm của cô. Mỗi khi gặp phải đề tài này, cô đều trở nên mất tự nhiên.
Ôn Từ đảo mắt, thoáng nhìn bối cảnh phía sau Thịnh Kinh Lan, bỗng nhiên nhớ tới gì đó: “Ghế treo ngoài ban công lúc trước đâu rồi?”
Chiếc ghế kia ngồi khá thoải mái, cô rất thích.
“…” Lần này đến lượt Thịnh Kinh Lan trầm mặc.
Năm ngoái hai người cãi nhau chia tay, anh đã bảo người ta dẹp hết những thứ liên quan đến Ôn Từ.
“Khụ, gì ấy nhỉ, ghế đó hỏng rồi, anh đang định đổi cái mới đây.”
“À.” Ôn Từ tin là thật.
Hầu hết thời gian cô không nói nhiều, chỉ giỏi lắng nghe, khi một chủ đề kết thúc cô lại trở nên im lặng.
Thịnh Kinh Lan chỉ ra ban công phía sau, ý bảo: “Em chọn một cái nhé?”
Ôn Từ vô thức bĩu môi: “Cũng đâu phải nhà em.”
Anh nói: “Cũng có thể là phải.”
Thanh âm trong trẻo truyền đến, trái tim như bị gõ nhẹ một cái, cô lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, lại không chịu cam lòng yếu thế trước Thịnh Kinh Lan, biết rõ còn hỏi: “Anh định tặng nhà miễn phí cho em à?”
“Anh lại muốn căn nhà này trở thành tài sản chung của vợ chồng hơn.” Người đàn ông cong môi cười, không hề bị lời của cô làm chệch hướng.
Ôn Từ đột nhiên đỏ mặt: “Anh, anh nói lung tung gì đó!”
Người nọ dựa vào lan can bên cạnh, gió lạnh làm tỉnh táo tinh thần, nụ cười giả tạo tắt ngấm trên gương mặt, đồng tử màu hổ phách trở nên u tối hơn trong đêm đen: “Ôn Từ, anh không nói giỡn đâu, anh thật sự đã từng nghĩ tới.”
Đêm sinh nhật hôm đó anh đã nghe thấy toàn bộ nội dung Ôn Từ thì thầm bên tai, sau đó anh một mình suy nghĩ rất lâu.
Bởi vì quan hệ hôn nhân méo mó giữa bố mẹ nên anh không ôm bất kỳ chờ mong gì đối với bạn đời tương lai, nhưng suy nghĩ của Ôn Từ lại khác anh, cô coi trọng danh phận và quy củ, cần ăn nói với người nhà, để cho người thân an tâm.
Tình nhân chia tay chỉ cần hai người nói vài câu là được, nhưng một khi trở thành quan hệ vợ chồng được pháp luật nhận định, cuộc sống của bọn họ sẽ hoàn toàn gắn bó với nhau.
Mấy năm lang thang giữa vạn bụi hoa kia, anh đã thề rằng cả đời này sẽ tự do tiêu sái, không chịu ràng buộc.
Ngày sinh nhật đứng bên cửa sổ hóng gió cả đêm, cuối cùng anh đã đưa ra một kết luận.
Vứt mẹ tự do gì đó đi, anh chỉ cần Ôn Từ.
------oOo------