–" Uống rượu? Ta không thử đâu, ta không thích vị đắng"
–" Có câu" Thà thiếu mĩ nhân, nhất định không thể thiếu rượu" đời người ấy mà. Nhất định phải uống rượu một lần."
–" Sao ta chưa nghe câu nói đó bao giờ. Này! Câu nói đó là của vị tiên sinh nào vậy?"
Liêm Đông vuốt tóc, đắc ý nói:
–" Đó là một vị tiên sinh hào hoa, anh tuấn, bác học uyên thâm nhận xét"
Vũ Khanh ngồi cắt thuốc cười nói:
–" Ta thấy là do một công tử mặt trắng viết thì đúng hơn"
–" Bà.... Bà đừng có phá hư hảo sự của ta"
Tiểu Tuyết ngồi lẩm bẩm:
–" Công tử mặt trắng?..... Công tử mặt trắng không phải Liêm Đông sao? A! Ta biết rồi! Ta còn tưởng vị tiên sinh nào nói ra câu đó. Hoá ra là ngươi, còn tự khen mình bác học uyên thâm. Đúng là không tự biết xấu hổ mà"
–" Này! Cô!...... Dù sao đó cũng là kết luận của ta, sau mấy chục năm sống trải sự đời. Nể cô lắm ta mới nói đó."
–" Ngươi cũng bằng tuổi ta, nói như kiểu mình sống lâu lắm không bằng"
–" Ừm.... Thì... Tuy ta bằng tuổi cô nhưng ta đã nhiều nơi. Hơn nữa ta cũng thử nhiều thứ. Nhất là mĩ nhân và rượu"
–" Mĩ nhân? Ngươi đã từng thấy nhiều mĩ nhân rồi sao?"
–" Đương nhiên! Mĩ nhân thiên hạ nhiều vô kể. Nhưng người cho ta cảm giác yêu thích, thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Này! Bộ nơi cô ở không có mĩ nhân nào sao?"
–" Chỗ ta ở sao? Ta chỉ thấy mẫu thân, là mĩ nhân đẹp nhất thiên hạ này. Hihi.."
–" Cô nói chuyện dư thừa, mẫu thân lúc nào chẳng là người đẹp nhất. Ý ta là ngoài mẫu thân ra, cô còn thấy cô nương nào xinh đẹp không?"
–" Có!"
–" Kể nghe xem"
–" Ta nè ha..ha.."
–" Xem ra bệnh của cô cũng không nhẹ hơn ta đâu. Thôi quay lại vấn đề này, ta thấy cô nên say một lần đi. Sẽ có rất nhiều điều thú vị đấy"
–" Thôi! Thôi! Ta sẽ không uống đâu. Ngươi đừng dụ dỗ ta nữa"
–" Được thôi! Nếu cô đã không thích, vậy ta sẽ không nhiều lời nữa."
Vũ Khanh đem đống nguyên liệu vừa cắt, đổ vào cái chum đang nấu. Lấy một cái cây dài khuấy đi, khuấy lại mấy vòng.
–" Xong rồi! Các người lấy nước dập lửa đi. Ta sẽ múc rượu vào hũ"
–" Mới nấu mà đã xong rồi sao? Liệu nó đã chín chưa?"
Liêm Đông cười nhạo Tiểu Tuyết
–" Bà cô của tôi ơi, bảo cô thử thì không chịu. Rượu chứ có phải thức ăn đâu, mà nấu chín mới ăn được."
–" Vậy sao? Bây giờ ta mới biết đó."
–" Không nói nhiều với cô nữa, ta đi lấy nước để dập lửa"
Tiểu Tuyết giúp Vũ Khanh đem mấy hũ đựng rượu đến. Cô ngồi chống cằm, mãi mê nhìn mấy vò rượu đã múc.
–" Sao cứ nhìn chằm chằm vậy? Muốn uống sao?"
–" Không..không..không. Ta chỉ hơi thắc mắc, nếu rượu đã cay đắng như vậy. Tại sao vẫn có rất nhiều người, đêm ngày đắm chìm trong những cơn say?"
–" Rượu say quên sầu. Có rất nhiều người mượn rượu để giải sầu. Khi say rồi, sẽ không còn buồn phiền đau khổ. Là một biện pháp tốt để trốn tránh hiện tại."
–" Hoá ra là vậy"
–" Nói cho cùng nó cũng không thể thay đổi hiện tại. Hơn nữa uống rượu sẽ ảnh hưởng đến thân thể, nên tốt nhất là không nên uống quá nhiều."
–" Ấy nãi nãi! Ta không mời được Tiêu Tấn rồi, đám thuộc hạ của hắn cũng không dám đến. Vậy phải làm sao đây?"
–" Yên tâm! Tối nay hắn sẽ đến thôi, hơn nữa còn tham gia rất cuồng nhiệt."
Vũ Khanh rót rượu xong, thì lấy một tấm vải trắng bọc đầu vò lại. Cứ thế bọc hết mười mấy hũ rượu.
–" Xong rồi! Đợi tối nay cho bọn chúng uống nữa là hoàn thành. Được rồi, ta và Liêm Đông về phòng đây. "
–" Ây! Các người không chui qua cái lỗ kia nữa sao?"
–" Cái lỗ đó chỉ dành cho trường hợp đặc biệt. Hiện tại ai cũng biết ta là người của Hắc pháp sư. Chúng ta cứ quang minh chính đại mà đi đường lớn."
Nói xong hai người họ mở cửa ra ngoài. Tiểu Tuyết ở trong phòng, với mười mấy hũ rượu chung quanh. Mùi rượu bốc lên khiến Tiểu Tuyết cảm thấy rất khó chịu. Cô cảm thấy rất nhàm chán, ngồi ngẩn ngơ bên giường rồi ngủ thiếp lúc nào không biết.
Mặt trời vừa lặn, bên dưới lầu ồn ào náo nhiệt. Gần năm chục tên bạch y nhân, đang tụ tập bên dưới. Vũ Khanh bước vào phòng, thấy Tiểu Tuyết đang ngủ say. Đến bên cạnh, vỗ vào má cô:
–" Linh Tuyết! Mau dậy đi. Linh Tuyết! Linh Tuyết à!"
Tiểu Tuyết mắt nhắm mắt mở ngồi dậy:
–" Giờ là lúc nào rồi? Ta ngủ lúc nào vậy chứ?"
–" Trời vừa tối, tiệc sắp bắt đầu. Cô mau chuẩn bị chút đi."
Tiểu Tuyết vừa xoay người, đặt chân xuống đất thì Liêm Đông mở cửa vào. Thấy Tiểu Tuyết đang ngồi trên giường thì hắn tiến lại gần
–" Được lắm nha! Bọn ta cật lực ở dưới kia, sắp xếp cho bữa tiệc. Cô lại say giấc nồng ở trên đây, thật sung sướng quá nhỉ!"
–" Trách móc gì chứ, là hai người tự chọn làm thuộc hạ của ta. Chẳng lẽ bây giờ lại bắt chủ tử đi làm việc sao?"
–" Cô!...."
Vũ Khanh bê hai vò rượu lên, nói với Liêm Đông:
–" Được rồi! Đừng tranh cãi về việc này nữa, bạch y nhân đã đến hết rồi. Bây giờ chỉ còn chờ Linh Tuyết đến chủ trì bữa tiệc."
–" Vậy Tiêu Tấn thì sao?" Liêm Đông hỏi
–" Yên tâm! Hắn sẽ cắn câu thôi."
Tiểu Tuyết đi thay một bộ y phục khác, chỉnh lại râu giả cho chắc chắn rồi xuống lầu. Cô cầm cây quạt đi trước, Vũ Khanh và Liêm Đông ôm rượu đi phía sau. Trông cô lúc này rất oai phong, thật không giống bộ dáng hằng ngày.
Tiểu Tuyết vừa bước xuống đại sảnh, cả đám bạch y nhân đều đứng dậy:
–" Chào Linh quản sự"
Tiểu Tuyết gấp quạt lại, phẩy mấy ngón tay:
–" Mọi người đều ngồi xuống đi"
–" Tạ Linh quản sự"
–" Hôm nay ta đặc biệt tổ chức một bữa tiệc. Trước là tẩy trần cho đám thuộc hạ của ta. Sau là để gặp mặt các huynh đệ trong phái. Các vị đều biết, ta vừa được cử đến đây để điều tra, giám sát nơi này. Sẽ tiếp xúc rất nhiều với mọi người, mong các huynh đệ giúp đỡ nhiều hơn." Tiểu Tuyết ngoắt tay sang hai bên " Ta có đem đến một ít rượu, loại rượu này so với rượu thường đặc biệt thơm ngon. Thường ngày không dám uống quá hai ly. Nay nhân ngày gặp mặt, ta lấy ra tất cả vốn liếng của mình, mời các vị một bữa"
Một tên bạch y nhân đứng dậy nói:
–" Quản sự! Quy tắc của bọn ta là không được uống rượu. Ngài làm thế này e......"
Vũ Khanh mở nắp hũ ra, rót một ly rượu, uống cạn nói:
–" Nếu Linh quản sự đã mời mọi người. Chắc chắn sẽ bảo đảm không tiết lộ ra. Các vị xem! Ta đã cạn chén rồi này, đời người có được bao lần cơ hội như thế này chứ? Cái gì nên thử thì nhất định không thể bỏ qua."
Nói xong thì đến từng bàn, rót rượu đầy ly. Ban đầu bọn chúng còn e dè, nhưng tiểu nhị lại tiên phong uống. Đám người chưa được thử mùi rượu thì rất tò mò. Bọn họ luôn muốn được uống rượu lâu rồi. Ai nấy cũng uống cạn ly. Hết ly này đến ly kia, hết vò này đến vò khác.
Tiêu Tấn và đám thuộc hạ nghe ồn ào thì xuống xem. Thấy cảnh tượng hiện tại thì rất tức giận, liền quát lớn:
–" Các ngươi đang làm gì vậy. Không phải đã có lệnh cấm là không được uống rượu sao? Các ngươi như vậy, là muốn bị đuổi khỏi sư môn?"
Tên tiểu nhị đã say mèm, cầm một ấm rượu và cái ly đến. Đưa ly sát vào miệng Tiêu Tấn, miệng lèm bèm:
–" Thủ lĩnh à! Ngài hãy thử một ly đi, ta bảo đảm ngài sẽ không thất vọng đâu."